Về đến nhà, nhìn một lượt phòng bếp cùng phòng khách sạch sẽ bóng loáng Hạ Thiên nhịn không được cong khóe miệng, chốc nhớ lại bộ dạng Mạc Quan Sơn bận rộn lau dọn mà mỉm cười. Nghĩ tới, nếu cưới được hắn về thì chắc là không tồi.
Tưởng tượng rồi lại cảm thấy chính bản thân mình buồn cười.
Tắm rửa xong liền muốn mang quần áo dính máu vứt vào máy giặt. Nhưng sau đó Hai Thiên lại không kìm lòng được lấy cái áo dính máu ra, rồi như là ma xui quỷ khiến lại đưa lên mũi ngửi.
Tránh đi chỗ có máu, những nơi còn lại đều là mùi hương đặc trưng của Mạc Quan Sơn. Không chỉ là mùi nước giặt mà còn là hơi thở dương cương của hắn. Đột nhiên Hạ Thiên nghĩ đến, hình như lúc hôn vừa rồi, môi và miệng đều mềm như vậy, ngoài hơi thở ngô nghê còn có mùi hương không nói rõ, lại rất gây nhớ nhung.
Hạ Thiên không dám nghĩ đến quá
nhiều, sợ chính mình không chế được lại càng ham muốn hắn nhiều hơn.
"Triển Hi Hi..... Lúc nãy tao nằm mơ có người nhéo má tao, đau quá"
Triển Chính Hi nhìn Kiến Nhất còn chưa tỉnh ngủ, một tay xoa má một bên oán giận cái giấc mơ quái quỉ vừa rồi.
“Khụ khụ...... Ai đi nhéo má mày làm gì?"
"Nói thiệt đó..... Cảm giác rất là thật. Giờ má vẫn còn đau nè. Mày coi có còn đỏ không?"
"Mày suy nghĩ nhiều quá rồi đó. Mệt thì nằm xuống ngủ tiếp đi. Lát nữa mới về đến nhà"
Triển Chính Hi không dám nhìn Kiến Nhất, thật sự là mặt mày đỏ ửng. Cuối cùng đành nhìn ra nơi khác, cũng kết thúc luôn cái đề tài xấu hổ này.
"Có phải thằng Hạ Thiên thừa lúc tao ngủ sấn đến trả thù không nhỉ?"
Kiến Nhất thoải mái đem cằm tựa vào vai Triển Chính Hi, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm cái chuyện bị nhéo má. Thấy thế Triển Chính Hi cũng không nói lời nào, chỉ ra sức nhéo một bên má của y. Còn làm lơ biểu tình kinh ngạc của Kiến Nhất, đè lại đầu y dựa vào vai mình, thì thầm,
“Ngủ đi."
Đối diện là đèn đường hắt ánh sáng vào cả hai, chiếu ra hai cái bóng hoà vào nhau. Triển Chính Hi chớp mắt, ngón tay xoa nhẹ lên tóc Kiến Nhất, vuốt ve. Cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt lại.
Mạc Quan Sơn về đến nhà đã là khuya. Thế nhưng đèn ở phòng khách vẫn còn phát sáng mới phát hiện ra mẹ hắn đang nằm ngủ mê ở sofa.
"Mẹ... Con về rồi. Mẹ cũng đi về phòng ngủ đi."
"Quan Sơn đó hả? Sao hôm nay về trễ vậy con? Hôm nay không có chuyện gì chứ? Ơ, quần áo của con..."
Mẹ Mạc Quan Sơn xoa xoa hai mắt nhập nhèm buồn ngủ mới nhìn thấy con mình đã trở về, nhưng lại mặc một bộ quần áo chưa từng thấy qua.
“Con đến nhà bạn cùng lớp chơi thôi. Lúc ăn cơm làm dơ quần áo, nên để ở đó giặt, mặc tạm quần áo của bạn về ạ"
"Vậy à.. Thế cởi ra đi để mẹ giặt rồi trả lại cho bạn.."
"Không cần đâu mẹ. Mai con đem trả ngay thôi"
"À, ừ , vậy con cũng đi ngủ sớm một chút nha"
Vưà về phòng Mạc Quan Sơn ngay lập tức cởi áo khoác của Hạ Thiên ra rồi nhét nhanh vào cặp. Nhưng nghĩ một hồi lại lấy ra, nghiêm túc gấp lại rồi bỏ vào túi.
Tắm rửa xong, nằm lên giường mới phát hiện ra đã mười một giờ hơn. Thế mà Quan Sơn lại thấy chẳng buồn ngủ. Hai ngày nay Hạ Thiên không hiểu kiểu gì mà cứ quấy lấy hắn, làm thành một đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Mạc Quan Sơn...
Hắn không biết hai nam sinh nếu mà có cái loại hành động thân mật ấy thì có bị xem là biến thái không. Hắn cũng không dám hướng đến ba chữ kia mà suy nghĩ, lại càng không đem Hạ Thiên ra làm đối tượng để hình dung mối quan hệ ấy.
Mình có thích hắn sao?
Mạc Quan Sơn tự hỏi chính mình, cũng không tìm ra được đáp án. Ngay từ đầu rõ ràng là chán ghét y như vậy, nhưng cuối cùng lại tìm không ra lí do nào để ghét hắn cả. Nhưng nếu nói mình thích hắn... thích một người con trai, gì đó, Mạc Quan Sơn lại thấy có điểm buồn cười. Thậm chí hắn còn cười ra tiếng ở trong phòng.
Cười to rồi ngay lập tức dừng lại.
Mạc Quan Sơn nghĩ đến Hạ Thiên hôn hắn. Nụ hôn đó có bao nhiêu là nhu tình, khẳng định trước đây y không có ít ái luyến. Quả nhiên là cao thủ tình trường! Ôm không biết bao nhiêu cô gái, hôn qua cũng không biết bao nhiêu đôi môi... Có khi, thậm chí Hạ Thiên còn cùng các cô gái đó...
Vì cái gì, vì cái gì mà Mạc Quan Sơn bỗng thấy nghẹn ngào quá đỗi. Cũng không dám tưởng tượng tiếp. Trái tim co rút, rất đau. Mạc Quan Sơn nghĩ, mình không thích y đâu. Khép lại hai mắt, Mạc Quan Sơn khó khăn cưỡng chế chính mình vào giấc ngủ.
TING TING
[về đến nhà chưa?]
[ Về lâu rồi]
[vậy là tốt rồi. Nhờ có áo khoác của tao, không là mày chết cóng ngoài đường rồi.]
[Nghe ngu vãi chưởng]
[ đi ngủ sớm đi ]
Mạc Quan Sơn buông điện thoại. Đột nhiên thấy không còn bực bội gì nữa. Chỉ cảm giác buồn ngủ đột nhiên ập đến. Nhắm mắt lại, ngủ sớm thôi.
------
Ai đọc đến dòng này thì cũng ngủ sớm đi nha (type lúc 11h40p đêm khuya) Thật ra một chương chỉ có hơn 1k từ, mình edit cũng chỉ có hơn 1 tiếng là xong. Nhưng lười, cả không hứng các thím ạ. Dạo này drama cũng nhiều, tình cảm cũng phai ít nhiều. Nhưng mình thì mình không thích drop. Nên quay lại edit cho xong đây. Mọi người đợi mình nha ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...