Tượng đất cũng có ba phần khí!
Nếu như thật sự bị buộc đến mức đó, ai cũng sẽ bạo phát. Bây giờ Lý Dật Phong thật sự bị Trịnh Thành Hiểu làm cho phẫn nộ. Hơn nữa nghĩ đến trước đó Trịnh Thành Hiểu đối với mình đã tìm mọi cách làm khó dễ, lại nghĩ tới Lưu Cách Lý không ngờ đối với Trịnh Thành Hiểu như vậy, Lý Dật Phong biết mình đã không có bất kỳ đường lui nào. Lần này nếu như không thể khiến Trịnh Thành Hiểu thành thật, tiếp theo ai biết cuộc sống của hắn có thể còn được yên ổn như hiện tại nữa hay không.
Khi quyền phát biểu của Lý Dật Phong bị khiêu khích, điều hắn có thể làm cũng chỉ là toàn lực phản công.
Theo lời báo cáo của Lý Dật Phong, sắc mặt Hô Duyên Khánh bắt đầu trở nên trầm thấp.
Trịnh Thành Hiểu à Trịnh Thành Hiểu, tôi vẫn luôn nghĩ ông là người rất đứng đắn. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ khiến cho tôi có chút ít không được tự nhiên, nhưng tôi không nghĩ lá gan của ông cũng lớn như vậy. Ngang nhiên giả truyền pháp lệnh. Ông làm vậy là thế nào? Nếu trong thời kỳ chiến tranh, ông hành động như vậy, sẽ bị bắn chết, bắn chết một trăm lần cũng không đủ.
Trịnh Thành Hiểu là người trong ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy, luôn ngăn cản Hô Duyên Khánh khi hắn muốn nắm toàn cục trong tay. Đã có sẵn cơ hội như thế, Hô Duyên Khánh sẽ bỏ qua sao? Bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua. Cơ hội này thật tốt. Lại nói, có Tô Mộc ở chỗ này, Hô Duyên Khánh biết cơ hội lại tăng lên rất nhiều. Đừng quên người đứng phía sau lưng Tô Mộc là ai. Lần này mượn lực lượng phía sau lưng Tô Mộc, cũng phải bắt Trịnh Thành Hiểu lại.
Chỉ có một Lương Tĩnh nói thay cho phó bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật Phó hắn, còn muốn gây ra sóng gió gì?
– Phó bí thư Trịnh, chuyện của anh, sau này chúng ta hãy nói. Hiện tại anh lập tức rời khỏi đây, quay về vị trí của anh đi!
Hô Duyên Khánh trầm giọng nói.
Trịnh Thành Hiểu bây giờ có thể làm gì?
Trước mặt nhiều người như vậy, hành động vừa rồi của mình bị vạch trần. Nếu như Trịnh Thành Hiểu còn có mặt mũi ở lại chỗ này, vậy tuyệt đối là lời nói dối.
Cho dù thế nào đi nữa, Trịnh Thành Hiểu cũng không có khả năng tiếp tục ở lại chỗ này! Cho nên sau khi nghe Hô Duyên Khánh nói vậy, Trịnh Thành Hiểu thật ra không có bao nhiêu do dự, quả quyết rời đi. Chỉ có điều trước khi rời đi, Trịnh Thành Hiểu hung hăng trợn mắt với Tô Mộc. Nếu như không phải vì Tô Mộc, chuyện làm sao có thể biến thành như vậy?
Tô Mộc đúng không? Tôi nhớ cậu rồi. Món nợ này, tôi sớm muộn cũng phải đòi lại!
Đợi sau khi Trịnh Thành Hiểu rời khỏi đó, những người còn lại đều tản ra. Hô Duyên Khánh nhìn về phía Lý Dật Phong nói:
– Chuyện thế nào?
– Bí thư Hô Duyên, chuyện đều đã được xác định. Nội dung cụ thể hiện tại tôi báo cáo ngài luôn!
Lý Dật Phong nói.
– Không cần vội. Tô huyện trưởng, anh tới đây, muốn dẫn người quay về huyện Hoa Hải đúng không?
Hô Duyên Khánh nói.
– Đúng vậy!
Tô Mộc nói.
– Tốt lắm. Anh mang theo người rời khỏi đây đi.
Hô Duyên Khánh nói.
– Bí thư Hô Duyên, lần này thật sự phải cảm ơn Lý cục trưởng và các đồng chí thị cục nhiều. Nếu như không phải nhờ có bọn họ, thật không biết mười mấy thiếu nữ bị mất tích ở huyện Hoa Hải chúng tôi sẽ gặp phải tình trạng bi thảm như thế nào. Thật sự rất cảm ơn!
Tô Mộc nói.
– Đây là chuyện chúng tôi phải làm thôi!
Hô Duyên Khánh cười nói.
Người khác không biết, nhưng Hô Duyên Khánh sao có khả năng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Nói cảm ơn Lý cục trưởng, lẽ nào chuyện này không phải cậu triển khai hoạt động sao? Nếu như không phải nhờ có cậu, Lý Dật Phong có thể phá huỷ khu biệt thự Hoa Bỉ Ngạn sao?
Chỉ có điều Hô Duyên Khánh sẽ không nói ra chuyện này. Nếu mọi chuyện đã được xác định, như vậy tất cả mọi chuyện trước đó, tất nhiên đều sẽ tiêu tan thành mây khói. Bằng không nếu như thật sự chọc thủng ra, đối với người nào cũng không có lợi.
Tô Mộc không ở lại thêm, cùng Địch Lâm, Lương Phá Lỗ rời khỏi phòng làm việc. Dưới sự giúp đỡ của người do Lý Dật Phong an bài, bọn họ xuất hiện ở trong nhà khách của thị cục. Phải biết rằng, không thể xem các cô ấy là người phạm tội. Các cô ấy đều là người bị hại. Nếu như thật sự giam giữ trong nhà giam, vậy sẽ thành cái gì?
Khi Tô Mộc lại nhìn thấy mười mấy thiếu nữ đó, ánh mắt không khỏi sáng ngời.
So với ngày hôm qua, trạng thái tinh thần của các cô ấy bây giờ rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Trước đó, các cô ấy từng sống quả thực không phải cuộc sống dành cho người. Mỗi ngày mỗi giây mỗi phút đều phải tiếp nhận cái gọi là chăm sóc dạy bảo. Nhưng nội dung loại chăm sóc dạy bảo này quả nhiên làm cho các cô ấy bị xấu hổ, bị tuyệt vọng. Các cô ấy vốn đã mất đi hy vọng có thể rời khỏi nơi đó. Nhưng bây giờ là Tô Mộc, chính là Tô Mộc đã có các cô ấy có cơ hội rời khỏi nó.
Không thể nghi ngờ, điều này là được sống lại lần nữa!
Đương nhiên trạng thái tinh thần tốt, tinh khí thần toàn thân cũng sẽ theo đó trở nên phấn chấn. Nhưng càng thu hút ánh mắt của Tô Mộc hơn cả, chính là mấy người này vẫn mặc trang phục ngày hôm qua mang tới. Không có người nào thay ra. Vẫn là những bộ trang phục đầy quyến rũ. Trong đó có trang phục của nữ cảnh sát. Ở trong cục công an thành phố, mặc trang phục nữ cảnh sát còn đẹp hơn nhiều so với nữ cảnh sát. Cảnh tượng như vậy thật sự khiến người ta nhìn cũng cảm thấy rất đẹp mắt.
– Tô huyện trưởng, ngài đã tới!
– Tô huyện trưởng, hôm nay chúng tôi có thể về nhà được không?
– Tô huyện trưởng, tôi thật sự không muốn ở chỗ này đợi nữa. Dẫn chúng tôi trở về đi!
Bây giờ các cô đều đã biết người cứu các cô là ai. Chính là huyện trưởng huyện Hoa Hải, là quan phụ mẫu của các cô. Đối mặt với Tô Mộc, trong lòng mỗi người sẽ theo bản năng sinh ra một cảm giác muốn ỷ lại. Hơn nữa Tô Mộc còn trẻ tuổi như vậy, nhìn bề ngoài cũng không hơn các cô là mấy. Điều này càng làm cho các cô ấy bị kích động.
Tô Mộc rất thích cảm giác như vậy!
– Đúng vậy, hiện tại tôi qua chính là dẫn các cô về nhà! Trong khoảng thời gian qua, các cô đã chịu khổ, vất vả, tôi làm huyện trưởng huyện Hoa Hải, thật sự nên sớm qua dẫn các cô về. Là tôi tới muộn. Ở chỗ này tôi muốn nhận lỗi với các cô!
Tô Mộc nói.
Sở Xuân Ny đứng ở phía trước. Cô có thể cảm nhận được Tô Mộc tuyệt đối không phải đang diễn trò, cũng không cần phải diễn trò. Khi cô nhìn thấy Tô Mộc làm như vậy, vội vàng nói:
– Tô huyện trưởng, ngài ngàn vạn lần không nên nói như vậy. Nếu như ngài thật sự nói như vậy, chúng ta cũng không biết phải làm gì. Nài đối xử tốt với chúng tôi, chúng ta đã biết. Nếu như không phải nhờ có ngài, đến bây giờ chúng tôi còn chưa ra ngoài được. Ngài ngàn vạn lần đừng nói vậy.
– Đúng vậy, Tô huyện trưởng, nếu như ngài thật sự làm như vậy, chúng tôi cũng không biết phải nói gì!
– Tô huyện trưởng, ngài là một vị quan tốt, chúng ta biết.
– Tô huyện trưởng, thật sự phải cảm ơn ngài!
Tô Mộc nhìn từng gương mặt đầy nước mắt, trong lòng không khỏi bắt đầu cảm động mãnh liệt. Đây là cảm giác sau khi làm một chuyện tốt. Ở trong cuộc sống của Tô Mộc trước kia, hắn đã từng cảm động như vậy. Nhưng cảm giác bây giờ lại chân thành tha thiết mãnh liệt, không giống như trước kia.
– Mọi người đừng sợ. Sau này sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa! Nào, để tôi đưa các cô về nhà!
Về nhà!
Từ ày mới chân thành tới mức nào!
Hiện tại, đám người Sở Xuân Ny vô cùng xúc động. Phải biết rằng các cô thiếu chút nữa thì cả đời cũng không về nổi nhà. Trong suy nghĩ về nhà đầy quyến rũ như vậy, mười người theo Tô Mộc đứng dậy rời khỏi nhà khách. Mà lúc đi ra ngoài, Tô Mộc trực tiếp gọi điện thoại cho Sở Tranh.
Sau khi hai chiếc lái xe của huyện Hoa Hải tiến vào huyện, Tô Mộc cũng không để Đoạn Bằng trực tiếp lái xe đến nhà khách của chính quyền huyện nhà khách
Bởi vì ở nơi đó, tuy rằng ở nhà của mấy hộ Sở Vân Quý, nhưng phải biết rằng hiện tại trên người bảo bối khuê nữ của bọn họ mặc đồ như vậy, thật sự khiến người ta có cảm giác không thể nói được gì. Nếu thật sự mặc như vậy trở về, không nói đến người khác, chỉ riêng cha mẹ của bọn họ cũng sẽ có ý tưởng khác. Cho nên vấn đề cấp bách hiện tại là phải cầm quần áo qua thay.
Thật ra ý nghĩ như vậy, đám người Sở Xuân Ny đều nghĩ đến, nhưng lại không biết nên nói với Tô Mộc như thế nào. Chẳng lẽ người ta cứu mình, bây giờ mình còn muốn bảo huyện trưởng tìm y phục gì đó sao? Nếu thật sự là như vậy, khó tránh khỏi có chút quá đáng?
Nhưng ai ngờ, khi các cô ấy nghĩ như vậy, Tô Mộc đã vì các cô mà suy nghĩ tất cả. Thời điểm Sở Tranh qua có mang theo mười bộ trang phục nữ. Mười bộ trang phục nữ này được Tô Mộc trực tiếp đưa vào bên trong xe. Ba chiếc xe lựa chọn một nơi hẻo lánh ở bên trong huyện, sau đó kéo rèm cửa sổ, để mười nữ hài ở bên trong xe nhanh chóng thay đổi y phục.
Ngay thời điểm các cô ấy thay quần áo, Tô Mộc đốt một điếu thuốc lá.
– Trong huyện không có chuyện gì chứ?
– Trong huyện không có việc gì. Chỉ có điều bây giờ trong huyện nghe nói huyện trưởng ngài dẫn theo các thiếu nữ đã mất tích trước đó trở về, các cơ quan trong huyện hình như đều có chút kích động.
Sở Tranh nhỏ giọng nói.
– Kích động? Bọn họ kích động cái gì chứ!
Tô Mộc lãnh đạm nói.
– Huyện trưởng, phía trước hình như là bí thư Mạnh Vi Khiêm và trưởng ban Chương Duệ!
Sở Tranh ngẩng đầu nhìn dưới sau nói.
Thật sự giống như lời Sở Tranh nói, phía trước có một chiếc xe lái tới. Trên xe có hai người bước xuống. Không ngờ bọn họ chính là Mạnh Vi Khiêm và Chương Duệ. Hai người sở dĩ tới đây, bởi vì trước khi Tô Mộc quay về đã gọi điện thoại thông báo. Phát sinh chuyện như vậy, nếu như Tô Mộc không thông báo cho chủ quản Mạnh Vi Khiêm, vậy thật sự xin lỗi thân phận minh hữu của Mạnh Vi Khiêm.
– Huyện trưởng, lần này thật sự phải cảm ơn ngài. Lần này ngài thật sự làm được một chuyện rất tốt cho huyện Hoa Hải chúng ta!
Mạnh Vi Khiêm chủ động vươn hai tay ra, cảm kích nói.
– Đây là chuyện tôi nên làm!
Tô Mộc cười nói.
– Huyện trưởng, ngài thật lợi hại!
Chương Duệ nói.
Chương Duệ thật sự cảm thấy bội phục Tô Mộc. Không bội phục không được. Đã như vậy, muốn nói anh không bội phục Tô Mộc, có khả năng sao? Tô Mộc người ta làm chuyện thế nào, anh lại làm thế nào? Đến bây giờ Chương Duệ vẫn không có kế hoạch nào có thể phá được vụ án này. Nhưng Tô Mộc người ta chẳng qua chỉ ra ngoài dạo qua một vòng đã giải quyết xong. Chẳng lẽ còn cần phải nhiều lời hay sao?
Lúc này Chương Duệ mới ý thức được, bản thân vị huyện trưởng này, dường như chẳng những giỏi ở trên phương diện kinh tế, ở phương diện khác cũng thật sự rất thành thạo. Nếu như nói ngay cả chuyện như vậy còn có thể đối phó được, vậy đừng nói tới những chuyện khác.
– Chương cục trưởng, anh đang vỗ mông ngựa của tôi sao? Trong chuyện này, đâu phải tôi lợi hại. Là nhờ các đồng chí thị cục làm đấy chứ!
Tô Mộc cười nói.
– Vẫn là huyện trưởng lợi hại!
Chương Duệ nói.
– Anh đấy!
Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu. Ngay thời điểm hắn vừa nghĩ định nói gì, Mạnh Vi Khiêm đột nhiên nhỏ giọng nói:
– Huyện trưởng, có thể nói chuyện một chút không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...