Quan Bảng

Tác giả nhảy chương nhưng nội dung liền mạch

– Mọi người nói các cô gái đó ở giam giữ ở đây lâu như vậy, nếu sau khi trở về, sẽ bị người ta nói như thế nào?

Những lời này của Bùi Phi có lẽ là có lòng có lẽ là vô ý, nhưng bây giờ đã không cần thiết đi truy cứu cái này, nhưng câu nói này khiến cho vẻ mặt Tô Mộc thoáng chốc âm trầm. Hắn dĩ nhiên biết Bùi Phi muốn biểu đạt cái gì. Vấn đề này thật ra Tô Mộc cũng đã nghĩ tới, thậm chí trước khi tới đây, còn đang suy nghĩ. Kết quả chắc chắn là rất may mắn, tất cả các cô gái mặc dù bị đánh đập, nhưng vẫn còn trong sạch, nếu không các nàng cũng sẽ không có vẻ mặt như vậy.

Nếu chân chính bị hư thân, khi các nàng nhìn thấy Tô Mộc, trên mặt sẽ hiện lên vẻ tĩnh mịch.

– Chuyện này tôi đã có an bài, không cần lo lắng!

Tô Mộc nói.

– Vậy thì tốt!

Bùi Phi gật đầu:

– Ý của tôi là nói, nếu như có thể, tôi muốn mang mười cô gái đó đi!

– Chị mang đi?

Tô Mộc nghi ngờ nói.

– Đúng vậy, tôi mang đi!

Bùi Phi nói:


– Mười cô gái đó vừa rồi tôi đã hỏi han rồi, phẩm hạnh của các nàng cũng không tệ, nếu không đã không bị đánh đập như vậy rồi. Chỉ cần trải qua huấn luyện chính quy, là có thể tự mình kiếm sống. Lần này tôi tới đây chính là muốn tìm kiếm nhân tài, tôi nghĩ nếu tôi ra mặt, gia đình của các nàng cũng có thể yên tâm. Hơn nữa tôi sẽ trực tiếp mang các nàng đi, cũng làm cho các nàng có thể thay đổi hoàn cảnh mà lấy lại tâm tình.

Có đạo lý!

Tô Mộc biết mục đích Bùi Phi làm như vậy chính là muốn giúp mình. Nếu không chỉ cần truyền đi tin tức văn phòng của Bùi Phi muốn nhận người, làm sao có thể không có người đến huyện Hoa Hải nhận người? Nhưng đây là một phương pháp tốt để giải quyết vấn đề, Tô Mộc chỉ đơn giản suy nghĩ, liền quyết đoán đồng ý.

– Tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!

– Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Bây giờ tôi đang rất kích động!

Lương Phá Lỗ nói.

– Cậu kích động là chuyện của cậu, tôi mệt rồi, về nhà ngủ thôi!

Địch Lâm nói.

– Được rồi!

Nửa đêm.

Trong căn phòng trên cùng của tập đoàn Âu Dương ở thành phố Tây Phẩm, dưới ánh đèn mập mờ nhu hòa, hai thân thể trần truồng đang liều chết quấn vào nhau, trên mặt đất, trên giường đều rơi lả tả quần áo bị xé nát, chỉ nhìn qua là có thể thấy những bộ y phục này có giá trị không rẻ.

Nữ nhân này là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, lẳng lơ, quyến rũ. Nàng có tư thái rất kiều mỵ, ngay cả tiếng nói cũng có cảm giác trêu chọc. Cái eo thon nhỏ khêu gợi bị nam nhân phía sau nắm trong tay, hai người đang sa vào một cuộc vật lộn đọ sức. Ánh mắt nữ nhân như tơ, đôi tay thon dài chống đỡ thân thể, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, dán lên trên mặt, càng phát ra vẻ quyến rũ mê người.


Nàng không ngừng hét lên, một hồi là tiếng rên rỉ khoái cảm, một hồi là ngữ điệu trêu chọc.

