Tục ngữ nói được, đánh chó phải ngó mặt chủ. Lời nói này sử dụng ở trong quan trường mặc dù nghe có hơi tục, nhưng lại là sự thực. Dù sao ai cũng biết đây là hiện thực không có cách nào bỏ qua. Giống như thư ký là người thân tín bên cạnh lãnh đạo. Đối xử với thư ký tốt một chút, cũng có nghĩa là có thể thêm một cách lấy lòng lãnh đạo. Nếu như đối xử với thư ký không tốt, tương đương với hung hăng tát một cái vào mặt lãnh đạo.
Cho dù Dương Ninh Thần có làm thế nào, hắn vẫn là thư ký của cục trưởng cục lao động thành phố. Hiện tại Chương Duệ thì hay rồi, thoáng cái bắt giam người lại. Chuyện này không những khiến Dương Ninh Thần không thể đưa Chu Bát Cân ra khỏi phòng công an huyện, ngược lại còn liên lụy khiến hắn cũng bị bắt vào. Chỉ sợ cho dù là Dương Ninh Thần, cũng chưa từng nghĩ Chương Duệ dám làm như thế.
– Huyện trưởng, có nên gọi điện cho Chương trưởng phòng, bảo hắn thả người ra hay không? Dù sao người kia cũng là thư ký của Chu Kính Dư. Nếu thật sự giam giữ như vậy, hình như có chút không tốt.
Sở Tranh nhỏ giọng nói.
– Không tốt? Có thể có gì không tốt chứ? Chương Duệ hoàn toàn làm việc theo quy định. Cũng không thể bởi vì hắn là thư ký của Chu Kính Dư thì à có thể ngang nhiên làm ra chuyện như vậy. Nói ra loại chuyện này cũng là bình thường đi? Được rồi. Chuyện này chúng ta không cần phải để ý đến làm gì. Nếu Chương Duệ dám làm như vậy, nhất định đã có suy nghĩ!
Tô Mộc cười nói.
– Được!
Lời Sở Tranh nên nói đã nói được. Cuối cùng làm thế nào, vẫn là do Tô Mộc quyết định. Chút tự hiểu lấy mình đó hắn vẫn phải có.
– Tan làm!
Tâm tình Tô Mộc bây giờ rõ ràng rất tốt. Mặc dù nữ nhân của hắn hiện tại một người cũng không có ở huyện Hoa Hải, nhưng cảm giác vui vẻ này vẫn khiến cho hắn có cảm giác kích động khó có thể kìm chế được. Không quan tâm chuyện xảy ra như thế nào, hiện tại huyện Hoa Hải đang phát triển. Cơ sở trồng trọt Đại Bắng ở Thập Phương Trấn và Phong Yên Trấn đã bắt đầu tiến hành đầu tư xây dựng. Tô Mộc tin tưởng chắc chắn tương lai của huyện Hoa Hải sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Về phần trọng trách ép xuống đầu Tiêu Tri Lâm, Tô Mộc chuẩn bị sẽ tiến hành thông qua trong hội nghị xử lý thường vụ huyện trưởng. Nói là thông qua thật ra chính là tuyên bố. Ở chính quyền huyện hiện nay, vẫn không có ai dám tranh cãi với Tô Mộc.
Reng reng reng!
Ngay thời điểm Tô Mộc vừa định đi ra khỏi toàn nhà chính quyền huyện, điện thoại di động chợt đổ chuông. Sau khi nhận nghe, bên kia truyền tới giọng nói của Trâu Nhất Khoa.
Bây giờ Trâu Nhất Khoa chịu trách nhiệm xây dựng cơ sở vườn sinh thái Hà Sanh. Hiện tại đã hết giờ làm việc, hắn còn muốn gọi điện thoại qua, chẳng lẽ vường sinh thái kia có tin tức gì sao? Nếu thật sự như vậy, ngược lại là chuyện tốt.
– Tô huyện trưởng, tin tức tốt!
Trâu Nhất Khoa lớn tiếng nói.
– Tin tức tốt gì?
Tô Mộc cười nói.
– Hà tổng của thủy sản Hồng Phong đã xác định hương trấn để đầu tư khởi công xây dựng vường sinh thái. Ngay ở Bát Lý Hà Trấn của huyện Hoa Hải chúng ta.
Trâu Nhất Khoa hưng phấn nói.
Như thế là cùng tư tưởng với mình!
Bây giờ Tô Mộc đối với tình hình mấy hương trấn trong huyện Hoa Hải đã biết rất rõ ràng. Mỗi hương trấn đều có ưu thế về tài nguyên thế nào, hắn biết rõ ràng. Nói là Bát Lý Hà Trấn, tất nhiên ưu thế về thiên nhiên chính là có rất nhiều sông. Ở trong huyện Hoa Hải là hương có tài nguyên về nước phong phú nhất. Hơn nữa ở bên trong Bát Lý Hà Trấn còn có một vài dãy núi. Trong những dãy núi vừa vặn có một đập chứa nước nhỏ. Những thứ này đều có thể khởi công xây dựng khu vườn sinh thái.
– Bây giờ anh đang ở cùng với Hà tổng sao?
Tô Mộc hỏi.
– Đúng vậy!
Trâu Nhất Khoa hưng phấn nói.
– Nói vậy, anh cố gắng chiêu đãi Hà tổng thật tốt. Sáng sớm ngày mai khoảng chín giờ, anh và Hà tổng đến phòng làm việc của tôi. Tôi muốn nghe tỉ mỉ về báo cáo của hai người.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
– Không thành vấn đề!
Trâu Nhất Khoa vội vàng nói.
Hiện tại tâm tình Trâu Nhất Khoa rất kích động. Không người nào có thể hưng phấn hơn hắn. Cho dù Tô Mộc chưa từng muốn phân công khu vườn sinh thái của Hà Sanh cho hắn quản lý, nhưng có thể thực hiện một khoản đầu tư như vậy, Trâu Nhất Khoa cũng có một phần thành tích.
– Hi vọng ngày mai có thể quyết định xong chuyện này. Tốt nhất chính là Bát Lý Hà Trấn!
Tô Mộc mỉm cười lẩm bẩm.
Nhưng Tô Mộc vẫn coi thường sự hấp dẫn của một vường sinh thái mang lại. Phải biết rằng vường sinh thái và cơ sở hoa cảnh vẫn có điểm khác nhau. Bởi vì tuy rằng khu vườn sinh thái có yêu cầu đối với hoàn cảnh, nhưng cũng không phải là loại dựa vào cảm quan quá nhiều. Chỉ cần Hà Sanh nguyện ý, vườn sinh thái như vậy cũng có thể thực hiện ở các hương trấn khác.
Hiện tại các bí thư đảng hủy và trưởng trấn khác đều giống như kiến bò trên chảo nóng. Bọn họ đã xác định Hà Sanh sẽ đến huyện Hoa Hải đầu tư. Ở dưới tình hình như thế, không có người nào không muốn kéo vườn sinh thái của Hà Sanh đến hương trấn của mình. Chỉ cần vườn sinh thái này có thể xây dựng ở chỗ mình, chỉ riêng thu nhập tài chính tăng nhanh, đã có thể làm cho những người này cảm thấy kích động chưa từng có.
Không được, ngày mai phải đi tới tìm Tô Mộc báo cáo công tác!
Căn bản sẽ không có ai nghĩ tới chuyện đi tìm Lý Tuyển báo cáo công tác về phương diện này. Không phải là không thể mà căn bản cũng không có ai từng nghĩ tới. Nguyên nhân rất đơn giản. Hiện tại huyện Hoa Hải làm ra hai cơ sở nóng bỏng như vậy, đều là xuất phát từ Tô Mộc. Trên tay Lý Tuyển không có hạng mục nào có thể cầm ra, vì sao chúng ta phải dựa vào cô, báo cáo công tác cho cô.
Sau khi Tô Mộc cơm nước xong, liền ở lại bên trong tòa nhà bắt đầu xem tư liệu. Những tài liệu này đều là do Ngô Thanh Nguyên thông qua quan hệ có được, có trợ giúp khiến Tô Mộc có thể nắm giữ rất tốt đồng thời duy trì tính nhạy cảm đối với kinh tế. Trong lúc hắn xem tài liệu, trời đã tối dần.
Chợt điện thoại đổ chuông. Là Tưởng Hoài Bắc gọi tới. Lần này Tưởng Hoài Bắc thật ra rất thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề.
– Tại sao cậu lại có dính dáng tới Chu Kính Dư cục lao động thành phố?
Tưởng Hoài Bắc nghi ngờ nói.
– Cái gì gọi là tôi lại dính dáng với hắn. Anh Tưởng, anh có biết ngày hôm nay xảy ra chuyện gì không?
Tô Mộc bất đắc dĩ nói. Tô Mộc thật sự không phải là một người thích gặp rắc rối. Nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tránh né.
– Chuyện gì xảy ra?
Tưởng Hoài Bắc hỏi.
– Chuyện thật ra là như vậy...
Khi Tô Mộc nói ra mối quan hệ giữa Tôn Nhung Lệ và Chu Bát Cân, chuyện Chu Bát Cân và Chu Kính Dư làm ra lớp huấn luyện bồi dưỡng, Tưởng Hoài Bắc ở bên kia trong lòng mới lặng lẽ cảm thán.
Chu Kính Dư anh nói xem, anh đi trêu chọc ai không trêu, lại muốn đi trêu chọc tới Tô Mộc. Hiện tại thì xong rồi? Lúc này Tô Mộc đã quyết không buông tha. Tôi thật sự muốn xem thử anh có thể phá cục diện này thế nào.
Lại nói tiếp, hiện tại Tưởng Hoài Bắc cũng không định nói rõ cho Chu Kính Dư biết. Cho dù là có suy nghĩ, cũng sẽ rơi xuống trên người của người khác. Nói ví dụ như Phó cục trưởng cục lao động thành phố Mao Tam Vượng. Đây là điều Tưởng Hoài Bắc muốn hỏi.
– Tô Mộc, cậu có quen biết với Mao Tam Vượng không?
Tưởng Hoài Bắc hỏi.
– Mao Tam Vượng? Anh nói tới Phó cục trưởng cục lao động thành phố sao?
Tô Mộc suy nghĩ một chút hỏi.
– Đúng vậy!
Tưởng Hoài Bắc nói.
– Không tính là quen thân cho lắm, chỉ là có biết mà thôi. Lần trước ở bữa tiệc mừng thọ của lão gia tử Dương Chấn, cũng chính là tiệc mừng thọ của cha tư lệnh Dương Vọng Sơn, có gặp mặt một lần.
Tô Mộc nói.
– Như vậy sao? Tôi đã biết.
Tưởng Hoài Bắc từ chối cho ý kiến. Hắn không nói gì, Tô Mộc tất nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều. Tưởng Hoài Bắc gọi điện thoại tới, Tô Mộc sẽ không cho rằng Tưởng Hoài Bắc chỉ tùy tiện nói như vậy.
Nếu như phía sau không có người nào kích động, Tưởng Hoài Bắc kiên quyết sẽ không gọi điện thoại cho hắn như vậy. Chẳng lẽ có người cầu tình cầu đến chỗ Tưởng Hoài Bắc sao? Nếu thật sự là như vậy, tính chất đã có thể nghiêm trọng. Chỉ có điều mình nghĩ Tưởng Hoài Bắc cũng muốn kéo cái vòi của mình cục lao động thành phố đi.
Tại sao hắn phải cố ý nhắc tới Mao Tam Vượng?
Chẳng lẽ Mao Tam Vượng này đã bắt đầu chuẩn bị leo lên chiếc thuyền lớn của Tưởng Hoài Bắc sao? Nếu thật sự như thế, ngược lại cũng là một chuyện tốt.
