Lô Đào và Sở Tranh lo lắng, Tô Mộc biết. Hắn cũng hết sức rõ ràng hiện tại trong lòng hai người này đang sốt ruột như thế nào. Dù sao hiện tại hai người bọn họ đã là đội của riêng mình. Nếu như mình thật sự có bất kỳ nguy hiểm nào, bị kéo đi xuống, ngày lành của bọn họ cũng xem như chấm dứt. Chỉ cần mình còn một ngày ngồi ở trên vị trí hiện tại, có thể bảo đảm không có bất cứ chuyện gì phát sinh. Từ điểm đó mà nói, Tô Mộc thật ra rất cảm động.
Nhưng cảm động thì cảm động, có một số việc lại không thể nói hết ra. Nếu thật sự phải nói ra, sẽ không linh nghiệm.
– Thế nào? Lẽ nào hai người không muốn uống với tôi vài chén hay sao?
Tô Mộc cười nói.
– Mà thôi!
Trong lòng Lô Đào nghĩ, nếu Tô Mộc đã như vậy, mình còn phải gấp gáp làm gì? Hoàng đế không vội thái giám sốt ruột. thật sự làm cho người ta không biết phải làm sao. Lô Đào mặc dù cũng hiểu Tô Mộc có khả năng có con bài chưa lật, nhưng thật sự không nghĩ ra hắn có thể có chiêu thức gì hóa giải được. Phải biết rằng tờ báo này thật sự truyền ra ngoài, không cần nhiều lời, danh tiếng của Tô Mộc sẽ theo đó xuống dốc không phanh. Dưới tình thế như vậy, anh bảo hắn làm thế nào?
Thật ra, sau khi Sở Tranh nghe Tô Mộc nói xong, thần sắc vẫn duy trì sự bình tĩnh, không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhìn lão bản kêu:
– Nếu nói như vậy, chúng ta liền theo lãnh đạo uống một chút. Vừa lúc tôi cũng đói bụng. Đêm nay cùng lãnh đạo hưởng gió thu.
– Tiểu tử cậu!
Tô Mộc rất tán thưởng cười.
Người như Lô Đào và Sở Tranh, mặc dù đều là người của Tô Mộc, nhưng giữa hai người vẫn có sự khác biệt. Lô Đào bởi vì tuổi tác, trong tính cách tương đối bảo thủ. Sở Tranh lại khác. Tuổi mặc dù nhỏ, nhưng đầu óc rất linh hoạt. Người như vậy, mới là trọng điểm mà Tô Mộc muốn bồi dưỡng. Cũng chỉ có người như vậy, đợi đến khi Tô Mộc rời khỏi nơi này, hắn mới có thể một mình tạo dụng ra một mảnh trời. Giống như bí thư Đỗ Liêm trước đây, cũng chính là người như vậy.
Hiện tại lại xuất hiện một Sở Tranh, thật sự khiến Tô Mộc rất vui mừng.
Đừng coi thường những người như Đỗ Liêm và Sở Tranh. Cho dù sau này bọn họ được thả ra ngoài, đã không còn là thư ký của Tô Mộc nữa. Nhưng dù sao có tầng quan hệ lãnh đạo và thư ký này, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Bữa cơm này ăn thật thú vị!
Thời điểm Tô Mộc rời khỏi nơi này, Sở Tranh và Lô Đào đi cùng nhau. Ban đầu hai người muốn tiễn Tô Mộc, Tô Mộc cũng trực tiếp để cho bọn họ rời đi. Với tửu lượng của hai người bọn họ, Tô Mộc căn bản cũng không đủ nhìn.
Thật ra bữa cơm này cũng ăn mất bao lâu, đợi đến khi Tô Mộc tự mình ngồi trở lại bên trong xe, đốt một điếu thuốc, đảo mắt qua tờ nhật báo Hoa Hải đặt ở bên cạnh, sau đó khóe miệng cong lên, mỉm cười, càng có vẻ thần bí nghiền ngẫm.
– Tưởng ca, chuyện đã làm xong chưa?
Tô Mộc gọi điện thoại nói.
– Tiểu tử thối, cậu cũng không nhìn một chút xem bây giờ là mấy giờ!
Tưởng Hoài Bắc có chút buồn ngủ, mắt mông lung nói.
– Tưởng ca, anh nghĩ rằng tôi muốn làm phiền anh sao? Không phải không có cách nào sao? Người ta đã đem đao kề lên trên cổ của tôi. Nếu như tôi còn trầm mặc không nói, anh nói xem có thể bị người ta coi như sơn dương đem giết này?
Tô Mộc cười nói.
Muộn thế này gọi điện thoại có phần quá đáng, nhưng Tô Mộc cũng không để ý nhiều như vậy. Hiện tại mình và Tưởng Hoài Bắc chính là châu chấu buộc trên cùng một sợi dây. Tưởng Hoài Bắc tuyệt đối sẽ không bởi vì mình gọi điện thoại muộn thế này, mà mắng mình. Trên thực tế, sau khi Tưởng Hoài Bắc nghe được Tô Mộc nói những lời này, tinh thần không khỏi tỉnh táo.
– Thế nào? Bọn họ động thủ rồi sao?
Tưởng Hoài Bắc cảm thấy hứng thú nói.
– Đúng vậy! Nhật báo Hoa Hải ngày mai, Tưởng ca phải xem kỹ một chút.
Tô Mộc cười nói.
– Được! Tôi vốn còn tưởng rằng chuyện như vậy không có khả năng xảy ra. Chỉ dựa theo quy định bình thường để cho bọn họ đi làm. Hiện tại xem ra, huyện Hoa Hải các cậu có một vài người thật sự nhìn cậu không vừa mắt! Nói như vậy, tôi có lẽ phải đi tới huyện Hoa Hải các cậu dạo một vòng mới được.
Tưởng Hoài Bắc lạnh lùng nói.
Làm phó thị trưởng thường vụ được phân công quản lý huyện Hoa Hải, không ai có quyền lên tiếng phát biểu hơn Tưởng Hoài Bắc về vấn đề của huyện Hoa Hải. Nếu như hắn quả thật muốn tới huyện Hoa Hải tiến hành điều tra nghiên cứu, ngang nhiên biểu thị ra sự ủng hộ đối với Tô Mộc, tuyệt đối sẽ trở thành một chong chóng đo chiều gió.
– Vậy tôi đại biểu cho chính quyền huyện Hoa Hải, hoan nghênh Tưởng thị trưởng đến đây chỉ điểm công tác!
Tô Mộc cười nói.
Hai người lại tùy tiện hàn huyên hai câu, sau đó Tô Mộc trực tiếp cúp điện thoại. Tin tưởng có Tưởng Hoài Bắc an bài, câu chuyện cũng sẽ không rời khỏi quỹ đạo… Nói như vậy hiện tại chờ tới sáng sớm ngày mai, vở kịch hay sẽ diễn ra!
– Lý Tuyển à Lý Tuyển, cô thật sự cho rằng lần này để Lưu Á động đến tôi, bôi đen tôi như vậy, là có thể thật sự bôi đen sao? Nếu như cô thật sự cho rằng như vậy là có thể thành công, không tránh khỏi quá coi thường tôi đi! Cứ chờ xem. Cô sớm muộn sẽ mang đá đập chân của mình. Chỉ không biết, lần này, cô có thể trực tiếp để Lưu Á tới gánh nỗi oan ức này hay không!
Tô Mộc thật ra chưa từng nghĩ tới chuyện dựa vào một việc như vậy sẽ khiến Lý Tuyển xa lánh Lưu Á. Nhưng nếu như Lý Tuyển thật sự ra hôn chiêu, hắn cũng không bài xích chuyện như vậy xảy ra. Nữ nhân như Lưu Á, thông minh thì thông minh, nhưng những thông minh vặt lại phải dựa vào người khác đến chỉ điểm. Phải biết rằng ban tuyên truyền huyện ủy cũng không phải là thùng sắt đúc một khối. Tô Mộc muốn từ trong đó tìm ra mấy người hữu dụng, vẫn không có bất cứ vấn đề gì.
Hiện tại chờ tới ngày mai!
Suốt đêm không nói chuyện!
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời bắt đầu chiếu sáng về phía thị trấn của huyện Hoa Hải, buổi sáng vốn rất yên tĩnh, lúc này đã trở nên náo nhiệt. Phía trước mỗi sạp báo đều có đầy người đứng xếp hàng. Bọn họ đều một lòng muốn mua nhật báo Hoa Hải ngày hôm nay. Bởi vì ở trên tờ báo có tin tức trọng đại. Tin tức như vậy ở địa phương lớn như huyện Hoa Hải, tuyệt đối có thể trở thành tin tức lớn. Mỗi người mua được báo đều trực tiếp đứng sáng một bên xem báo.
Tiêu đề chói mắt!
Vị trí bắt mắt!
Ngôn từ hung ác!
Khi tất cả mọi người bắt đầu xem báo, cả tòa thị trấn đã sôi trào thành một mảnh. Mỗi một cán bộ lãnh đạo bên trong cơ quan trực thuộc huyện đều đang truyền tay nhau xem tờ báo này. Bọn họ hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác, bài báo ngấm ngầm hại người nhằm vào ai. Đây rõ ràng chính là trực tiếp chỉ đầu mâu về phía Tô Mộc Tô huyện trưởng. Nói Tô Mộc là hạng người mua danh chuộc tiếng, là đang mượn ngọn gió đông của cục công an thành phố, ở huyện Hoa Hải kiếm lấy uy vọng cho chính hắn.
– Biết không? Báo hôm nay thật sự đủ phân lượng. Bao nhiêu năm qua chưa từng thấy qua bài báo nào như vậy!
– Đây tính là cái gì? Anh phải biết rằng có thể làm ra bài báo như vậy, tính chất mới có thể càng nghiêm trọng hơn!
– Nói đúng. Bài báo như vậy không chỉ cần trải qua tòa soạn báo xét duyệt, còn phải trải qua ban tuyên truyền huyện ủy kiểm tra. Dưới tình huống như vậy còn có thể phát hành ra, thật là có ý tứ!
