Quan Bảng

Là ai động đến Sở Tranh?

Người nào có lá gan lớn như vậy?

Ở trong huyện Hoa Hải này trừ phi là không muốn sống, nếu không quả quyết không người nào dám làm như vậy, nếu dám làm như vậy, cũng ý nghĩa muốn vạch mặt với Tô Mộc, là muốn gặp phải lửa giận phát tiết của Tô Mộc.

Cho nên từ ban đầu trong lòng Tô Mộc liền tập trung vào hai người, một người là Chu Bát Cân, một người là Âu Dương Dung.

Thật ra thì Tô Mộc thật sự hi vọng chuyện này là Chu Bát Cân làm, bởi vì nếu như vậy chuyện này sẽ trở nên rất đơn giản. Còn nếu là Âu Dương Dung làm, Tô Mộc mới có thể cảm thấy khó xử. Dù sao quan hệ giữa Âu Dương Nghị Tranh và Lý Dật Phong còn đó. Lần trước Lý Dật Phong chính là ra mặt vì Âu Dương Nghị Tranh, hơn nữa Tô Mộc hiện tại sợ nhất chính là, chuyện này không tìm được chứng cớ. Không có chứng cớ, không thể nào nói là Âu Dương Dung làm.

Nếu như không có chứng cớ, cho dù Tô Mộc liều mạng vạch mặt với Lý Dật Phong, liều mạng sử dụng Thượng phương bảo kiếm từ Từ lão, cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

Chứng cớ, hiện tại cần nhất chính là chứng cớ!

Nhưng hiện tại Tô Mộc dám đi vào như vậy, trong lòng đã có tính toán. Tô Mộc rất rõ ràng từ thời khắc hắn tiến vào, tất cả máy giám sát trong phòng thẩm vấn đều bị tắt. Nói cách khác, hiện tại chuyện gì phát sinh, ngoại trừ hắn và Chu Bát Cân, không có người thứ ba biết được.

Đây cũng là nguyên nhân Tô Mộc muốn động thủ ở chỗ này!

– Chu Bát Cân, hiện tại cậu nhìn tôi xem!

Tô Mộc đột nhiên mở miệng, cùng lúc đó, Chu Bát Cân theo bản năng nhìn vào hai mắt Tô Mộc, trong nháy mắt hắn vào hai mắt Tô Mộc, bản thân Chu Bát Cân cũng không ý thức được, thần thức của hắn đã bắt đầu bị vây vào một loại trạng thái hôn mê.

Quả nhiên hữu hiệu!

Trong lòng Tô Mộc hơi chút kích động, nhưng không có bất kỳ ý tứ dám xem thường, đây là lần đầu tiên hắn thi triển uy năng thứ chín của quan bảng, cũng là lột xác trực tiếp nhất mà quan bảng mang đến cho hắn.

Uy năng thứ chín của quan bảng, thôi miên!

Cái gọi là thôi miên này không phải là thôi miên đơn giản trên ý nghĩa, dựa vào quan bảng tiến hành thôi miên, là có thể trực tiếp khống chế được thần thức của đối phương, khiến cho hắn dựa theo ý nghĩ của Tô Mộc đi làm bất kỳ chuyện gì Tô Mộc muốn. Nếu chỉ là thôi miên cơ bản nhất, các nhà thôi miên khác cũng có thể làm được, nhưng làm sao có thể thể hiện ra uy năng của quan bảng!


Hơn nữa trí mạng nhất chính là, thuật thôi miên này, trừ phi là Tô Mộc gật đầu, nếu không quả quyết không thể phá vỡ!

Nói cách khác bất kể là ai, chỉ cần bị Tô Mộc thôi miên, thì những nhà thôi miên khác cũng không cách nào thức tỉnh được, chỉ có Tô Mộc mới làm được. Đây cũng là một loại đại sát chiêu, khi gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối là lá bài tẩy bảo vệ tính mạng.

Thử nghĩ, khi Tô Mộc bị đông đảo hung thần ác sát vây quanh, trong nháy mắt tất cả đối phương đều bị thôi miên, Tô Mộc nghênh ngang từ bên trong bước ra. Loại tràng diện này quả thực là vô cùng rung động!

Uy năng thôi miên thứ chín, khi Tô Mộc lấy được vẫn không tin. Bởi vì không giống như những uy năng lúc trước, có thể mang đến cho Tô Mộc một loại tin tức lệ thuộc vào. Thì hiện tại dựa vào uy năng thứ chín của quan bảng, ý nghĩa Tô Mộc có thể đi làm rất nhiều chuyện.

Trong quan bảng đã cắn nuốt sạch năng lượng, khi Tô Mộc thúc dục quan bảng, lặng lẽ từ bên trong phóng thích ra, giăng đầy cả phòng thẩm vấn. Vừa rồi Chu Bát Cân sa vào cảm xúc kích động, như vậy uy năng đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Chu Bát Cân thật sự không có bất kỳ năng lực chống cự, trong nháy mắt liền bị khống chế!

