Tô Mộc vốn cho rằng Lý Tuyển gọi hắn qua, thật sự muốn nói về chuyện trấn Bát Lý Hà. Nhưng hiện tại xem ra, vẫn không phải là như vậy. Cũng đúng. Theo tính cách của Lý Tuyển, sự kiện trấn Bát Lý Hà ở dưới tình huống phía bên huyện Hoa Hải chiếm đạo lý, cô ta sẽ không tìm hiểu nhiều. Nhưng Lý Tuyển muốn nói với mình chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ?
Trong lúc bất chợt Tô Mộc nghĩ đến một loại khả năng. Khi hắn nghĩ đến khả năng này, Lý Tuyển cũng bắt đầu nói ra. Quả nhiên đã xác minh suy đoán của hắn.
- Thật ra tôi muốn nói tới một chuyện khác. Chính là, sắp tới có thể sẽ có một đoàn khảo sát đến huyện Hoa Hải chúng ta tiến hành đầu tư khảo sát. Nếu như không có gì bất ngờ, bọn họ sẽ tiến hành đầu tư xây dựng. Tôi hi vọng đến lúc đó Tô huyện trưởng có thể chú ý nhiều hơn tới đoàn khảo sát, tạo điều kiện cho đoàn khảo sát này làm việc.
Lý Tuyển nói.
- Lý bí thư, chuyện này là chuyện tốt. Chỉ không biết đoàn khảo sát là từ nơi nào tới?
Tô Mộc hỏi.
- Là kinh thành. Tôi nghĩ anh chắc hẳn cũng đã biết. Là Hoàng Luận Đàm của tập đoàn Hoàng thị.
Lý Tuyển mỉm cười nói.
Hoàng Luận Đàm của tập đoàn Hoàng thị!
Đã biết sẽ là như vậy!
Lúc còn ở kinh thành, Tô Mộc đã biết ý đồ của Hoàng Luận Đàm muốn đến huyện Hoa Hải tiến hành đầu tư. Vốn chỉ nghĩ, hắn có khả năng chỉ nói như vậy thôi, chắc sẽ không liên quan quá nhiều. Bây giờ suy nghĩ một chút, mình thật sự đã đoán sai. Hoàng Luận Đàm muốn đến huyện Hoa Hải, vì ở đây sắp đầu tư cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô trong nước.
Cục thịt béo này, nói thế nào Hoàng Luận Đàm cũng sẽ đến đây chia một chén canh! Chỉ có điều xem ra chính mình có lẽ đã suy nghĩ nhiều. Bởi vì có Lý Tuyển ở chỗ này làm chính chủ. Nói vậy Hoàng Luận Đàm không hoang đường tới mức chỉ muốn mượn cơ hội lần này, hung hăng kiếm một khoản. Nếu không, làm như vậy chính là gài bẫy cả Lý Tuyển.
Chỉ có điều nếu vào lúc này Lý Tuyển nói ra những lời như vậy, là muốn mình nâng tay, để tập đoàn Hoàng thị đi vào sao? Có chuyện tốt như vậy, chính là thành tích của Lý Tuyển, mình vẫn không cần giao thiệp vào trong đó.
- Lý bí thư, Hoàng Luận Đàm Hoàng tổng, khi tôi ở kinh thành thật sự có gặp qua. Hơn nữa Hoàng tổng đối với cô cũng rất tán thưởng. Lúc đó Hoàng tổng luôn nói, đến huyện Hoa Hải có người tiến cử bảo đảm. Trước đó tôi còn suy nghĩ không biết là ai. Hiện tại xem ra là Lý bí thư cô. Nếu như Lý bí thư giới thiệu đến, vậy tôi không có gì để nói. Chuyện này vẫn để Lý bí thư tới xử lý. Nói như thế nào tập đoàn Hoàng thị cũng là tập đoàn lớn ở trong kinh thành. Bên kia tôi chỉ sợ là chiêu đãi không chu toàn. Nhưng mong bí thư yên tâm. Chỉ cần là chuyện liên quan đến trong huyện, chỉ cần có lợi cho việc phát triển đầu tư của huyện Hoa Hải, tôi đại biểu cho chính quyền huyện đều sẽ kiên quyết ủng hộ!