– Thoải mái, thật sự là thoải mái!

– Anh mạnh quá, em bị anh làm cho sắp kiệt sức rồi.

Nữ nhân này rất hiển nhiên biết cách làm thế nào kích thích dục vọng của nam nhân phía sau, biết tâm lý tên nam nhân này biến thái đến mức nào, hai cái mông không ngừng lắc lư, giao hòa mãnh liệt.

Reng reng!

Đúng lúc này, chiếc điện thoại trên đầu giường không đúng lúc vang lên, nữ nhân theo bản năng muốn giơ tay cầm lấy. Nhưng tên nam nhân đã gầm lên:

– Đừng động tới nó, để nó kêu!

Tên nam nhân rất hiển nhiên sắp đến cao trào, còn nữ nhân cũng bắt đầu khởi động cảm giác khoái cảm hai thân thể trần truồng dính chặt vào nhau, cảm thụ được nhiệt độ của đối phương, hít thở hô hấp của nhau!

Chiếc điện thoại vẫn không ngừng vang lên, thanh âm chói tai, làm cho tên nam nhân thật sự không có cách nào làm như không thấy, sau khi nhìn lướt qua tên người gọi, liền trực tiếp nghe máy. Chỉ có điều còn chưa đợi hắn mở miệng nói gì, bên kia đã truyền đến tiếng quát tháo của một người đàn bà chanh chua.

– Âu Dương Nghị Phong, có phải ông lại đang ở với con lẳng lơ nào không! Âu Dương Nghị Phong, ông dám không nhận điện thoại của tôi, là sợ tôi ảnh hưởng đến chuyện tốt của ông đúng không? Âu Dương Nghị Phong, ông chính là đồ…

Cạch!


Âu Dương Nghị Phong trực tiếp cắt điện thoại, hắn chính là Âu Dương Nghị Phong, là tổng tài của tập đoàn Âu Dương. Cô gái nằm bên cạnh hắn, dịu ngoan giống như một chú mèo, chính là một trong những tình nhân của hắn, cũng là thư ký hiện tại của hắn, tên là Tiểu Phụng Tiên. Âu Dương Nghị Phong thích gọi nàng như vậy, còn người vừa rồi gọi điện thoại dĩ nhiên chính là vợ cả của hắn Phương Hồng Ngọc, cũng chính là mẹ đẻ của Âu Dương Dung!

– Có phải có việc gấp gì không? Có cần gọi lại không?

Tiểu Phụng Tiên thấp giọng nói, thức thời co rúc thân thể mềm mại.

– Kệ cô ta, đồ thần kinh!

Âu Dương Nghị Phong lười để ý tới, nhưng điện thoại di động lại một lần nữa không an phận vang lên.

– Cô rốt cuộc muốn thế nào? Nếu như còn muốn mắng người, cô có thể ngậm miệng!

Âu Dương Nghị Phong lạnh lùng nói, lần này Phương Hồng Ngọc không mắng nhiếc như vừa rồi, mà đi thẳng vào vấn đề.

– Âu Dương Nghị Phong, Âu Dương Dung bị người của cục công an bắt đi rồi, nếu ông không nhanh chóng đưa nó ra, Âu Dương gia sẽ đoạn tuyệt hương khói! Ông cứ tiếp tục chơi đi!

Phương Hồng Ngọc lớn tiếng nói.

– Chuyện gì xảy ra?

Lúc này Âu Dương Nghị Phong mới ý thức được vấn đề xảy ra.

– Tôi nào biết chuyện gì xảy ra, tóm lại nhi tử bảo bối của ông ở biệt thự Bỉ Ngạn Hoa bị cảnh sát bắt đi rồi, hiện tại đang nhốt trong cục công an thành phố, hơn nữa cho dù là luật sư, cũng bị ngăn chặn ở ngoài, nếu ông không muốn Âu Dương Dung chết thì mau đưa nó ra.