Nếu như là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, Tô Mộc muốn thôi miên, có lẽ còn có chút khó khăn. Nhưng người giống như Chu Bát Cân, muốn dựa vào năng lực như thế để chống cự loại mê hoặc này, quả thực là không có bất kỳ khả năng nào.

– Chu Bát Cân, nói xem, tại sao cậu cứ phải nhằm vào Tôn Nhung Lịch? Tôn Nhung Lịch cũng không phải là một cô gái quá mức xinh đẹp, nếu cậu muốn nữ nhân, chỉ sợ là không có bao nhiêu khó khăn? Tại sao cứ phải sống chết nhằm vào nàng?

Giọng nói của Tô Mộc rất giàu từ tính, giống như thượng đế đang tiến hành gọi hồn, để cho Chu Bát Cân say mê trong đó, theo bản năng đáp trả.

– Không phải là tôi muốn theo đuổi Tôn Nhung Lịch, là tôi lúc đầu đánh cuộc với người khác. Đánh cuộc là nếu tôi có thể theo đuổi được Tôn Nhung Lịch hơn nữa nắm giữ được nàng, tôi chính là người giành phần thắng, tôi sẽ nhận được một công trình. Anh không biết nếu có thể lấy được công trình đó, không cần làm gì, chỉ cần bán lại là đã có thể kiếm được ba trăm vạn!

Nhưng nếu tôi thua, tôi sẽ tha hồ thê thảm. Chẳng những không lấy được công trình, tôi còn bị đuổi ra khỏi vòng tròn thành phố Tây Phẩm, thậm chí còn bị cưỡng bức. Tôi không muốn bị cưỡng bức, cho nên tôi chỉ có thể đánh cuộc thắng, tôi không muốn thua, cũng không có thể thua, tôi thua không nổi, thật sự thua không nổi!

Vẻ mặt của Chu Bát Cân hiện tại thật sự kích động, nếu đổi lại là nhà thôi miên khác, sẽ nghĩ cách giảm bớt. Nhưng Tô Mộc thì hoàn toàn không cần. Cho dù tâm tình của ngươi có kích động thế nào, cũng đừng hòng tránh thoát khống chế của quan bảng.

Loại năng lượng từ trong quan bảng phóng thích ra, sớm đã khống chế được nơi này, đừng nói là tâm tình ngươi kích động như thế, cho dù ngươi cầm dao giết người, cũng không thể tỉnh lại, đây chính là chỗ biến thái của uy năng thứ chín trong quan bảng.

Thắng, thì có mấy trăm vạn tiền mặt!


Thua, thì sẽ bị mạnh mẽ cưỡng bức!

Nếu đổi lại là người khác, cũng biết phải lựa chọn làm sao. Tô Mộc hiện tại đã biết tại sao Chu Bát Cân lại làm như vậy, cho dù không tiếc cầm dao bổ về phía mình, cũng phải thắng canh bạc này, thật sự là canh bạc đủ khoa trương.

Nhưng canh bạc này là ai làm? Tại sao có thể biến thái như vậy! Các ngươi muốn đánh cược đó là chuyện của các ngươi, có cần thiết lấy tính mạng và sự trong sạch của người khác ra làm vật đánh cược không? Nếu như bị Chu Bát Cân hãm hại, tấm thân trong sạch của Tôn Nhung Lịch có thể coi như hoàn toàn hủy diệt. Với tính cách của nàng, xem chừng Tôn Nhung Lịch tuyệt đối sẽ tự sát.

Nếu thật sự làm như vậy, chẳng phải là nói kẻ đứng sau màn đánh cược này là hung thủ giết người?

Nghĩ tới đây, tâm tình Tô Mộc liền trầm thấp:

– Là ai bảo cậu làm như vậy?

– Là Âu Dương Dung!

Chu Bát Cân nói.

Âu Dương Dung, dĩ nhiên là hắn!

Tô Mộc không khỏi nheo mắt, không ngờ tên Âu Dương Dung này thật sự đủ điên cuồng, lại nghĩ ra chiêu thức như vậy tiến hành chơi đùa. Trận đánh cuộc này, người khác nghe đã cảm thấy rùng mình, vậy mà hắn có thể chơi đùa hưng phấn như thế.

Thật sự là một kẻ bại hoại!

Thật sự là một con sói khoác da dê!

– Nói xem, vừa rồi Sở Tranh bị đâm trọng thương, người động thủ là một kẻ đầu trọc, có phải cậu làm hay không?

Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.


Câu hỏi vừa rồi chẳng qua là Tô Mộc muốn thử dò xét, xem thuật thôi miên này rốt cuộc có tác dụng hay không, đây mới là đáp án Tô Mộc muốn.

Người nào? Sở Tranh bị đâm? Sở Tranh là ai?

Chu Bát Cân mê hoặc nói.

Thật sự không biết!

Nhìn vẻ mặt Chu Bát Cân, Tô Mộc cũng biết Chu Bát Cân không thể nói dối, hắn thật sự không nhận ra Sở Tranh. Nói như vậy, chuyện này không có quan hệ đến Chu Bát Cân. Thật ra thử nghĩ xem, thời điểm Sở Tranh bị đâm, Chu Bát Cân đã bị bắt giam, hắn không có khả năng biết trước chuyện này?

Còn Tô Mộc sở dĩ hỏi Chu Bát Cân như vậy, thật ra vì muốn biết, cha của Chu Bát Cân là Chu Kính Dư có khả năng làm chuyện này hay không?

– Cậu không biết Sở Tranh, hiện tại tôi sẽ nói cho cậu biết, Sở Tranh là thư ký của Huyện trưởng Tô Mộc, vừa rồi bị người ta đâm trọng thương! Vào xế chiều cậu bị Tô Mộc nhốt lại, cha cậu Chu Kính Dư đã phái thư ký của hắn đến đây đòi người không được cũng bị nhốt lại. Cậu nói chuyện này không phải cậu làm, vậy có thể do cha cậu làm hay không?

Tô Mộc rất dứt khoát hỏi.

– Cha tôi làm?

Chu Bát Cân bắt đầu do dự:

– Có lẽ không đâu, cha tôi không có lá gan lớn như vậy. Cha tôi mặc dù nói đôi khi có tham ô ít tiền, nhưng nói đến giết người, quả quyết là không có lá gan đó!

– Cha cậu không có lá gan lớn như vậy? Không có lá gan lớn như vậy, làm sao có thể tổ chức cái gọi là lớp huấn luyện, bắt giữ những thiếu nữ kia lại? Đừng nói với tôi, chuyện các nàng mất tích cha cậu hoàn toàn không biết gì!

Tô Mộc từng bước ép sát.

– Chuyện này thật sự không hề có quan hệ với cha tôi. Lớp huấn luyện kia chẳng qua là cha tôi chịu trách nhiệm phê duyệt, tất cả những chuyện cụ thể đều là người của Âu Dương Dung kinh doanh và quản lý. Tại sao các nàng mất tích cha tôi cũng không rõ ràng lắm, thật đấy!

Vẻ mặt Chu Bát Cân bắt đầu có chút lo lắng.

– Là cậu không biết hay là cha cậu thật sự không làm?


Tô Mộc nghiêm túc hỏi.

– Cái này… Tôi không biết!

Chu Bát Cân lắc đầu nói.

– Chuyện Sở Tranh bị đâm, cậu cho rằng là chuyện gì xảy ra?

Khi Tô Mộc nhìn thấy có lẽ không hỏi được đáp án từ Chu Bát Cân, vừa định đứng dậy rời đi, Chu Bát Cân lại đột nhiên nói:

– Âu Dương Dung!

– Có ý gì?

Ánh mắt Tô Mộc lạnh lẽo.

– Chuyện này nhất định là Âu Dương Dung làm, nếu không phải Âu Dương Dung, cả thành phố Tây Phẩm này có ai dám làm ra chuyện như vậy. Anh không biết, thật ra tinh thần của Âu Dương Dung có chút vấn đề, lần trước sau khi hắn bị giam trong cục, khi ra ngoài từng nói với chúng tôi, sẽ có một ngày hắn sẽ cho Tô Mộc một bài học. Tôi nghĩ hắn không dám nhằm vào Tô Mộc, cho nên mới phải khóa mục tiêu vào thư ký của Tô Mộc. Nếu có người nào làm như vậy, tôi cá chính là Âu Dương Dung!

Chu Bát Cân quyết đoán nói.

Âu Dương Dung, thật sự là Âu Dương Dung sao?

Sau khi Tô Mộc nhận được đáp án này từ chỗ Chu Bát Cân, liền không chút do dự, trực tiếp triệt bỏ năng lượng của quan bảng, Chu Bát Cân trong nháy mắt từ trong trạng thái thôi miên tỉnh táo lại. Chẳng qua sau khi thanh tĩnh, hắn đã không còn nhìn thấy Tô Mộc.

Đây chỉ là một giấc mộng sao?

Chu Bát Cân có chút táo bạo, nổi điên hét lên:

– Cho tôi ra ngoài, tôi không giết người, tại sao các người lại giam giữ tôi? Có tin chỉ cần tôi ra ngoài, sẽ kiện cục công an huyện các người ra tòa án hay không?

Thanh âm thê thảm!

Nhưng không có người nào phản ứng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui