Tuy rằng có một số việc nói ra rất khó tin, nhưng Mộc Miên đúng là thật sự đã trải qua.
Ví dụ, cô gặp một con quái vật tên là C.
Ví dụ, cô đã lừa con quái vật về nhà.
Ví dụ, cô ấy bị quái vật C đánh thức.
Cô có chút hối hận tại sao tối qua mình không khóa cửa lại.
Mộc Miên nghĩ, nếu C là người đã được cải tạo sinh học, như vậy bên trong gen của anh ta nhất định có thêm gen của chó.
Mặt Mộc Miên dính đầy nước dãi nên đành phải đứng lên rửa mặt, sau đó cô bi thương phát hiện, cho dù cô đi đâu, C cũng sẽ đi theo, kể cả đi vệ sinh.
Tính cách vâng lời tuyệt đối và ánh mắt dịu dàng không chút che giấu như vậy, làm cho Mộc Miên cảm thấy đêm qua có phải cô đã lo lắng dư thừa rồi không, nếu muốn trao một giải thưởng dễ thương nhất không quan tâm đến xấu đẹp, người chiến thắng giải thưởng lớn đó chắc chắn là một con quái vật nhỏ có giá trị vũ lực cao nhưng lại đơn thuần và ôn hòa, có vảy toàn thân, móng vuốt bén nhọn, bề ngoài tràn ngập thú tính lại dùng một bữa cơm là có thể lừa gạt theo về này.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể kéo C đẩy anh ta ngồi lên sofa rồi cố gắng thuyết phục anh ta yên lặng xem TV một mình, nhưng xem ra quái vật đuôi dài có chút chán ngán, cả đêm cố chấp nói: “C muốn xem Mộc Miên.
”
Khó đấy, Mộc Miên chỉ có thể giả vờ tức giận, dùng thức ăn yêu thích của C để uy hiếp: “Không nghe lời thì không được ăn.
”
Lúc này ngôn ngữ huấn luyện có chút thành tựu, lập tức lý giải ý nghĩa học sinh ba tốt C không thể không khuất phục dưới sự uy nghiêm của cô, buộc phải cách phạm vi mục tiêu một mét, trông rất tủi thân, đáng thương.
Lúc này Mộc Miên mới có thể thoát thân giải quyết chuyện lớn đời người* của mình.
*gốc là nhân sinh đại sự
Ngồi trên bồn cầu, cô nhân cơ hội gọi điện thoại cho ông chủ xin nghỉ, C luôn trần truồng ở nhà đi tới đi lui như vậy cũng không tốt, hơn nữa bộ dáng này của anh nếu ngày nào đó đi ra ngoài chỉ sợ sẽ bị cảnh sát bắt mất, cho nên cô phải mua một ít đồ cần thiết, có thể làm cho C ẩn nấp tốt hơn không bị phát hiện.
Có lẽ là ở trong nhà vệ sinh quá lâu, bên ngoài chậm rãi vang lên tiếng ríu rít, không cần đoán là ai, thật không hiểu anh là người cao gần 1m9, có móng vuốt dài và sắc bén, toàn thân có vảy cứng, vừa nhìn đã biết là quái vật hình người mang theo sát khí vậy mà lại thích làm nũng như vậy.
Rõ ràng mới quen biết vài ngày mà thôi, sao có cảm giác giống như đang nuôi một con cún được một thời gian dài rồi còn bị mắc chứng rối loạn lo âu nghiêm trọng mỗi khi phải chia cách vậy.
Nhưng cô phải đi làm một vài chuyện nghiêm túc, cho nên dù vẫn bị ánh mắt lên án mãnh liệt nhìn chăm chú, cô vẫn kiên trì mở miệng nói:
“Tôi phải ra ngoài bây giờ, anh ở lại nhà ngoan ngoãn, ngàn vạn lần đừng để người khác phát hiện.”
“Chúc ta cùng đi.”
“Không được.”