Bây giờ Tô Mộc đang suy nghĩ xem con cá lớn Chu Kính Dư này rốt cuộc có thể mắc câu hay không? Về phần những chuyện còn lại, Tô Mộc thật ra chưa từng nghĩ qua. Lại nóim hiện tại chuyện của Chu Kính Dư và Chu Bát Cân vẫn không có cách nào khiến Tô Mộc lấy ra thêm tinh lực đi ứng phó. Hiện tại Tô Mộc càng quan tâm nhiều hơn tới chuyện phó huyện trưởng thường vụ và Phó huyện trưởng của chính quyền huyện Hoa Hải không thể cứ để trống như vậy đi?
Lần này thật không biết hai vị trí này sẽ gây ra mưa rền sóng dữ như thế nào đối với thành phố Tây Phẩm! Hắn thật ra rất đang mong đợi.
…
Một biệt thự trong Thành phố Tây Phẩm!
Không hề nhàn nhã tự đắc giống như Tô Mộc hiện tại. Hôm nay Chu Kính Dư thật giống như một con sư tử, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ. Hắn thật sự không ngờ được huyện Hoa Hải bên kia lại lớn mật như thế, không chỉ bắt giam Chu Bát Cân con của hắn, hiện tại còn cả gan làm loạn bắt cả Dương Ninh Thần. Đây tính là chuyện gì? Chẳng lẽ phòng công an huyện Hoa Hải muốn nghịch thiên hay sao? Thế nào lại đặc biệt làm chuyện đi tìm cái chết như vậy!
Mặc dù hiện tại Chu Kính Dư đã biết rốt cuộc vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng trong lòng của hắn lại không coi trọng chuyện này. Không phải Chu Bát Cân kích động làm ra một chuyện khiến người ta hiểu lầm sao? Tô Mộc anh cần gì phải làm như vậy? Hành vi bỏ đá xuống giếng như vậy là có ý gì? Anh làm vậy rõ ràng là muốn ép tôi tiến vào con đường chết.
– Lão Chu, đừng có gấp. Chuyện này còn chưa tới mức không thể cứu vãn!
Lúc Chu Kính Dư đang phẫn nộ, một giọng nói lặng lẽ vang lên. Trên ghế sa lon một người nam nhân nói ra. Bây giờ hắn cầm một ly rượu đỏ, rất nhàn nhã thưởng thức. So với Chu Kính Dư đang tức giận, bộ dạng hắn thoải mái như vậy, thật sự tương phản tới cực độ.
Hắn chính là Âu Dương Dung. Đổi lại là người khác, xem bọn họ có dám làm như vậy ở trước mặt Chu Kính Dư hay không?
– Âu Dương thiếu gia, chuyện này cậu nói phải làm sao bây giờ? Đám người của huyện Hoa Hải rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Chu Kính Dư tức giận nói.
– Rất bình thường. Tất cả đều là do Tô Mộc làm. Nếu không có Tô Mộc, phòng công an n huyện Hoa Hải làm sao dám ngang nhiên bắt người như vậy? Chỉ có điều cho dù là như vậy, thì đã có thể làm sao? Thật sự cho rằng chúng ta là con mèo bệnh sao? Dám khi dễ chúng ta như thế sao? Cơn giận này tôi phải trút ra ngoài!
Trong mắt Âu Dương Dung chớp động vẻ ngoan độc.
– Âu Dương thiếu gia, cậu chuẩn bị làm như thế nào?
Ánh mắt Chu Kính Dư liền sáng ngời. Chỉ cần có thể cứu được Chu Bát Cân ra, Chu Kính Dư cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì.
– Yên tâm đi. Tôi đã sắp xếp xong xuôi. Qua đêm nay, Tô Mộc sẽ biết bầu trời của thành phố Tây Phẩm là của ai!
Trên người Âu Dương Dung bắn ra một khí tức âm u lạnh lẽo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...