Không thể trách Trương Phượng Lâm nóng nẩy như vậy!
Bởi vì chuyện này, hắn thật sự uất ức đến cực điểm, khiến người ta không nhịn được muốn mắng lớn. Chuyện này tính là chuyện gì. Vốn là chuyện tốt đẹp, bây giờ lại bị người ta nói thành như vậy. Đây rõ ràng chính là vu oan đối với Tô Mộc. Những thiếu nữ của Hắc Tước Trấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ được cứu trở về như thế nào, Trương Phượng Lâm bây giờ đã biết. Cũng vừa vặn bởi vì biết, cho nên mới tức giận như vậy.
– Nhật báo Hoa Hải chó má! Hoa Xã, xã trưởng kia tên là Hoa Xã đúng không? Còn có tên khốn kiếp Hoàng Năng kia nữa. Ban tuyên truyền huyện ủy cái rắm. Ban tuyên truyền là có thể tùy tiện viết như vậy sao? Đây rõ ràng chính là hồ đồ!
Trương Phượng Lâm quát lớn.
– Trưởng trấn, bên ngoài có người tìm ngài.
– Ai?
Trương Phượng Lâm tức giận quát.
– Tất cả đều là người trấn trên, là người nhà của mười thiếu nữ mất tích lần này. Chính là Sở Vân Quý, bọn họ nói có chuyện quan trọng muốn gặp ngài.
– Bọn họ tới sao? Hẳn bọn họ đã nghe được tin đồn, nhìn thấy bài báo rồi.
Trương Phượng Lâm chau mày.
– Đi, hiện tại ra ngoài. Chuyện này để tôi làm chủ cho bọn họ. Bọn họ nói cái gì tôi đều sẽ đáp ứng!
Đợi đến khi Trương Phượng Lâm xuất hiện ờ bên ngoài, đám người Sở Vân Quý nhất thời như ong vỡ tổ tiến lên. Bảo vệ cửa cũng không ngăn cản. Bởi vì bảo vệ cửa biết, bọn họ sẽ không gây chuyện. Mọi người đều là người trong cùng làng, xóm. Trương Phượng Lâm ở Hắc Tước Trấn này lại có uy vọng lớn như vậy. Bọn họ không dám gây chuyện.
– Trương trưởng trấn, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao tôi lại nghe người ta nói tòa soạn báo huyện chúng ta đang mắng Tô huyện trưởng!
– Bọn họ muốn làm gì?
– Nếu không nhờ có Tô huyện trưởng, bọn họ cũng không có cách nào trở về. Hiện tại lại có người mắng Tô huyện trưởng. Bọn họ dựa vào cái gì?
– Đúng vậy. Chúng tôi muốn đi đòi lại công bằng cho Tô huyện trưởng!
– Lão trấn trưởng, lần này chúng tôi qua chính là muốn hỏi ngài, rốt cuộc có công đạo hay không? Nếu không có công đạo, chúng ta phải đi tới tòa soạn báo, chúng ta phải hỏi bọn họ xem, tại sao bọn họ có thể ngậm máu phun người như vậy!
…
Những tiếng như vậy liên tiếp vang lên. Đám người Sở Vân Quý đứng ở trong sân của tòa nhà chính phủ trấn ủy, trên từng khuôn mặt đều lộ vẻ phẫn nộ. Bọn họ tuyệt đối không có cách nào chịu được. Tô Mộc vừa mới trả lại khuê nữ cho bọn họ, chân sau đã bị người khác mắng như vậy. Khuê nữ nhà bọn họ đều nói, Tô Mộc tự mình cứu bọn họ từ trong biệt thự ra. Có người nói trước đó còn động tới súng. Nếu nói như vậy cũng không thể đủ chứng minh hành động anh hùng của Tô Mộc, vậy còn có thiên lý hay không?
Trương Phượng Lâm đương nhiên rất hiểu tâm tình bọn họ. Bởi vì trong mười người này có một người chính là thân thích của hắn. Lại nói tiếp, khuê nữ kia chính là do Trương Phượng Lâm nhìn từ khi còn nhỏ mà lớn lên. Cô bé mất tích như vậy, Trương Phượng Lâm làm sao có thể không phẫn nộ không kích động được?
– Các hương thân, yên tâm đi. Chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Đợi đến khi hiểu nhầm được giải thích rõ ràng, dĩ nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho Tô huyện trưởng. Tôi còn sốt ruột hơn bất kỳ ai trong số các người. Ngay vừa rồi tôi còn ở trong phòng làm việc đập bàn. Các người nói tôi có thể trơ mắt nhìn Tô huyện trưởng gặp chuyện không may sao? Các người hiện tại trở về đi. Chuyện này một lát nữa tôi sẽ lên đường tới trong huyện, tuyệt đối sẽ thay các người tìm hiểu rõ xem chuyện gì đã xảy ra.
Trương Phượng Lâm lớn tiếng nói.
– Được, chúng tôi tin tưởng lão trấn trưởng!
Sở Vân Quý gật đầu nói.