Tô Mộc trầm giọng nói.
Đây là thái độ của Tô Mộc!
Không quan tâm chuyện rốt cuộc sẽ làm sao, không quan tâm Hoàng Luận Đàm rốt cuộc muốn hoàn thành thế nào, cái rắm này Tô Mộc chắc chắn sẽ không lau giúp. Làm được, mình là huyện trưởng của chính quyền huyện tất nhiên cũng có thể có một phần thành tích. Làm không tốt, vậy sẽ phải để Lý Tuyển tới gánh chịu trách nhiệm.
Thật ra ngoài những điều này ra, cũng không phải Tô Mộc đang trốn tránh trách nhiệm. Chủ yếu nhất chính là, Lý Tuyển nếu đã nói ra kiến nghị như vậy, chứng minh Lý Tuyển không dự tính để Tô Mộc phụ trách. Chỉ là tiện thể lên tiếng mà thôi. Dù sao chuyện như vậy, có quan hệ giữa Lý Tuyển và Hoàng gia, chắc sẽ không để Tô Mộc chia một chén canh.
Cho nên thái độ của Tô Mộc, cũng là điều Lý Tuyển khát vọng nhất hiện nay.
Tâm tư của Tô Mộc thật sự khéo léo đặc sắc, biết chuyện này phải làm sao. Rất tốt, rất tốt, tôi rất thích một phó ban như vậy.
- Nói như vậy, tôi sẽ chịu trách nhiệm liên hệ với tập đoàn Hoàng thị.
Lý Tuyển nói.
- Vậy làm phiền Lý bí thư. Tôi nghĩ có xí nghiệp lớn như tập đoàn Hoàng thị vào huyện Hoa Hải chúng ta, thật sự có thể kéo tình hình kinh tế của huyện Hoa Hải phát triển lớn. Nếu huyện Hoa Hải chúng ta có một tình trạng như vậy, tôi nghĩ nên kích thích một chút, để tình trạng đó càng tiến triển hơn nữa.
Tô Mộc nói.
- Ý của anh là nói?
Lý Tuyển hỏi.
- Ý của tôi là nói không bằng rèn sắt khi còn nóng. Hiện tại huyện Hoa Hải chúng ta đã phát triển tới một trạng thái bình cảnh. Nếu như chỉ chờ tập đoàn Hoàng thị tới, vậy có phần không hiện thực. Lại nói, cho dù tập đoàn Hoàng thị đến đây, cũng không thể chỉ dựa vào tập đoàn Hoàng thị một mình chống đỡ đòn gánh. Cho nên tôi nghĩ, nếu như có thể, chúng ta mở một đại hội mời gọi các nhà đầu tư.
Tô Mộc nói.
- Có thể sao?
Lý Tuyển cau mày nói.
Phải biết rằng tình hình của huyện Hoa Hải bày ra ở nơi đó. Muốn nghèo khó bao nhiêu có bấy nhiêu. Đừng nói là tổ chức đại hội mời gọi các nhà đầu tư. Cho dù là bảo người ta tới nơi này khảo sát, cũng không có ai qua.
Lúc này tổ chức mời gọi các nhà đầu tư như vậy, sẽ được sao?
Lý Tuyển thật sự rất nghi ngờ!
Không có cách nào. Hiện tại Lý Tuyển chính là một loại biểu hiện sợ nghèo. Sau khi Lý Tuyển sợ nghèo, lại khát vọng huyện Hoa Hải có thể không ngừng vững bước phát triển như vậy. Bất kỳ chuyện gì có thể mang đến chút kích thích, cũng có thể sẽ nhiễu loạn tiết tấu hiện tại. Đây là điều Lý Tuyển lo lắng nhất.