Mộc Miên nghiêm túc cự tuyệt, hơn nữa còn chuẩn bị lý lẽ rõ ràng để thuyết phục anh ta: “Tôi muốn đi rất nhiều địa điểm, nơi đó có rất nhiều người, chắc chắn anh cũng không thích ứng được, hơn nữa bị phát hiện cũng rất phiền toái, chẳng may bị bắt đi làm thí nghiệm cũng đừng trách tôi.
”
C chép chép miệng, không nói gì nữa.
Cô thấy vậy liền yên tâm đi ra ngoài.
Ai ngờ vừa mới đến cửa đã bị cái đuôi không biết từ đâu xuất hiện túm lấy thắt lưng, Mộc Miên bất đắc dĩ quay đầu, nhìn thấy C tủi thân giống như bị cô vứt bỏ, như thế khiến cô có vẻ giống người con gái đểu cáng lừa gạt tình cảm của anh ta vậy.
Chẳng lẽ là nghe không hiểu sao? Luôn cảm thấy không giống.
“Mộc Miên… và C… đi cùng nhau.
“
Anh ta nhấn mạnh một lần, lần này thêm chủ ngữ và vị ngữ, xem ra trình độ ngôn ngữ văn học quả thật tăng lên không ít, chỉ có điều bệnh chọn lọc nghe không hiểu này càng ngày càng nghiêm trọng, cô thật sự nghi ngờ, sự ôn nhu đơn thuần của C chỉ là giả bộ ngoài mặt, trên thực tế là một nhóm khó chơi, cô ấy quả nhiên là bị cảm xúc nhất thời xúc động che mắt sao? Nhưng bây giờ cô chỉ có thể dỗ dành anh ta:
“Tôi đi mua thức ăn, không có thức ăn ở nhà, anh không đói?” ”
Cô đã nhận được câu trả lời trung thực từ C: “C muốn ăn.” ”
“Vậy anh mau buông tôi ra.” Cô chỉ vào cái đuôi màu xanh đậm lưu luyến ma sát trên thắt lưng, trong lòng thầm nghĩ gừng vẫn còn cay và già, tâm tư nhỏ cuối cùng cũng không sánh bằng trí tuệ lớn.
Thật lâu sau, C vô cùng nhân văn thở dài một hơi, cuối cùng buông cô ra.
Mộc Miên ra khỏi cửa giống như một con ngựa hoang trật khớp, một chút cũng không dám trì hoãn, cô đi thẳng vào cửa hàng bách hóa, đi tới khu vực quần áo, bởi vì toàn thân C đều có vảy, bất kể là xuân hạ thu đông, tất cả những gì cô mua đều là quần dài có thể che thì che, màu sắc càng tối càng tốt, chỉ là đến lúc mua giày, cô có chút khó khăn.
Trên tay và chân C đều có móng vuốt bén nhọn, cho dù là mua giày, cũng sẽ lập tức bị chọc thủng, nhưng hắn cả ngày đi chân trần, căn bản không thể ra ngoài… Cô suy nghĩ một chút, nếu như kìm cắt móng tay gặp phải móng vuốt sắc bén, không phải là một đôi giày đã bị phá vỡ, cô buông bỏ ý nghĩ cắt móng vuốt của anh, quên đi… Cùng lắm thì mua thêm vài đôi là được, tuy rằng ví tiền và tiền tiết kiệm của cô khẳng định sẽ không đồng ý với ý đồ của cô.
Ngoại trừ quần áo giày dép, quan trọng nhất là vấn đề mắt, ánh mắt của C quá mức kỳ quái, dù sao không phải tất cả mọi người đều giống như Mộc Miên, ngây thơ cho rằng đôi mắt dựng thẳng của con thú thật sự của hắn là mang theo hiệu quả của kính áp tròng, chỉ có thể nói rõ sau khi kiến quốc không cho phép thành tinh, luật này đã quá ăn sâu vào lòng người, dù sao cô gái nào đó cũng sẽ không thừa nhận mình phán đoán sai lầm, cho nên cô mua một vài bộ kính áp tròng màu đen, dùng để lừa gạt qua cửa ải.
Một người như cô mỗi ngày ở cửa hàng tiện lợi ăn uống, tất nhiên sẽ không lãng phí tiền dư thừa đi mua thức ăn khác, tuy rằng cô cũng không biết vì sao mình lại cố gắng làm việc rồi chi tiêu tiết kiệm như vậy, hiện tại xem ra chỉ có thể nói đây gọi là có tính toán trước.
