Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói


Quách Tử Tôn đưa tay giữ lấy cánh cửa vừa bị gió thổi vào, ánh mắt chứa một tầng u ám nhìn ra bên ngoài, không gian bỗng chốc trở về dáng vẻ tĩnh mịch, lặng yên.

Ở phía dưới bệ cửa sổ, Lưu Y ra sức dùng tay bám chặt vào đường vân hoa, treo mình lơ lửng ở giữa khoảng không, nín thở.

Chưa khi nào cô cảm thấy căng thẳng đến mức cực điểm như lúc này, trong lòng chỉ cầu mong Quách Tử Tôn đừng di chuyển thêm nữa.
“Cạch”
Cửa sổ lập tức đóng lại, rèm cũng được kéo kín.
Lưu Y thở gấp vài hơi, mồ hôi trôi xuống mắt cô cay xè, nóng nực.

Cô nhanh nhanh chóng trèo lên phía trên, rồi vội vàng phi thân như bay trở về phòng.
Chỉ vài phút sau bên dưới liền vang lên tiếng khởi động xe, dường như đám người La Kỳ cũng đã rời đi hết.
Lưu Y đứng bên cửa sổ, từ trong bóng tối chăm chú nhìn theo hai chiếc xe cho đến khi chúng đi khuất.

Vừa định bật đèn ngủ để thay quần áo thì bên ngoài liền vọng đến tiếng giày đều đặn của Quách Tử Tôn, rồi đột ngột dừng lại ở ngay trước cửa phòng cô.
Tim Lưu Y lần nữa như rơi vào chặng đua nước rút, cô quay đầu, ánh mắt hiện rõ sự hỗn loạn, bất an.
Trong không gian u tối, tĩnh lặng, tay nắm cửa bị xoay một vòng tạo ra tiếng động lạnh lẽo, rợn người.


“Cộp.”
“Cộp.”
Thân ảnh cao lớn từng bước, từng bước tiến vào trong, đến tận bên giường của cô thì âm thanh mới biến mất.
Quách Tử Tôn không nói, cũng không làm bất kỳ hành động nào chỉ lặng lẽ đứng đó, lặng lẽ nhìn cô đang nhắm mắt nằm trên giường.
Năm xưa, nếu hắn nghe lời khẩn cầu của Dư Uyển không để một mình cô bé trở về, thì có lẽ Dư Uyển bé bỏng của hắn đã không chết thảm như vậy.
Là hắn đã hại chết Dư Uyển, cho nên cả cuộc đời này hắn không thể nào tha thứ cho bản thân mình, càng không thể sống hạnh phúc.

Bởi lẽ, hình ảnh Dư Uyển giờ tựa như một lưỡi dao sắc ghim chặt trong tim hắn, dù biết là đau đớn nhưng không có cách nào buông bỏ được.

Đèn ngủ không bật, chỉ có ánh trăng chiếu sáng, mang theo màu sắc huyền ảo phủ lên khuôn mặt thanh thoát của Lưu Y, ngay cả khi ngủ cũng thấy xinh đẹp đến nao lòng.
Quách Tự Tôn tự hỏi, có phải Dư Uyển còn sống cũng sẽ giống như cô gái trước mặt mình không?
Rồi lại tự phủ định.
Đương nhiên là không rồi! Dư Uyển dịu dàng, ngoan ngoãn lại thông minh, tài giỏi như vậy đương nhiên sẽ không giống như Lưu Y kia.

Vậy tại sao có lúc hắn lại tưởng tượng rằng cô là Dư Uyển?
Đèn ngủ không bật, trăng cũng khuất bóng, khiến căn phòng thoáng chốc chìm trong màu đen tĩnh mịch, âm u.
Lưu Y nằm trên giường, mang theo hơi thở nhẹ nhàng cùng tâm trạng cuộn dâng như sóng dữ.

Quách Tử Tôn đang nghĩ gì cô không tài nào đoán ra được, chỉ có thể cảm nhận ánh mắt anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô, như muốn nhấn chìm cô xuống đáy biển sâu lạnh lẽo cực hạn.
Nếu đã biến cô thành vật chơi đùa, vậy thì trước khi bị rơi xuống cô sẽ bám vào anh ta, đục vào tận xương tuỷ để xem rốt cuộc người đàn ông tâm kế muốn làm gì?
Bắt Sói Đen sao? Cô nhất định sẽ không bỏ lỡ.
….

Người giúp việc đã thông báo cho Lưu Y từ hai tiếng trước nhưng đến tận 10 giờ sáng cô mới có thể lết tấm thân rời khỏi giường.

Cũng tại Quách Tử Tôn nửa đêm mang âm khí đến phòng ám cô, báo hại cô cứ nhắm mắt là gặp toàn ác mộng, mãi tới tận tờ mờ sáng mới ngủ được một chút.

Lúc Lưu Y xuống dưới phòng khách thì đã trông thấy Quách Tử Tôn một thân trang tây đạo mạo ngồi đó từ bao giờ, anh ra hiệu cho cô bước tới, sau đó hất hàm về món đồ đang ở bên cạnh, nói:
“Mặc cái này vào, đi cùng tôi đến một nơi.”

Cô đứng trước mặt Quách Tử Tôn, liếc mắt nhìn chiếc váy được đặt trong túi có in logo của nhãn hàng nổi tiếng, điềm nhiên cười một cách mỉa mai:
“Tổng Thống Lĩnh lần này lại đưa tôi đi bắt ai đây?”
“Đến đó cô sẽ biết!” Anh điềm tĩnh trả lời mà không nhìn vào cô.
“Tại sao tôi phải đi?” Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lóe lên tia phản nghịch, rất nhanh liền tiếp lời:
“Tôi nợ anh danh dự, không phải là tính mạng, nếu đối với anh danh dự là tính mạng thì hà tất gì anh phải phí tâm tư bày kế với tôi như vậy? Chi bằng một lời, cho người xử lý không phải là xong sao?”
Quách Tử Tôn có vẻ bất ngờ với thái độ chống đối của cô, tuy vậy anh không giận dữ trái lại còn dùng giọng điệu trầm ổn giải thích:
“Về Quách gia, hôm nay là lễ mừng thọ của cha tôi.”
Anh cũng không hiểu tại sao lại có thể nói ra điều này với cô, chỉ là cảm thấy sự ngoài nghi của cô khiến anh thấy khó chịu.
Cô ra vẻ ngạc nhiên “à” lên một tiếng, tiếp tục công kích anh: “Thì ra là về nhà của Quách Thống Lĩnh, anh không sợ đưa tôi theo sẽ khiến mọi người dị nghị sao? Chưa kể nếu vợ anh biết chồng mình bên ngoài chứa chấp phụ nữ thì sẽ như thế nào?”
Đôi mày anh trùng xuống, có vẻ đã cảm thấy khó chịu.

Nhưng lần nữa lại không tính toán với cô, bèn tự mình lấy chiếc váy ra, sau đó đứng dậy, đặt vào tay cô, ra lệnh:
“Thắc mắc nhiều như vậy làm gì? Mau mặc vào đi!”
Tuy nhiên Lưu Y vẫn dùng gương mặt chống đối đó nhìn anh, đặc biệt sâu trong ánh mắt tuyệt đẹp dường như đang nhóm lên một ngọn lửa mạnh mẽ, bất phục.
“Không thích sao?” Anh nghiêng đầu, ba phần thăm hỏi bảy phần đe doạ.
Cô đột nhiên cười lớn, vui vẻ đáp: “Đương nhiên là không thích rồi! Tuy nhiên điều đó không quan trọng, không thích cũng phải mặc, đây chẳng phải là điều anh muốn sao?”
Nói xong cô quay người đi thẳng lên lầu, bỏ lại sau lưng vẻ mặt xám xịt của Quách Tử Tôn, tuy tính cô ngang ngược nhưng vẫn thường dùng mấy lời xảo biện để lấy lòng anh, còn thái độ hiện tại lại hoàn toàn khác hẳn, đó chính là biểu hiện đang tức giận với anh.

Suốt chặng đường Lưu Y không nói một lời nào, chỉ im lặng nhìn ra bên ngoài cũng xem Quách Tử Tôn và Ngô Khiêm là người vô hình.

Hơn 2 giờ đồng hồ thì bọn họ cũng về đến Quách gia, từ cửa lớn nhìn vào khu biệt thự mang vẻ ngoài vô cùng tráng lệ, nguy nga.


Với diện tích hơn 3000m2 nó là sự kết hợp giữa phong cách sang trọng của Châu Á pha lẫn nét cổ điển Châu Âu.

Đặc biệt hình ảnh một chú đại bàng tung cánh được đặt trên đỉnh biệt thự là điểm gây ấn tượng mạnh mẽ.
Cô theo chân Quách Tử Tôn bước vào bên trong, liếc mắt quan sát một vòng.
Toàn bộ nội thất biệt thự đều được làm từ những loại gỗ quý với những đường nét hoa văn trạm trổ vô cùng tinh xảo.

Tất cả mọi ngóc ngách, chi tiết đều được điêu họa tỉ mỉ, cẩn thận.

Điều đó cho thấy chủ nhân là một người có tính thẩm mỹ cao và yêu cầu nghiêm khắc, quan trọng hơn hết là có rất nhiều tiền.
Lúc này một người giúp việc bước tới, đưa họ đến phòng bày tiệc của Quách gia.

Cánh cửa lớn vừa hé mở, Quách Tử Tôn bất ngờ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng dẫn cô bước vào trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui