Thế nên từ xưa đến nay, chưa bao giờ Giả Bích Châu phải chịu đựng nhục nhã như bây giờ. Nàng ta phẫn hận cúi đầu, móng tay bén nhọn găm sâu vào lòng bàn tay trơn bóng, nhưng thần trí nàng ta lại chẳng cảm giác được đau đớn nữa.
Nàng ta hận. Hận Mặc Kì Vân có tư cách gì cùng Thái tử điện hạ lớn lên. Hận Mặc Kì Vân có tư cách gì được Thái tử điện hạ sủng ái yêu thương, được hưởng ôn nhu vốn dĩ phải thuộc về Giả Bích Châu nàng ta.
Nàng ta căm phẫn. Căm phẫn Trầm Thư Kính có tài hoa gì mà được Hoàng đế đích thân ban danh hiệu Đại mỹ nhân, “ngồi cùng mâm ăn cùng bàn” với nàng ta. Căm phẫn Trầm Thư Kính lại dám dùng thân phận quận chúa để áp đảo nàng ta, ở nơi đông người công khai mắng chửi nàng ta.
Đại não nhanh chóng bị tức giận che mờ lý trí, Giả Bích Châu ngạo mạn ngẩng đầu, lớn mật quát to:
“Bổn tiểu thư không cần biết “Phụng Hiếu” hay “Hữu An”, bổn tiểu thư chỉ biết nàng ta ở Bình Tây quốc bất quá chỉ là một Nhị phẩm quận quân, so với bổn tiểu thư cũng chẳng cao sang hơn là bao. Thân phận Giả gia đích tiểu thư, cho dù là Nhất phẩm quận chúa cũng không có tư cách mắng đâu. Đừng tưởng được thánh ân là một bước lên trời, các ngươi đừng quên thân phận của mình. Chỉ là một vị tiểu thư Quốc công phủ không được sủng ái, cùng với một dã nha đầu đã từng là nha hoàn. Bổn tiểu thư không biết liệu Mặc Kì Vân thật sự còn sống kia, có đến tìm người giả mạo để phân bua không a? Hay là các ngươi hợp lực giết người diệt khẩu rồi?”.
Lời Giả Bích Châu càng nói càng khó nghe, mọi người xung quanh cũng cảm thấy bất thường, người người tìm cách ra về. Việc của hào môn quý tộc, không đến lượt bá tánh như bọn họ có tư cách đứng xem, mặc dù bọn họ cũng là những nhân vật giàu có và có quan hàm. Nhưng nếu quan hàm cao thì đã không cần phải ngồi ở tầng trệt rồi.
Sắc mặt Trầm Thư Kính vẫn bình thản như trước, nhưng trong đôi phượng mâu đã sớm ánh lên tia sát khí. Nhục nhã nàng cũng được, nhưng lại dám công khai hoài nghi thân phận của Mặc Kì Vân- Giả Bích Châu hôm nay nhất định phải chết.
Nhưng Trầm Thư Kính còn chưa kịp lên tiếng thì thanh âm trong trẻo nghe không ra ái ố hỷ nộ của Mặc Kì Vân đã vang lên trước nàng một bước:
“Ở dưới chân thiên tử lại dám vọng ngôn, mạo phạm Nhất phẩm quận chúa, khinh thường Nhị phẩm quận quân, đáng ra nên giao cho Hình bộ. Nhưng nể tình ngươi là Giả tiểu thư dòng chính, bổn cung tha cho ngươi lần này. Tàng Thực các- sau này ngươi đừng hòng bước vào dù là nửa bước. Tề Thịnh, ném ra ngoài cho bổn cung”.
Dứt lời, thân ảnh một nam tử nhanh chóng xuất hiện, chớp nhoáng một cái liền xách cổ áo Giả Bích Châu ném thẳng ra đường, không chút lưu tình.
Hai nha hoàn sau lưng Giả Bích Châu đã sớm bị lời nói ngạo mạn của tiểu thư mình doạ cho sợ vỡ mật, lúc này trong thấy tiểu thư bị người ném ra ngoài, cũng nhanh chóng hồi hồn, bước nhanh ra ngoài.
Giả Bích Châu hôm nay ăn vận hoa lệ, lúc ngã xuống lại chật vật khôn tả. Khuỷ tay ma sát xuống mặt đường, lột một lớp da, máu đỏ tươi rỉ ra dưới lớp y phục màu bạc, như hoạ tiết vừa mới được thêu lên. Trâm cài đầy đầu rơi loảng xoảng trên mặt đất, bằng ngọc thì vỡ nát, bằng vàng thì gãy đôi. Chứng tỏ lực đạo ném xuống của Tề Thịnh không nhẹ chút nào.
Giả Bích Châu khốn đốn được nha hoàn đỡ lên, muốn vươn tay tát nha hoàn mấy cái để hả giận cũng không còn sức. Nàng ta cảm giác toàn bộ xương cốt trên người đã gãy vụn, đau đến chỉ muốn ngất đi. Tề Thịnh nhấc chân bước đến gần Giả Bích Châu, nàng ta hoa dung thất sắc, muốn lùi lại nhưng không thể cử động nổi.
Tề Thịnh khuôn mặt lạnh tanh, giọng nói vang lên đều đều nhưng lời nói lại hung hăng đâm vào tim Giả Bích Châu:
“Thái tử điện hạ có lời, Giả tiểu thư nếu dám mạo phạm Hữu An công chúa thì trực tiếp động thủ. Đánh chết người thì cũng chẳng sao. Thái tử không đủ uy quyền để xử lý một Giả gia cuồng vọng hay sao? Lại nói, hôm nay ngươi lại dám mạo phạm cả hai vị trên kia, ngươi quả thật là ăn gan hùm mật gấu. Lần này là Hữu An công chúa lệnh ta động thủ, còn người của Trấn Quốc vương gia bên người Phượng Nghiên quận chúa vẫn còn chưa ra tay đâu. Giả Tam tiểu thư, bảo trọng”.
Ngay lúc Giả Bích Châu bị Tề Thịnh ném ra ngoài thì Trầm Thư Kính và Mặc Kì Vân đã xoay người lên phòng bao chữ “Nguyệt” ở phía Đông tầng ba.
Bên trong Trác Thiếu Khanh và Trác Thiếu Hằng vẫn đang bàn luận một số chuyện trên quan trường, thấy hai người một trước một sau bước vào lập tức dừng lại.
Trầm Thư Kính đi đến bên cạnh Trác Thiếu Hằng, thật tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn. Túc Tình vẫn luôn đứng trong bóng tối bảo vệ Trầm Thư Kính, lúc này mới bước ra, đứng trong góc phòng, cùng chung với Xích Ám Xích Nguy và mấy người cận vệ nha hoàn của Trác Thiếu Khanh và Mặc Kì Vân.
Mặc Kì Vân cũng bình thản ngồi xuống bên cạnh Trác Thiếu Khanh, tự tay rót hai tách trà, đẩy một tách qua cho Trầm Thư Kính:
“Kính nhi, mau uống đi, nói nhiều nãy giờ chắc muội cũng khát rồi”.
“Đa tạ tỷ”, Trầm Thư Kính nhận lấy, mỉm cười nhấp một ngụm.
Cả bốn người đều rất ăn ý, không muốn nhắc hoặc là không thèm nhắc nửa chữ đến Giả Bích Châu, hoàn toàn xem việc vừa rồi chưa hề xảy ra.
Trác Thiếu Khanh trên môi vẫn luôn treo nụ cười, nhan sắc mặc dù không yêu nghiệt như Trác Thiếu Hằng nhưng luôn có một sức hút rất đặc biệt, là phong phạm và khí chất của một văn nhân nhã nhặn. Hắn nhìn Trác Thiếu Hằng và Trầm Thư Kính ở phía đối diện, nói:
“Lại nói, cũng sắp đến ngày thành thân của hai người rồi, bên phía mẫu hậu vẫn luôn cho người đến nhờ ta nhắc với đệ mang theo đệ muội* tiến cung, để mẫu hậu được tận mắt nhìn thấy nhi tức* của người”.
Trầm Thư Kính thoáng giật mình, quay đầu nhìn Trác Thiếu Hằng. Tuy đã là lần thứ hai thành thân, nhưng nàng vẫn nhịn không được có cảm giác của tiểu nương tử, vừa lo lắng vừa hồi hộp muốn gặp bà bà* tương lai.
Trác Thiếu Hằng vươn tay xoa tóc nàng, một bộ dáng không mặn không nhạt nói với Trác Thiếu Khanh:
“Dù sao sau khi thành thân cũng sẽ tiến cung tạ ơn, khi đó mẫu hậu chắc chắn không thể không gặp rồi. Một tháng không lâu, cứ để bà ấy đợi đi. Đừng tưởng đệ không biết bà ấy muốn gì”.
“Mẫu hậu chỉ là thương yêu chúng ta quá mà thôi. Không phải vẫn luôn có câu “bà bà cùng nhi tức khó tránh khỏi tranh cãi” hay sao? Vả lại, trước đây đệ muội quả thật thanh danh không được tốt lắm, dù là chỉ mấy lời dèm pha không đúng sự thật, nhưng mẫu hậu làm sao biết là đúng hay không đây? Ta vẫn nghĩ đệ nên đưa đệ muội tiến cung, cho mẫu hậu nhìn một cái, người sẽ tự khắc biết được mấy lời kia chỉ là cố ý bôi bác thanh danh đệ muội mà thôi”, Trác Thiếu Khanh sâu kín thở dài.
Mặc dù đã hai mươi mấy năm, nhưng thái độ của Trác Thiếu Hằng với Hoàng hậu vẫn luôn luôn không nóng không lạnh như thế. Trác Thiếu Khanh thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của người hoàng đệ này.
Trầm ngâm một lúc, trong đầu Trác Thiếu Hằng xuất hiện hình ảnh một mỹ phụ mặc cung trang đỏ rực vẫn luôn ôn nhu vỗ về hắn mỗi khi hắn bị phụ hoàng trách phạt, cuối cùng miễn cưỡng thoả hiệp:
“Đệ đã biết”.
—Chú thích—
*Đệ muội: em dâu.
*Nhi tức: con dâu.
*Bà bà: mẹ chồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...