Trong nhà quả thật không có đồ ăn gì, nghĩ đến lượng thức ăn của C, Mộc Miên nhất thời cảm giác áp lực tăng lên gấp bội, cũng không phải là không có tiền mua thức ăn, mà là bởi vì cảm thấy sẽ bị số túi lớn và túi nhỏ này đè nén không thở nổi, giống như cuộc sống tồi tệ trước đó.
Quả nhiên.
Mộc Miên xách túi lớn túi nhỏ về nhà, trước tiên chính là bảo C thử giày, kết quả bởi vì móng vuốt quá sắc bén, không chỉ vừa mới mang vào liền khiến giày bị chọc thủng, còn không cẩn thận trầy xước tay cô.
C nức nở một tiếng, giống như là làm sai chuyện, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vết thương trên tay cô, càng thêm không biết làm sao.
Anh vội vàng cất lấy móng vuốt, sau đó giơ lên trước mặt Mộc Miên.
“Không… Không còn nữa.
”
???
“Vậy tại sao anh không cất nó?”
Cho nên móng vuốt này có thể cất đi,vậy lúc trước vì sao anh không cất đi, quả nhiên tuy rằng thoạt nhìn C trông ngơ ngác rất dễ lừa gạt, nhưng trên thực tế lại là một “thợ săn ưu tú” thâm tàng bất lộ đại trí nhược ngu*.
C khó chịu nói: “Bởi vì như thế sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
……
Mộc Miên không để ý đến vết thương trên tay, để che dấu sự xấu hổ, cô bèn nắm lấy tay C để nghiên cứu.
Sau khi nhìn qua quả thật không khác gì tay người, ngoại trừ móng tay hơi nhọn ra thì ở gốc móng tay có một vỏ móng vuốt rất khác lạ trông giống như mèo, có lẽ đây chính là nguyên nhân anh có thể tự do duỗi thẳng móng vuốt ra.
Tên này, trên người còn có bao nhiêu chức năng ẩn giấu, nếu như cô nhớ không lầm, vỏ móng vuốt bình thường chỉ có mèo mới có, cả người anh đều có vảy, nhìn thế nào cũng không dính dáng đến mèo.
Mộc Miên thử nhéo một chút phần vỏ móng vuốt, không có phản ứng, theo lý mà nói hẳn là có thể đem móng vuốt nặn ra, có lẽ kết cấu của anh và móng vuốt mèo vẫn có khác nhau.
“Làm lại một lần nữa cho tôi xem một chút.” Cô vỗ tay trước mặt.
C vẫy đuôi, nghe lời cô một lần nữa co rút lại.
Tốt lắm.
Vấn đề móng vuốt được giải quyết hoàn mỹ, kìm móng tay rốt cục thở phào nhẹ nhõm tỏ vẻ cuộc sống vẫn lo lắng đề phòng đã lâu, chỉ cần đem móng vuốt rút vào, như vậy thoạt nhìn giống người bình thường không sai biệt lắm, sẽ không bị phát hiện, cũng sẽ không xuất hiện loại chuyện vừa rồi, không cẩn thận làm cô bị thương.
“Sau này cứ giữ nguyên như vậy, biết không?”
Cuối cùng, cô cố tình đưa bàn tay bị thương của mình đến trước mặt C, cố gắng trêu chọc anh ta.
“Anh xem, bị móng vuốt của anh làm cho chảy máu, làm sao bây giờ.”
“Mộc Miên…Chảy máu.”
Khuôn mặt của C toát lên vẻ đau xót thật sự khiến Mộc Miên bật cười.
Cô chơi đủ rồi, vừa định vuốt lông cho anh, tay lại bất ngờ không kịp đề phòng, bị anh giơ lên bên miệng.
Sau đó chính là một trận cuồng liếm.
Trẻ con ngây thơ, chẳng lẽ anh cho rằng liếm liếm là có thể tốt sao?