Phương Hồng Ngọc lớn tiếng nói.

Cạch!


Phương Hồng Ngọc quyết đoán cắt đứt điện thoại, lúc này sắc mặt Âu Dương Nghị Phong mới nghiêm túc, hắn mới biết thì ra là Phương Hồng Ngọc không phải muốn gây chuyện, thật sự đã có việc xảy ra. Âu Dương Dung lại bị cục công an thành phố mang đi? Điều này sao có thể? Hơn nữa còn là bên trong biệt thự Bỉ Ngạn Hoa.

Chờ một lát!

Biệt thự Bỉ Ngạn Hoa, chẳng lẽ ở đó xảy ra chuyện gì hay sao?

Thật ra Âu Dương Dung bình thường làm những gì, Âu Dương Nghị Phong cũng không có thời gian để ý tới, cũng chưa bao giờ hỏi qua. Hắn chỉ biết khu biệt thự Bỉ Ngạn Hoa là tập đoàn Âu Dương khai phá xây dựng, hiện tại đang trong giai đoạn hoàn tất cuối cùng, rất nhanh sẽ bắt đầu giao dịch. Nhưng trước đó, mọi chuyện đều do Âu Dương Dung phụ trách. Chẳng lẻ tiểu tử này đã làm ra chuyện gì không thể vãn hồi ở biệt thự Bỉ Ngạn Hoa tối nay sao?

Âu Dương Nghị Phong mặc dù nói là mặc kệ Âu Dương Dung, nhưng Âu Dương Dung là hạng người gì, hắn cũng biết rõ. Âu Dương Dung bây giờ đang ở thành phố Tây Phẩm, coi như là người có chút thành tích, nhưng thành tích như vậy, đơn giản là dựa vào tập đoàn Âu Dương. Nếu như không có danh tiếng là con trai trưởng của Âu Dương Nghị Phong, Âu Dương Dung sớm đã bị người ta hại chết bao nhiêu lần. Lần này hắn rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến cho cục thành phố trực tiếp đến biệt thự Bỉ Ngạn Hoa bắt người như thế.

– Âu Dương tổng tài…

Tiểu Phụng Tiên thấp giọng nói.

– Ngủ đi, tôi phải xử lý một số chuyện!

Âu Dương Nghị Phong mặc đồ ngủ, bước ra phía ngoài sân thượng. Từ nơi này nhìn xuống thành phố Tây Phẩm, Âu Dương Nghị Phong mới có cảm giác thành tựu siêu cường và cảm giác tự tin.

Âu Dương Nghị Phong cũng không vội vàng gọi điện thoại, mà sau khi hút hết một điếu thuốc mới bắt đầu gọi đi. Theo đó vẻ mặt hắn cũng đầu trở nên nghiêm túc. Hắn gọi cho người có phân lượng không nhẹ bên trong hệ thống công an, hỏi thăm bọn hắn, tối nay rốt cuộc có chuyện gì mà lại đi bắt Âu Dương Dung như vậy?

Kết quả khiến cho Âu Dương Nghị Phong thất kinh, bởi vì tất cả phân cục trưởng đều kiêng kỵ, không nói thêm gì, hàn huyên mấy câu là cúp điện thoại. Loại chuyện quỷ dị này, chỉ có một giải thích, đó chính là Âu Dương Dung tối nay đã đắc tội với một đại nhân vật. Nếu không, cục trưởng cục thành phố Lý Dật Phong không thể nào tự mình động thủ, dẫn cảnh sát hình sự và đặc công đến bắt người như vậy.

Âu Dương Dung lần này sợ rằng thật sự xui xẻo rồi!

Điều khiến cho Âu Dương Nghị Phong cảm thấy phiền lòng chính là, cho đến hiện tại cũng không biết rõ, Lý Dật Phong rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì, mà bắt giữ Âu Dương Dung?

Đúng lúc này, điện thoại của Âu Dương Nghị Phong chợt vang lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui