Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Phương Trình Vũ cảm thấy bản thân thất bại quá, ngay cả sự hài lòng của chủ nhà mà mình cũng ngoài tầm với.
Sực nghĩ ra điều gì đó, cô liền chạy vào phòng vệ sinh, vội vàng đóng cửa lại, dù biết rằng chẳng có bất cứ ai sẽ đến xem cô đang làm gì. Phương Trình Vũ ngắm kỹ người phụ nữ trong gương: cô ấy có khuôn mặt trứng ngỗng đen đúa, đôi mắt một mí. Dẫu khi nhìn người ta đôi mắt ấy không tự chủ hướng chăm chăm về phía khác. Lông mày không có nét thanh tú của nữ giới, trái lại có kiểu dày rậm mạnh mẽ, sống mũi không cao và thẳng, chẳng có sức sống, dường như chỉ đơ ra ở vị trí nó nên sờ sờ hiện hữu. Đôi môi không tô son, nhợt nhạt đến nỗi nhìn giống một bệnh nhân thiếu máu.
Phương Trình Vũ bất mãn lắm, nháy mắt trong đầu hiện lên vẻ ngoài của nữ chính trên những bộ phim từng xem thời thiếu nữ, còn cả dáng vẻ các cô gái ấy mặc áo dài.
Quay người bật đèn trong phòng vệ sinh, Phương Trình Vũ xoay bên này rồi xoay bên kia, miễn cưỡng nhìn chính mình: mông bằng phẳng chẳng khác gì ván gỗ, ngực cũng không vừa ý, chẳng đầy đặn, không giống một cặp đào lê.
Phương Trình Vũ thất vọng tắt đèn rồi mở vòi nước, từ từ dùng tay hứng nước sau đó xòe năm ngón tay để nước chảy qua. Cô chợt cảm thấy hết thảy đều vô nghĩa.
Sau khi Chu Nhất gọi điện thoại cho Dư Lương thì một mình ngồi đợi trên sô pha. trông thấy đèn trong phòng vệ sinh đang bật. Anh không bảo Phương Trình Vũ làm gì nữa mà dựa lưng vào thành ghế nhắm mắt thư giãn. Tiểu Hắc nhảy lên, chơi đùa tới tới lui lui trên đùi anh không biết chán.
Phương Trình Vũ mở cửa ra, thấy chuyện Tiểu Hắc đang làm thì thoáng tức giận, vô thức thay đổi tông giọng kiểu thô thô của mình: "Tiểu Hắc đừng nghịch! Mau qua đây!"
"Không sao đâu. Tôi phải ra ngoài một chuyến, có lẽ rời nhà khoảng ba hôm. Mấy ngày này cô không cần đến đây, tôi sẽ mang theo Tiếu Hắc. Cô nghỉ ngơi cho tốt nhé!"
Cô bỗng nhiên im lặng, cứ đứng đó ra sức gỡ tạp dề vẫn mặc bên ngoài quần áo.
"Chu Nhất, tôi cũng đi. Anh cần người chăm sóc mà."
Không đợi Chu Nhất trả lời, cô lại lập tức bổ sung: "Tiền xe tôi tự trả, không cần thanh toán."
Chu Nhất chẳng nói chẳng rằng. Lúc này chuông cửa reo vang, Phương Trình Vũ đi ra mở cửa.
"Ông chủ?"
Dư Lương vò vò cái đầu như ổ gà của mình: "Không phải tôi. Vị bên trong kia mới là ông chủ kìa. Phải rồi..." Gã đã quen cửa quen nẻo bước vào, ngồi xuống cạnh Chu Nhất.
Chu Nhất không nhìn Dư Lương.
Dư Lương đưa tay tóm ngay lấy Tiểu Hắc.
"Tên nhãi con lớn thế này rồi cơ à! Lúc trước còn như cái mẩu than đen." Vừa nói vừa dùng ngón tay minh họa kích thước.
Chu Nhất mặc một chiếc áo gió màu đen ngồi đó, mặt toát ra vẻ mệt mỏi:"Xuất phát được rồi!" Anh day day huyệt thái dương, nói với Dư Lương, sau đấy trầy trật đứng dậy.
Dư Lương đứng lên, tiện thể một tay ôm lấy Tiểu Hắc, giơ một cánh tay kia ra đỡ Chu Nhất. Phương Trình Vũ cảm thấy mình không tiện nhắc lại chuyện ban nãy, cô đứng nguyên tại chỗ, nói một câu khô khan: " Vậy... chúc hai người đi đường... thuận lợi."
"Sẽ thuận lợi. Tạm biệt cô.", Dư Lương đáp.
Chu Nhất không nói lời nào.
Họ vừa đi ra khỏi cửa, Phương Trình loáng thoáng nghe thấy câu 'Cô ấy biết anh là nhà văn không..' thì cửa 'Cạch' một tiếng, đóng lại.
Khi Phương Trình Vũ bắt đầu ở nhà liền giúp Trình Phương làm thủ công. Trình Phương nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của con gái, bèn nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Tiểu Vũ, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai tám ạ."
"Không phải ý đó. Hôm nọ mẹ nói qua chuyện của con với thím Hoàng nhà bên. Thím ấy có một cháu trai làm xi măng, con đi gặp cậu ta xem sao, nhé?"
Phương Trình Vũ bỗng có cảm giác đã già, chẳng thể ở lì bên bố mẹ nữa.
"Vâng, hai hôm này đi ạ! Con rảnh hai ngày này!"
Trình Phương nhìn con gái cúi đầu không biết đang nghĩ gì, hạt cườm trong tay cũng xỏ hạt được hạt không. Nhưng bà nhanh chóng thu hồi cảm xúc, ra cửa tìm thím Hoàng gọi điện thoại.
Đến ngày xem mắt, Phương Trình Vũ khá ngượng ngùng. Bản thân không có quần áo gì mới, còn chẳng biết trang điểm, cứ thế đi gặp người ta, cô cảm thấy bất lịch sự. Có điều Trình Phương bảo ngại gì chứ, anh chàng đó hiền lành sẽ không để ý đâu.
Chỗ hẹn là một quán ăn trên con phố nhỏ, bày trí đơn giản, cũng không nhiều khách. Phương Trình Vũ vừa tới thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ cũng không tệ, vẫy tay với cô. Cô liền đi qua đó.
"Anh là Hoàng Quân ạ?"
Người đàn ông lúng túng gật đầu.
"Chắc em là Tiểu Phương."
Phương Trình Vũ cũng gật đầu.
Sau đó hai người chọn vị trí duy nhất sát cửa sổ và ngồi xuống. Hoàng Quân hướng về phía cô gái trẻ đang nghịch di động, nói gọi món. Cô ta đi tới với vẻ rất miễn cưỡng: "Hai vị cần gì?", nhưng ánh mắt vẫn dán vào điện thoại.
Hoàng Quân đưa thực đơn cho Phương Trình Vũ bảo 'Em gọi đi'. Phương Trình Vũ gọi một bát canh cộng thêm hai món xào theo mùa.
"Cơm ở bên kia, tự đi lấy!" Cô gái trẻ mau lẹ lấy lại thực đơn, chạy vào phòng bếp rồi gào to mấy tiếng, lại bắt đầu nghịch di động.
"Em gọi ít vậy, tiết kiệm tiền thay anh à?" Vốn là lời giống như nói đùa, mà Hoàng Quân trái lại đỏ mặt trước.
"Đủ ăn rồi ạ, chúng ta chỉ có hai người." Phương Trình Vũ mỉm cười với anh ta.
Đồ ăn rất nhanh được bưng lên. Hoàng Quân đứng dậy: "Anh đi xới cơm, em cứ ngồi đây."
Phương Trình Vũ thấy anh ta xới hai bát cơm, sau cùng lại thêm một muôi nữa vào một bát trong đó, dùng sức nén chặt thành một núi cơm nhỏ.
Bầu không khí hơi căng thẳng, nhưng hai người cũng không cảm thấy. Bởi lẽ cả hai đều tập trung ăn cơm, gắp thức ăn, uống canh, sớm dùng xong bữa.
Hoàng Quân uống nốt ngụm canh cuối cùng rồi nói: "Phục vụ, khăn giấy ở đâu?"
"Không có." Cô gái trẻ vừa chơi di động vừa đáp, chẳng buồn ngẩng đầu.
Phương Trình Vũ vội lấy khăn giấy trong túi xách ra, đưa cho anh ta.
Lau miệng xong, Hoàng Quân nói với Phương Trình Vũ: "Anh cảm thấy em rất tốt."
Phương Trình Vũ sững người: "Em từng ngồi tù tám năm." Cô còn bất giác xòe ngón tay ra dấu.
"Anh biết, thím anh đã cho anh biết về tình hình của em rồi, không có gì to tát đâu."
Nói đoạn, mặt Hoàng Quân lại đỏ bừng.
Phương Trình Vũ kinh ngạc nhìn anh ta, nhưng trong lòng thì ấm áp một hồi.
"Anh không có trình độ văn hóa, học hết cấp hai đã ra ngoài làm việc luôn. Hiện giờ thu nhập cũng ổn. Thím anh bảo em còn từng học hai năm đại học, em giỏi thật đấy."
Hoàng Quân cười rất vui vẻ, lộ ra một miệng răng vàng ố.
Phương Trình Vũ cũng cười, đúng là rất vui khi có thêm một người bạn.
"Anh cũng tốt lắm." Cô không biết phải nói gì nữa."Anh tốt như lời của thím Hoàng nói vậy." Cô vội ném ra câu tự cho là lấy lòng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...