Có Sở Vân Quý đi đầu, những người khác rất nhanh liền rời đi. Đợi sau khi bọn họ đi rồi, sắc mặt Trương Phượng Lâm liền âm trầm quát:
– Chuẩn bị xe, hiện tại tôi muốn đi tới trong huyện!
– Vâng!
– Chờ một chút!
Đúng lúc này một bóng người từ bên ngoài đi tới, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Trương Phượng Lâm, mỉm cười đi tới.
– Trưởng trấn, đừng gấp gáp như vậy. Mới sáng sớm đã tức giận lớn như vậy, thật sự không nhất thiết. Mong hãy mau bớt giận!
Xuất hiện ở nơi này chính là bí thư trấn ủy Dương Hòa Tô!
Lại nói tiếp, quan hệ giữa Trương Phượng Lâm và Dương Hòa Tô không mấy tốt, nhưng cũng không phải là quá căng thẳng. Chỉ có điều bây giờ Trương Phượng Lâm thật sự tức giận, cho nên căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn nhìn về phía Dương Hòa Tô trực tiếp quát lớn:
– Dương bí thư, đừng cản tôi. Hiện tại tôi có việc gấp, tôi phải lập tức đi tới huyện một chuyến.
– Anh vì bài viết trên nhật báo Hoa Hải sáng sớm hôm nay sao?
Dương Hòa Tô hỏi.
– Nếu Dương bí thư đã biết, còn hỏi làm gì?
Trương Phượng Lâm nhíu mày nói.
– Tôi biết trưởng trấn nhất định là vì chuyện này. Biết anh sau khi nghe được nhất định sẽ vội vàng muốn đi tới thị trấn. Thật ra anh hoàn toàn không nhất thiết phải làm vậy. Bởi vì chuyện này sợ rằng trong huyện cũng đang ầm ĩ. Nếu bây giờ anh qua đó, chỉ có thể tăng thêm phiền phức. Không những không giúp được Tô huyện trưởng, ngược lại sẽ gây trở ngại thêm.
Dương Hòa Tô cười nói.
– Có ý gì?
Trương Phượng Lâm biết Dương Hòa Tô là phần tử trí thức, nói ra lời này nhất định là có ý tưởng gì đó.
– Anh xem tờ nhật báo Tây Phẩm này sẽ biết!
Dương Hòa Tô nói xong, đem tờ báo trong tay tới.
Trương Phượng Lâm có chút nghi ngờ tiếp nhận tờ báo. Sau khi nhìn thấy tiêu đề, trong nháy mắt, thân thể liền chấn động. Hắn nhanh chóng đọc lướt từ đầu tới cuối, sau đó lập tức cười ha ha. Hắn cầm tờ nhật báo Tây Phẩm, nhìn về phía Dương Hòa Tô, đột nhiên phát hiện người này vẫn rất thuận mắt.
– Dương bí thư, đa tạ. Có rảnh đi uống rượu đi!
Khụ khụ!
Dương Hòa Tô nghe nói như thế không khỏi ho khan vài tiếng. Hắn lập tức cười lắc đầu rời khỏi đó. Trương Phượng Lâm lại xem thường. Người tài xế đứng bên cạnh, hỏi xem hắn còn muốn đi thị trấn hay không. Trương Phượng Lâm vung tay lên.
– Đi thị trấn cái gì. Hiện tại tôi mới lười đi thị trấn. Tiểu Lưu, giao cho cậu một nhiệm vụ. Đi mua lại tờ nhật báo Tây Phẩm ngày hôm nay. Mười nhà vừa mới tới, ai chưa xem qua cho bọn họ xem đi. Ha ha!
– Vâng!
Trương Phượng Lâm cười lớn xoay người đi về phía phòng làm việc. So với sự phẫn nộ vừa rồi, thần sắc hắn hiện tại rất thoải mái. Dường như không có chuyện gì khiến hắn thoải mái như lúc này. Giống như lời Dương Hòa Tô đã nói, trong thị trấn hiện tại chắc hẳn đang vô cùng hỗn loạn. Loạn, càng loạn càng tốt!
Tô huyện trưởng, thật sự giỏi!
Lúc này Tô Mộc đã xuất hiện ở Hắc Tước Trấn. Chỉ có điều hắn không phải ở trấn trên, mà đi tới một thôn trang trong Hắc Tước Trấn. Thôn trang này là Sở gia trang. Ở trong mấy nơi thí điểm quan trọng của Vạn Tượng Phong Đầu, không thể nghi ngờ Sở gia trang là một trong nơi quan trọng nhất.
Cho nên trạm lựa chọn đầu tiên của Tô Mộc chính là Sở gia trang!
Khi Tô Mộc qua, đúng lúc gặp nhóm khảo sát của Vạn Tượng Phong Đầu vừa kết thúc việc kiểm tra. Tô Mộc không nói gì thêm, thậm chí không để cho Dương Vinh xuống, đã dẫn theo hai người Sở Tranh đi về đồng ruộng. Dương Vinh tuyệt đối không thể xuống xe. Tối thiểu hiện tại không được. Nếu như thật sự để Dương Vinh cũng qua cùng, tính chất của lần khảo sát này sẽ thay đổi.
Hiện tại Hắc Tước Trấn có ai không biết Dương Vinh?
– Đại gia, các người làm cái gì vậy?
Tô Mộc cười hỏi.
Một lão hán đang ngồi ở bên bờ ruộng rút thuốc lá cuốn ra. Phải nói mùi của loại thuốc lá này thật sự đủ cay. Nếu đổi lại là người bình thường, thật sự không có khả năng hút được. Nhưng rất nhiều lão hán nông thôn lại thích loại này. Lão hán là Sở gia trang, là Sở Ngưu, là một ngườii trung thực.
– Cậu đang làm gì vậy?
Sở Ngưu hỏi.
– Nào, đại gia, hút điếu thuốc!
Tô Mộc cười chủ động đưa một điếu thuốc lên, thái độ rất đúng mực.
Mắt nhìn thấy Tô Mộc như vậy, Sở Ngưu còn có thể nói gì? Nếu như thật sự lại tiếp tục nói, chính là không tán thưởng. Sở Ngưu vội vàng nhận điếu thuốc lá. Sau khi châm thuốc, hút một hơi, trên mặt nhất thời lộ vẻ vui mừng. Lão lập tức nhìn gói thuốc lá của Tô Mộc, ánh mắt lộ ra tinh quang.
– Thuốc lá ngon, thật sự là thuốc lá ngon à!
Đối với một kẻ nghiện thuốc mà nói, đoán được điếu thuốc lá là ngon hay dở. Đây là kiến thức cơ bản. Sở Ngưu chỉ ngửi mùi một cái, là có thể biết ưu khuyết điểm của điếu thuốc lá. Sở Ngưu nhìn qua, Tô Mộc cũng rất thẳng thắn, trực tiếp đưa gói thuốc lá tới. Dù sao trong gói còn lại cũng không có mấy điếu.
– Vậy lão đây không khách khí nữa!
Sở Ngưu cười ha hả tiếp nhận.
Sở Tranh ở bên cạnh không nói gì!
Ông thật sự không khách khí. Ông biết đây là loại thuốc lá gì không? Đây chính là loại thuốc lá chuyên cung cấp cho cán bộ tỉnh. Đừng nói là ông, cho dù là các bộ thính phòng, trong huyện ông cũng không có bao nhiêu người có thể hưởng thụ được. Hiện tại nhìn bộ dạng của ông, còn giống như rất khó xử. Ông khó xử cái gì chứ?
– Đừng khách khí!
Tô Mộc cười nói.
Cũng bởi vì một gói thuốc lá như vậy, rất nhanh liền kéo quan hệ của hai người lại gần. Sở Ngưu nhìn Tô Mộc, thật thà cười nói:
– Tiểu huynh đệ, như nếu tôi đoán không nhầm, cậu chắc hẳn biết Hắc Tước Trấn chúng tôi sắp mở ra cơ sở hoa cảnh, cho nên muốn qua đầu tư, tìm một vài chuyện để làm đúng không?
– Đại gia, sao ngài có thể nghĩ như vậy?
Tô Mộc cười híp mắt nói.
– Cái này còn phải nói sao? Cậu cũng không phải là người đầu tiên tới nơi này. Trong khoảng thời gian qua, có rất nhiều người giống như cậu, tới đây. Bọn họ đều biết Hắc Tước Trấn chúng ta sắp có hạng mục lớn, hoặc là đến đây chuẩn bị đầu tư chia một chén súp, hoặc là chính là muốn đi tìm quan hệ khác. Muốn đến đây xem có thể đi chung đường với Vạn Tượng Phong Đầu hay không.
Sở Ngưu rất bình tĩnh nói.
Thật sự là một miếng thịt ngon!
Tô Mộc nghĩ đến đám ruồi nhặng bay theo đó, không khỏi bất đắc dĩ cười. Chỉ cần có lợi ích, sẽ luôn khiến cho người ta chen chúc tới. Chỉ không biết, Vạn Tượng Phong Đầu bên kia có xác định thế nào về vấn đề này? Chỉ có điều vấn đề này ngược lại không phải là trọng điểm khiến Tô Mộc quan tâm. Điều hắn thật sự quan tâm chính là, trong lòng dân chúng như Sở Ngưu suy nghĩ như thế nào. Nếu như bọn họ mãnh liệt phản đối, chuyện này thật sự muốn chứng thực, chỉ sợ cũng sẽ khó khăn.
– Đại gia, cháu muốn hỏi một chút. Mọi người cam tâm tình nguyện để cho bọn họ đến đây chiếm dụng đất đai của mình sao?
Tô Mộc hỏi.
– Có gì không cam tâm tình nguyện. Người ta tạm thời tới nơi này đầu tư, đối với chúng tôi mới có lợi. Nếu như không có lợi, chúng tôi ai cũng sẽ không đồng ý. Lại nói, người ta chỉ thuê đất đai của chúng tôi, cũng không phải giữ lấy. Chúng tôi sợ gì!
Sở Ngưu nói.
– Phải vậy không? Nói một chút xem. Cháu đột nhiên có chút hứng thú.
– Được, dù sao cũng đang nhàn rỗi, nói chuyện với cậu cũng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...