Nếu như lời này là do người khác nói, Lý Tuyển sẽ lập tức cự tuyệt. Nhưng lời này là từ trong miệng Tô Mộc nói ra, cho nên Lý Tuyển vẫn không dám nói thêm điều gì. Dù sao năng lực của Tô Mộc đã rõ như ban ngày.
Nghĩ đến mình vừa nói chuyện về Hoàng Luận Đàm, Tô Mộc không hề nói lời vô nghĩa nào, trực tiếp gật đầu giao cho mình, vậy trong chuyện này, Lý Tuyển cũng sẽ không ý tứ gì khác. Dù sao chuyện này đều là do chính quyền huyện triển khai hoạt động, không có bất kỳ quan hệ nào với cô.
- Chỉ cần chính quyền huyện cho rằng là tốt, huyện ủy sẽ ra sức ủng hộ. Chỉ cần là chuyện có thể có lợi cho sự phát triển của huyện Hoa Hải, Tô huyện trưởng anh cứ thả tay ra làm đi.
Lý Tuyển quyết đoán nói.
- Được!
Tô Mộc nói.
Lý Tuyển thật sự suy nghĩ quá nhiều. Tô Mộc cũng không tính mượn chuyện mới vừa rồi để làm trao đổi. Hắn thật ra chỉ cảm thấy hiện tại huyện Hoa Hải cần mở một đại hội mời gọi các nhà đầu tư. Chỉ cần tổ chức, tin tưởng sẽ có càng nhiều xí nghiệp dũng mãnh tiến đến. Chỉ cần sau khi trải qua sàng lọc tìm ra những xí nghiệp đạt tiêu chuẩn, tới lúc đó huyện Hoa Hải sẽ có một loại trạng thái bão hòa.
Vào lúc đó Tô Mộc cũng có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì thời điểm đó cho dù hắn rời khỏi huyện Hoa Hải, vẫn có thể thuận lợi đi tới.
......
Một biệt thự bên trong thành phố Tây Phẩm.
Hai đóa hoa nở trên một cành. Hiện tại huyện Hoa Hải có tốc độ phát triển ổn định nhất. Nhưng so sánh với ngày tháng tốt đẹp của Tô Mộc, lúc này gia tộc Âu Dương rất bi thảm. Trước đây ở bên trong thành phố Tây Phẩm, gia tộc Âu Dương nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng lúc này thật sự muốn suy bại bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trước đây, những người phụ thuộc vào gia tộc Âu Dương mới có thể quật khởi, lúc này đối với gia tộc Âu Dương mặc dù cũng không có tránh né, nhưng rõ ràng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Ai cũng biết tập đoàn Âu Dương bị phá sản, cũng có nghĩa là trong thời gian ngắn gia tộc Âu Dương không có khả năng lại xoay người.
Hơn nữa, tập đoàn Trịnh thị ra tay đối với tập đoàn Âu Dương. Chỉ cần không phải là người ngốc, sẽ không có người nào cho rằng đối nghịch với tập đoàn Trịnh thị là hành động sáng suốt gì.
Tập đoàn Âu Dương anh rất lợi hại. Nhưng tổng tài của tập đoàn Trịnh thị là ai? Đó chính là Trịnh Mục. Trịnh Mục là ai? Đây chính là công tử của Trịnh đại lão bản. Âu Dương Nghị Phong anh cho dù có lợi hại hơn nữa, có thể thật sự lợi hại hơn Trịnh đại lão bản, có thể đấu vật cổ tay với người ta sao?
Hiển nhiên là không được!
Sau khi tập đoàn Âu Dương bị thâu tóm, lúc này trong tay Âu Dương Nghị Phong ngoài một khoản tiền ra, thật sự cái gì cũng không có. Hơn nữa hiện tại Âu Dương Dung vẫn đang ở bên ngoài, chạy nạn. Âu Dương Nghị Phong lo lắng hơn bất kỳ ai khác.
