Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp tỏa nắng vàng chói chang.
Một nữ tử vóc người mảnh mai ngồi trên xích đu dưới bóng râm trong vườn cây, đong đưa theo gió mát, làn váy trắng nhẹ nhàng tung bay phất phơ, mái tóc dài đen tuyềntựa như thác nước. Từ xa nhìn lại, nữ tử giống một bức tranh vẽ tiên nữ giáng trần xinh đẹp.
Phạm Thống sải bước chạy tới, trong mắt hắn xẹt qua một tia kinh động, không nhịn được mà thả nhẹ bước chân.
“Phạm hiệp sĩ, có việc?” Lộ Ánh Tịch luôn nhắm mắt, nhưng vẫn biết là người nào, dịu dàng lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Phạm Thống cứng đờ, bản thân hắn thất vọng với chính mình vì vừa rồi đã phân tâm thương hương tiếc ngọc. Tính cách nữ nhân này rõ ràng không đứng đắn. Cuộc đời hắn, kinh tởm nhất là loại nữ nhân như vậy.
Hồi lâu, mà phía sau vẫn im lặng không nói gì, Lộ Ánh Tịch từ trên đu dây nhẹ nhàng nhảy xuống, cười tươi nhìn hắn, nói: “Cấm địa hậu cung, nếu không được Hoàng thượng đặc biệt cho phép, nam tử không thể tự tiện bước vào. Chẳng biết Phạm hiệp sĩ có nhận thánh ý đến đây hay không?”
Phạm Thống vô thức rủ mắt, không muốn nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp bình thản của nàng, từ tốn trả lời: “Hoàng thượng có lệnh, muốn Phạm mỗ ở đây bảo hộ an toàn cho Hoàng hậu.”
“Thế thì làm phiền Phạm hiệp sĩ rồi.” Giọng nói Lộ Ánh Tịch ấm áp. Nàng không nói thêm gì, đi thẳng một mạch về tẩm cung.
Phạm Thống lặng yên im lặng theo sát phía sau. Mãi đến ngoài cửa tẩm cung, hắn mới dừng chân, đứng lặng canh giữ. Hắn không cho rằng nữ nhân xinh đẹp này bản lĩnh lớn như trời. Nhưng Hoàng thượng kiêng kỵ nàng, bởi vậy hắn không thể lơ là.
Lộ Ánh Tịch tiện tay đóng cửa son lại, cong môi cười nhạt, ánh mắt nàng lạnh lẽo. Hoàng đế phái Phạm Thống theo nàng, tỏ rõ là giám sát nàng. Hành động đó đủ để chứng minh, Hoàng đế quả thực sẽ ra tay với sư phụ. Vậy thì nàng cũng nên làm một chút chuyện.
Chậm rãi đến bên trong phượng trướng, nàng im lặng lần mò miếng ván giường, một tiếng “cạch” rất nhỏ vang lên, đường hầm ẩn giấu dưới giường phượng đột nhiên lộ ra. Nàng nhanh tay nhanh tay bò vào, đáy giường là một đường dốc dạng bậc thang, uốn khúc xuống dưới là một gian nhỏ phòng bằng đá.
“Công chúa điện hạ.” Bên trong phòng đá tối om, bảy nữ tử mang mặt nạ bằng bạc, quỳ một gối xuống.
“Mật đạo này đã đào đến đâu?” Lộ Ánh Tịch lạnh nhạt hỏi, đôi mắt đen láy của nàng trong vắt lóng lánh.
“Đã đến ngoại thành phía tây hoàng cung.” Một nử tử trả lời, giọng điệu nghiêm túc lạnh lùng.
“Ừm.” Lộ Ánh Tịch hài lòng gật đầu. Mất nửa năm, cuối cùng cũng có việc hoàn thành.
“Điện hạ, phải chăng có nhiệm vụ muốn phân phó thuộc hạ?” Nữ tử dẫn đầu thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy, Bản điện muốn ngươi đi làm một chuyện, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.” Thanh âm của Lộ Ánh Tịch không cao, không tức giận mà oai phong, giống vương giả thống trị thiên hạ.
“Hi vệ nhất hào lĩnh mệnh.” Nữ tử vẫn chưa hỏi nhiệm vụ ra sao, ngay lập tức cúi lạy sát đất. Thân là Hi vệ, không có tên, chỉ có đánh số hiệu. Các nàng đều là tinh anh, cũng là cảm tử quân.
“Mộ Dung Thần Duệ chưa có hoàng tử, chỉ có một vị tiểu công chúa. Bản điện muốn lấy mệnh công chúa bảo đảm mệnh của sư phụ. Ngươi hiểu rõ phải không?” Lời nói Lộ Ánh Tịch đều đều, hờ hững không gợn sóng. Dứt lời, cũng không đợi Hi vệ đáp lời, liền bước trên cầu thang.
Tẩm cư thanh nhã, vẫn yên tĩnh như trước, nhìn không ra có gì khác thường. Lộ Ánh Tịch bước xuống giường phượng, mệt mỏi dựa vào thành giường. Lâu lắm thì đến lúc trời tối, Mộ Dung Thần Duệ sẽ đến tìm nàng tính sổ. Nàng rất thích nhìn bộ dạng tức giận của hắn. Nhưng mà trước đó, nàng phải đến thăm sư phụ, như vậy nàng mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Uyển chuyển ra khỏi cửa cung, liền đụng ngay vẻ mặt lạnh lùng của Phạm Thống đang liếc nhìn nàng.
“Phạm hiệp sĩ hình như không thích ta?” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, cũng không tự xưng mình là “Bản cung”, chỉ nhếch mày nhìn hắn, mang theo chút gây hấn.
Phạm Thống khẽ cười một tiếng, chẳng hề màng đáp lời, ánh mắt xa cách lạnh lùng.
“Chỉ dựa vào lời nói một bên của người nào đó, lại đưa ra kết luận về một người, có quá mức qua loa đại khái không?” Lộ Ánh Tịch không ngại hắn, tự mình nói: “Có đôi khi, chân tướng không phải như những gì chúng ta nghe được, cũng không nhất định là những gì chúng ta nhìn thấy. Chỉ có dụng tâm mới phân biệt được, mới có năng lực xuyên thấu bản chất.”
Phạm Thống hừ nhẹ: “Xảo ngôn lệnh sắc, tiên hĩ nhân!" *
* Câu nói của Khổng Tử, (Kẻ) khéo nói, giỏi ra lệnh cho sắc mặt thì ít có lòng nhân. Diễn nghĩa: Dùng lời khéo léo dễ tin,
Sắc mặt diễn cảm, kẻ nhìn phải mê.
Ðều là thủ đoạn đáng ghê,
Một mảy nhân ái khó bề tìm ra.
Nguồn google ^^
Lộ Ánh Tịch không khỏi bật cười, vỗ vai hắn, nói: “Tốt lắm, quả nhiên rất ngoan cố, rất trung thành.”
Phạm Thống nghiêng mình tránh, tựa như ghét bàn tay nàng dơ bẩn, dửng dưng nói: “Thỉnh Hoàng hậu tự trọng.”
Lộ Ánh Tịch cười càng thêm sáng lạn: “Ngươi không phải sớm đã cho rằng ta là người phóng đãng sao? Ta chỉ là tiện tay tác thành cho suy nghĩ của ngươi.”
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thấp thoáng xấu hổ buồn bực, đôi mắt nâu sáng ngời bật ra lửa giận nhưng ngấm ngầm ẩn nhẫn. Nữ tử này quả nhiên chẳng biết xấu hổ! Giữa thanh thiên bạch nhật lại đùa giỡn hắn?!
Lộ Ánh Tịch cười nhìn hắn, nhởn nhơ xoay người, đi về phía ngoài cung.
Phạm Thống trợn mắt nhìn bóng dáng của nàng, nắm tay thành đấm, đi theo. Hắn phụng mệnh theo dõi hành tung của nàng, bất luận nàng đi nơi nào, hắn đều phải đi theo.
Lộ Ánh Tịch đi thẳng tới ngoài Phượng Tê tung, một loạt thị vệ cúi người hành lễ.
“Bản cung hiện tại muốn đi Thái y viện, nếu các ngươi lo lắng, thì cứ theo ta đến đó.” Lộ Ánh Tịch nhàn nhạt buông lời, rồi đi.
Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều nhìn Phạm Thống.
“Ta đi theo là được.” Phạm Thống miễn cưỡng lên tiếng, vẻ mặt cứng nhắc.
Lộ Ánh Tịch không buồn ngoảnh đầu lại, nhưng nghe giọng điệu của hắn, trong lòng thầm buồn cười. Người này thoạt nhìn cay nghiệt vô tình, nhưng thực ra rất ngay thẳng bộc trực.
Hoàng cung to lớn, nàng phải đi hơn hai khắc mới đến Ngự y viện. Nàng hỏi thái giám đương trực, mới biết được Nam Cung Uyên không ở trong Ngự y viện.
Sống lưng bất giác toát lạnh đến cả người. Đáy lòng nàng dâng lên dự cảm. Nàng bỗng dưng xoay người, nhìn chằm chằm Phạm Thống theo sát ở phía sau, lạnh lùng mở miệng: “Nói, sư phụ ta ở đâu?”
“Phạm mỗ vừa đến làm sao biết được?” Vẻ mặt của Phạm Thống cũng u ám lạnh lùng, không hoảng mà cũng chẳng sợ chống lại ánh mắt của nàng. Hắn quả thực không biết, Hoàng thượng chỉ dặn dò hắn giám sát nàng chặt chẽ.
Lộ Ánh Tịch nghiến răng, trong lòng càng lúc càng thấp thỏm bất an. Nàng rốt cuộc chẳng còn quan tâm đến chuyện gì khác nữa, nhón chân, tung người phi thân lên đỉnh điện, thi triển khinh công lướt nhanh về phía Thần cung.
Phía sau, một chưởng xé gió mạnh mẽ của Phạm Thống ập tới đánh úp.
Nàng áng chừng đứng trên ngói điện, quay người tiếp chưởng, không trung lập tức nổ vang. Hai người đồng thời bất động, trong mắt hiện lên sự khâm phục dành cho đối phương.
"Đừng cản ta, ta muốn đến Thần cung tìm Hoàng thượng." Lộ Ánh Tịch chăm chú nhìn hắn, trầm giọng nói.
"Bay lên đây sao?" Phạm Thống nhướng mày, lạnh giọng trả lời, "Hoàng hậu chẳng lẽ định doạ mọi người trong cung?"
Tay Lộ Ánh Tịch siết chặt thành đấm, nén lo lắng trong lòng, trả lời, "Được. Chỉ cần ngươi đừng cản ta, ta sẽ đi đàng hoàng."
Phạm Thống không trả lời, chỉ gật đầu. Hắn chịu trách nhiệm giám sát nàng, cũng không muốn làm khó nàng. Một chưởng vừa rồi, chẳng qua hắn chỉ thử võ công của nàng có lợi hại như Hoàng thượng nói hay không.
Lộ Ánh Tịch không lòng dạ nào phỏng đoán tâm tư của hắn. Nàng nhảy xuống đỉnh điện trước, bước nhanh đi. Nàng không hiểu, phải chăng Phạm Thống cố ý kéo dài thời gian của nàng. Còn Hoàng đế, đến tận cùng hắn muốn sư phụ nàng làm gì chứ?
-Hết chương 16
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...