– Hư, nói nhỏ chút. Tránh bị người ta nghe được, sau đó sẽ có phiền phức!
…
Những tiếng bàn tán xôn xao như vậy xuất hiện ở khắp nơi. Cho nên thời điểm Tô Mộc đi vào tòa nhà của chính quyền huyện, tất cả những người nhìn thấy hắn, đều lộ ra một tình cảm phức tạp. Thời điểm lại nhìn Tô Mộc, trên mặt hiện ra một sự nghi ngờ và đề phòng. Đương nhiên tâm tình như vậy đều được bọn họ khống chế rất tốt. Không quan tâm chuyện này có phải là thật hay không, bọn họ chỉ là những nhân viên công vụ đều không thể can thiệp. Nếu như thật sự giao thiệp, chết như thế nào cũng không biết.
Đấu tranh chính trị từ trước tới nay đều tàn khốc nhất!
– Huyện trưởng!
Ngay sau khi Tô Mộc ngồi vào phòng làm việc, còn không có bao lâu, Sở Tranh cùng Dương Vinh và Trâu Nhất Khoa đi tới. Hai người này vừa xem báo, trong nháy mắt liền lộ ra vẻ phẫn nộ. Theo trí tuệ chính trị của bọn họ tất nhiên biết có người đang hãm hại Tô Mộc, hơn nữa thi triển ra thủ đoạn như vậy khiến người ta xem thường. Hơn nữa không cần suy nghĩ, bọn họ cũng biết là ai làm. Bởi vì chuyện này quá rõ ràng.
Ban tuyên truyền huyện ủy tán thành!
Ai là bộ trưởng ban tuyên truyền huyện ủy? Lưu Á! Lưu Á là người nào? Là người của Lý Tuyển. Ở trong mạng lưới quan hệ như vậy, tại sao lại xuất hiện bài báo như vậy? Rất đơn giản, rất dễ hiểu. Chỉ cần hiểu những điều đó, hai người đối với hành động như vậy đều rất khinh thường. Không quan tâm làm thế nào, mười thiếu nữ chung quy vẫn do Tô Mộc mang về. Mặc dù Tô Mộc cũng không nói là hắn ra tay cứu các cô ấy ra, nhưng cũng không có phủ nhận chuyện này.
Dưới tình huống còn chưa có chứng cứ xác thực, nhật báo Hoa Hải dám in ra bài báo như vậy, có còn chút công bằng chính trực nào đáng nói tới hay không? Khi báo chí trở thành công cụ cho vài nhân vật chính trị dùng để công kích đối thủ, nhà báo như thế còn có tư cách làm tiếp sao?
– Huyện trưởng, tôi kiến nghị lập tức thành lập nhóm điều tra liên hợp nhỏ, nhằm tiến hành điều tra về nhật báo Hoa Hải. Bọn họ làm như vậy, rõ ràng là có ý định bôi đen cán bộ đảng viên. Hành động như vậy tuyệt đối không thể cổ vũ!
Dương Vinh lớn tiếng nói.
– Huyện trưởng, chuyện là thế nào? Tôi đã nghe người thân thích của tôi nói. Con người tôi nói chuyện tương đối thẳng thắn. Ngài cũng không nên chấp nhặt với tôi. Tôi biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Nếu như không phải nhờ có ngài, các cô ấy tuyệt đối không có khả năng trốn ra ngoài. Hiện tại nhật báo Hoa Hải lại cho ra một bài báo như vậy, rõ ràng là có ý định tiến hành lừa gạt! Hơn nữa ban tuyên truyền huyện ủy thật sự tồn tại vấn đề rất lớn. Bài báo như vậy, sao có thể thông qua xét duyệt được?
Trâu Nhất Khoa kích động nói.
Cuối cùng cũng không uổng phí tâm huyết của mình. Nhìn thái độ của Dương Vinh và Trâu Nhất Khoa hiện tại, Tô Mộc rõ ràng, hai người này thật sự chuẩn bị đứng ở trong đội của mình. Nếu không, bọn họ tuyệt đối không có khả năng kích động như vậy. Nói thật, có thể nhìn thấy bọn họ đi tới tỏ thái độ trước như vậy, Tô Mộc vẫn cảm thấy rất thoả mãn.
Cho nên Tô Mộc cũng chuẩn bị đánh ra tiếng gió thích hợp!
Phải biết rằng chuyện phát triển ra đến tình trạng như bây giờ, đã có thể thu lưới. Thật ra chuyện này không nhất thiết phải chơi đùa quá khẩn trương. Hai bài báo chỉ cần đối chiếu một chút là được. Có một số việc không nhất thiết phải nói nhiều làm gì.
– Lão Dương, lão Trâu, thời điểm hai người qua đây, đã xem nhật báo Tây Phẩm hôm nay chưa?
Tô Mộc cười híp mắt hỏi.
– Nhật báo Tây Phẩm!
Khi bốn chữ như vậy từ trong miệng Tô Mộc nói ra, trong nháy mắt, Dương Vinh và Trâu Nhất Khoa giật mình hiểu ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...