Cho nên, buổi trưa hôm nay Âu Dương Nghị Phong mới có thể ở trong biệt thự của mình, mượn việc chuẩn bị tiệc thọ yến cho lão phật gia, cũng chính là mẹ Âu Dương Nghị Phong, mới có thể ở bên trong thư phòng mở cuộc họp như vậy. Người có thể tham dự cuộc họp này, người ngồi ở chỗ này, tất nhiên đều là dòng chính của gia tộc Âu Dương.
Sắc mặt Âu Dương Nghị Phong thâm trầm, đảo mắt nhìn qua mọi người ở đó, sau đó mới chậm rãi nói:
- Ngày hôm nay gọi mọi người qua, không chỉ là vì chúc thọ cho lão phật gia, mà còn muốn nghe một chút về ý kiến của mọi người. Hôm nay tập đoàn Âu Dương đã hoàn toàn đóng cửa. Toàn bộ tiền bán được đều ở chỗ của tôi. Hiện tại mọi người nói xem, số tiền này nên dùng như thế nào thì tốt hơn.
Tất cả mọi người yên lặng!
Không có người nào muốn chủ động mở miệng. Trong lòng mỗi người đều đang suy nghĩ. Số tiền này mặc dù nói là tiền nhận được sau khi bán tập đoàn Âu Dương đi, nhưng ai cũng biết, số tiền này thật sự không ít. Bọn họ ở bên trong tập đoàn Âu Dương đều có công ty con. Nếu như có thể, chia hết số tiền này, chỉ cần phần tiền này đến trong tay, đủ cho bọn họ sinh sống hủ bại một hồi.
Nhưng bây giờ ai dám nói ra điều này!
Không nói thần sắc Âu Dương Nghị Phong đã lạnh như băng. Chủ yếu nhất chính là, không có người nào dám mở miệng nói với Âu Dương Nghị Phong. Ở trong gia tộc Âu Dương, quyền uy của Âu Dương Nghị Phong thật sự không thể bỏ qua. Nhiều năm chiếm vị trí gia chủ như vậy, có ai dám có bất kỳ suy nghĩ ý kiến nào đối với hắn, đều sẽ gặp phải đả kích không chút lưu tình.
Cho dù là hiện tại, cũng không ai dám đụng chạm tới cái rủi ro này!
Quyền uy tuyệt đối!
Sau khi Âu Dương Nghị Phong nhìn thần sắc mọi người, vẻ thâm trầm trên mặt dần giảm bớt. Không quan tâm nói như thế nào, gia tộc Âu Dương còn chưa tới mức phải sụp đổ. Nếu như ngày hôm nay thật sự có ai đề nghị chia hết số tiền này, như vậy Âu Dương Nghị Phong ltuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý nghĩ nhân từ thương hại nào, thật sự sẽ hạ gục người kia.
Đừng quên Âu Dương Nghị Phong không chỉ là tổng tài của tập đoàn Âu Dương. Hắn còn có một thân phận rất bí mật. Thân phận này cũng là tai họa nhất, uy hiếp nhất. Đứng đầu hắc đạo!
Đứng đầu hắc đạo thành phố Tây Phẩm!
Toàn bộ thế giới ngầm trong thành phố Tây Phẩm chính là do Âu Dương Nghị Phong chủ quản. Mặc dù nhiều năm như vậy, Âu Dương Nghị Phong đã tẩy trắng thành công. Nhưng có ai dám phủ nhận, ở thế giới ngầm, lời nói của Âu Dương Nghị Phong không có tác dụng? Không có ai sẽ nghe theo?
- Rất tốt, biểu hiện của mọi người khiến tôi rất thoả mãn. Tôi đã biết thái độ của mọi người. Vậy kế tiếp, tôi muốn cho mọi người biết sự lựa chọn của tôi là gì.
Sau khi Âu Dương Nghị Phong đảo mắt nhìn qua mọi người, chậm rãi nói.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị Âu Dương Nghị Phong thu hút qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...