Nói thật, Mộc Miên có chút lo lắng sẽ bị nhiễm trùng, đặc biệt là dưới tình huống đối diện vẫn là sinh vật không rõ, nhưng mà không hiểu sao cô lại không muốn rút tay ra.
Sống một mình trong 20 năm, không có người thân, không có cảm xúc, không có chuyện cũ, cuộc sống bình thường như nước, công việc ngày này qua ngày khác, kinh nghiệm bình thường không thể bình thường hơn, nội tâm luôn chịu áp lực, khi cô gặp C, đột nhiên tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Có lẽ bản tính của cô chính là một người điên cuồng như vậy, dù sao cô cũng rất thích nghe Lưu Mộc Anh hát bài hát “Cuồng si vì người “.
“Mộc Miên.” Giọng nói vui vẻ làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
C vui vẻ giơ tay lên trước mặt Mộc Miên như muốn khoe chiến công.
“Không chảy… máu nữa rồi.
”
“Anh thật lợi hại.” Cô mỉm cười và khen ngợi C.
C cũng mỉm cười với cô khoe ra tám chiếc răng tiêu chuẩn, vui vẻ ve vẩy đuôi.
“Được rồi được rồi, mau đến thử quần áo tôi mua cho anh đi.”
Mộc Miên vỗ vỗ tay, lấy ra quần áo mua cho C, chính là áo sơ mi dài tay bình thường, lo lắng đến vấn đề che vảy, cô chọn đều là màu đậm.
C rất nghe lời, tích cực phối hợp với Mộc Miên mặc quần áo cho anh, có lẽ anh cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao người khác đều mặc quần áo mà mình vẫn luôn trơn bóng.
Chỉ là đến lúc mặc quần thì gặp khó khăn, cái đuôi dài và thô kia của anh quả thực không có chỗ đặt, cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể để cho anh cuộn đuôi ở bên hông, sau đó dùng quần áo ngăn trở, nhưng C tỏ vẻ như vậy rất không thoải mái, vẫn luôn lầu bầu.
Nhưng tạm thời cũng không tìm ra biện pháp khác, ở nhà có thể không mặc quần, nhưng ra ngoài nhất định phải mặc.
Ăn mặc như vậy, cũng giống người mẫu, không khác gì nam thanh niên bình thường, thậm chí có chút đẹp trai.
“Được rồi được rồi, cởi quần ra đi.”
Nhìn C thật sự là có chút không được tự nhiên, Mộc Miên cũng không ép anh nữa, chỉ là…
“Lúc ra khỏi cửa nhất định phải mặc quần, nghe thấy không.” Cô nói đầy vẻ nghiêm túc.
C yêu quý sờ sờ đuôi của mình, không tình nguyện trả lời: “Biết… rồi.
”
“Trẻ nhỏ nghe lời sẽ có cơm ăn.”
Nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, anh lập tức ngồi ngay ngắn, bày ra dáng vẻ chờ cơm.
“Ăn… Ăn đi! ”
Mộc Miên không biết C chủ yếu ăn cái gì, cho nên thịt và rau quả cùng ngũ cốc đều mua rất nhiều.
Nhưng nhìn một vật gì đó mà người đến ăn không cự tuyệt, xác định anh ta cũng có thói quen ăn uống giống con người, đều thuộc loại động vật ăn tạp.
Chỉ là, anh ta ăn thật sự rất nhiều, đột nhiên cô cảm thấy lo cho ví tiền của mình.
*Đại trí nhược ngu: Thành ngữ cổ có câu: “Đại trí nhược ngu, đại dũng nhược khiếp” (Kẻ tài trí giả như ngu dốt, kẻ dũng mãnh giả như khiếp sợ), Lão Tử cũng giảng: “Đại âm vô thanh, đại tượng vô hình” (Tiếng lớn ầm ầm như không có tiếng, hình lớn hiện ra như không có hình), đều là có ý nói rằng người có tài trí cao nhưng luôn khiêm tốn, không để lộ tài năng, vẻ ngoài biểu hiện ra giống như một người ngu dốt, nhưng thực ra lại là người có trí tuệ phi phàm.
Đó là thể hiện ra công phu và bản lĩnh của bậc quân tử tài trí..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...