Phượng Huyền Cung Thương

Một đêm bị gây sức ép mệt chết ta, sáng sớm ta đang thư thư phục phục nằm trong chăn, lại mơ mơ màng màng bị Đoạn Khâm cường ngạnh kéo xuống giường tắm rửa thay quần áo.

Quần áo tối hôm qua bị hắn xé nát, hắn không biết từ đâu lấy ra một bộ khác. Ta từ từ nhắm hai mắt, mở ra hai tay, tùy ý hắn thay ta cẩn thận mặc vào.

Mặc xong, hắn nhìn bộ dáng của ta nhẹ nhàng cười, ôm thắt lưng của ta nói: “Đồ ăn sáng muốn ăn gì?”

Ta không nghĩ nhiều, há miệng nói: “Bánh bao …”

“Bánh bao của Gia Ngu ở thành Đông?”

“Ừ …” Ta mồm miệng không rõ nói lầm bầm.

“Được rồi, đi thôi …” Hắn kéo tay của ta liền hướng ngoài cửa đi đến.

“Đi đâu?” Ý nghĩ chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, ta chỉ có thể bị động theo sát hắn.

“Mang ngươi đi ăn bánh bao.”

Cửa phòng mở ra, dương quang chiếu vào, mang theo hương thơm tươi mát. Ta nheo mắt, lấy tay che ánh nắng, trợn mắt liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng dựa ở trên hành lang.

Trong lòng cả kinh, buồn ngủ trở thành hư không. Bản năng muốn rút tay ra, lại bị Đoạn Khâm nắm chặt hơn.

“Cung chủ.” Đoạn Khâm nhìn người tới, cúi người hành lễ, chính là vẫn không chịu buông tay ta ra.

“Các ngươi muốn đi đâu?” Phượng Hiên Dã lạnh lùng nói. Hắn nhìn chằm chằm vào tay ta cùng với Đoạn Khâm đang nắm chặt, trên gương mặt không chút thay đổi toát ra hàn khí.

“Ly Chi muốn ăn bánh bao của Gia Ngu ở thành Đông, chúng ta đang định …”

“Làm càn! Tục danh của lão cung chủ là để cho ngươi gọi sao?” Lạnh lùng quét hắn liếc mắt một cái, Phượng Hiên Dã đem tầm mắt chuyển đến ta. Bị ánh mắt lãnh liệt của hắn nhìn chằm chằm, ta chỉ cảm giác có cổ lãnh ý từ sau ngực chậm rãi lan tràn ra.


Tình cảnh này, như thế nào giống như lão công yêu đương vụng trộm bên ngoài bị lão bà bắt kẻ thông *** tại giường … (Ly Chi thúc nói sai rồi nha, là lão bà vụng trộm bị lão công bắt tại giường a …)

Ở trong lòng giật thột một cái, ta nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi nói: “Hiên Dã, sớm a!”

Hắn không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người ta, đôi mày đẹp chậm rãi nhướng lên.

Bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, ánh mắt kia giống như muốn đem quần áo trên người ta từng kiện từng kiện lột xuống.

Từ từ, quần áo …

Cúi đầu nhìn. Trường bào màu đỏ, nội bào màu đỏ, màu đỏ, màu đỏ, màu đỏ … (ta ghét màu đỏ, ta khoái màu trắng như Hiên ca a, có lẽ vì Ly Chi thúc yêu Huyền ca nên lúc nào cũng mặc bạch y)

“Đoạn Khâm, tại sao ngươi lại đem quần áo của ngươi cho ta mặc?” Nhất thời phát hỏa, ta không hề hình tượng hướng về phía người nào đó ra vẻ cung kính đứng ở một bên gào to.

“Hồi bẩm lão cung chủ, thuộc hạ được ngài nâng đỡ, đảm nhiệm chức ‘thiếp thân’ thị vệ của ngài. Tối hôm qua quần áo của ngài bị thuộc hạ không cẩn thận xé hư, thuộc hạ trong lòng có chút áy náy, còn thỉnh lão cung chủ trách phạt.” Nói xong, Đoạn Khâm nhưng lại thẳng tắp hướng ta quỳ xuống. Khi nói đến hai chữ “thiếp thân” còn cố ý nhấn mạnh vào trong tai tên còn lại, rõ ràng hàm chứa ý tứ khiêu khích.

Trong đầu hồi tưởng lại một ít cử chỉ khác thường tối hôm qua của hắn, cùng với chuyện đã xảy ra sáng nay, ta đột nhiên có một loại cảm giác bị lường gạt.

Người kia, rõ ràng là cố ý.

“Đoạn Khâm, ngươi là muốn chọc giận ta có phải không?” Phượng Hiên Dã thấp giọng cười nói, ánh mắt cũng lạnh như băng đến thấu xương, đủ để làm cho người ta không rét mà run.

“Thuộc hạ không dám.” Ngoài miệng nói lời cung kính, chính là thái độ trêu tức như có như không trong ánh mắt kia tỏ rõ dụng tâm kín đáo của người nào đó.

Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Phượng Hiên Dã, hai người bốn mắt đối chọi, ta tựa hồ có thể nghe được trong đó có thanh âm ngọn lửa bùm bùm bạo liệt.

Ta đứng ở giữa hai người đó, chỉ cảm thấy có loại cảm giác vô lực tự nhiên sinh ra.


Hai người kia, như thế nào lại giống như tiểu hài tử cùng giành món đồ chơi vậy a …

“Đoạn Khâm, ngươi có tiếp tục chọc giận ta như thế nào cũng vô dụng.” Phượng Hiên Dã nói xong, đột nhiên vươn tay kéo ta qua, chặt chẽ chế trụ bên hông, “Ta nói rồi, ta sẽ không buông tay.”

“Uy, ngươi …” Vừa muốn nói chuyện, đã bị Đoạn Khâm cắt ngang.

“Như thế rất tốt.” Đoạn Khâm khẽ cười nói, chậm rãi đứng dậy, “Đây cũng là lời ta muốn nói, ta xin trả lại nguyên vẹn cho cung chủ.”

Sau đó, bốn mắt tương giao, ngọn lửa tiếp tục bùm bùm.

Hai người này, hoàn toàn không cho ta có cơ hội nói chuyện …

......

Trong tiểu viện thanh nhã, sơ ảnh hoành tà, nhiễm nhiều điểm thần dương.

Hai thân ảnh một đỏ một trắng đối lập, người áo trắng ôm ấp một người, thần thái vô cùng thân thiết. Gió mát lướt qua, thổi quần áo bay phất phơ.

Bức tranh này từ xa nhìn lại, hẳn là có chút duy mĩ …

Chính là ta cắm ở giữa hai người kia, cũng không sống khá giả được.

“Cái kia … Các ngươi …” Ta sờ sờ cái mũi, đang muốn mở miệng, liền nhìn thấy dưới tàng cây bên cạnh phóng ra một bóng người màu xanh biếc.

“Đại thúc … Ta nhớ ngươi muốn chết …” Mạc Thu đã muốn nhào tới, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Phượng Hiên Dã thì ngừng lại.


“Đại thúc, mấy ngày này ngươi chạy đi đâu? Ta rất nhớ ngươi a …” Mạc Thu than thở, nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn Phượng Hiên Dã, hai tay vò vạt áo, một bộ dáng muốn ôm lại không dám ôm.

Mắt thấy hắn khụt khịt mũi, hốc mắt lại chậm rãi đỏ lên, ta thở dài, hảo tâm đưa tay qua.

Hắn ôm chầm lấy tay áo của ta, lung tung xoa xoa mặt, lập tức lại vui vẻ lên.

“Đại thúc, ngươi có nhớ ta không?” Hướng ta cười cười lấy lòng, trong mắt tràn đầy mong chờ.

“Không có.” Phượng Hiên Dã không bình tĩnh đáp, “Hắn mỗi ngày nhận yêu thương của ta, làm sao có thời giờ nhớ tiểu tử nhà ngươi.”

Mạc Thu nghe xong, trong đôi mắt hoa đào thật to lập tức chứa đầy nước mắt, giống như sắp rơi xuống.

“Không cho khóc! Bằng không ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng không nhìn thấy đại thúc của ngươi.” Phượng Hiên Dã nhíu mày nói, mang theo chút thần thái khinh miệt. (Hiên ca a, sao lại ăn hiếp con nít thế! Tiểu Thu ngoan, đừng khóc, sớm muộn cũng sẽ được “ăn” a hi hi)

“Nga.” Mạc Thu tựa hồ rất sợ Phượng Hiên Dã, ngoan ngoãn đem mặt lau khô sạch.

Mắt thấy trên tay áo càng ngày càng nhiều vật thể khả nghi, ướt đẫm một mảnh, ta bất đắc dĩ cười cười, quay đầu nhìn Đoạn Khâm liếc mắt một cái, có chút tò mò hắn chính là phản ứng gì.

Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt có chút hung ác nhìn chằm chằm Mạc Thu.

Dám đem quần áo của ta biến thành như vậy, tiểu tử thúi, mối thù này, chúng ta đã kết!

......

Lúc này, trên cây đột nhiên vang lên thanh âm hổn hển của một người: “Tiểu tử thúi, mau cầm lại Ma Tước của ngươi đi!”

Trung thúc một tay cầm một chiếc ***g vàng, một tay cầm ống điếu, bay nhanh từ trong cây đi ra, thần tình chán ghét.

“Cầm lại đi … Cầm lại đi ….” Trong ***g chim, tiểu xoa cùng tiểu quyển kêu đến thật vui vẻ.

Đem ***g chim nhét vào trong tay Mạc Thu, hắn lấy ra một cái khăn gấm tinh tế lau tay, chán ghét nhìn tiểu xoa cùng tiểu quyển không biết đang y y nha nha cái gì liếc mắt một cái, mắng: “Hai con chim hư của ngươi cũng thật đáng ghét, về sau để chúng nó cách xa ta một chút, bằng không ta sẽ đem chúng nó làm món chim nướng!”

Mạc Thu gắt gao ôm ***g sắt vào trong lòng, giống như hai con vẹt đã bị ủy khuất gì đó rất lớn: “Lão đầu thúi, ngươi nếu dám làm như vậy, ta liền cùng ngươi tuyệt giao!”


“Tuyệt giao … Tuyệt giao …” Xoa xoa quyển quyển tiếp tục kêu.

“Tiểu tử chết tiệt, ngươi liền vì hai con chim hư này mà tuyệt giao với ta?” Trung thúc gõ ống điếu lên trán Mạc Thu, mắng.

“Lão nhân chết tiệt, tiểu xoa cùng tiểu quyển mới không phải là chim hư gì, chúng nó là vẹt, hiểu hay không? Vẹt! Vừa nhìn ngươi là biết ngươi không có học vấn, khẳng định không hiểu.” Mạc Thu sờ sờ cái trán hồng hồng, cũng chửi nói.

......

Mắt thấy một già một trẻ kia càng cãi càng hăng, rất có tư thế nhất thời bán hội không dừng được, ta sờ sờ cái bụng đã đói meo, phất tay đuổi hai người sắc mặt không tốt đang đứng ở một bên.

“Đi thôi đi thôi, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ, đừng ở chỗ này mãi a!”

Trong tiểu thất thanh u, bạch y nhân tùy ý mà ngồi. Tư thái tao nhã nhìn ngắm một cái bánh bao, trong đầu hồi tưởng lại bộ dáng hài lòng sau khi ăn uống no đủ của người nọ, trên gương mặt lạnh lùng chậm rãi hiện lên một nụ cười.

“Cung chủ, Phó đường chủ phi cáp truyền tin nói, Lôi Chấn sơn trang đã bắt đầu có hành động.” Trung niên nam tử đứng ở bên cạnh, thần sắc có vẻ có chút lo âu.

“… Gọi người đem tiệm bánh bao Gia Ngu kia mua lại, nhớ kỹ đừng để cho Ly Chi biết …” Đem bánh bao đặt lại trên bàn, Phượng Hiên Dã thản nhiên nói, một bên không chút để ý nghĩ: loại đồ ăn như vậy, mà hắn cũng thích ăn … (Hic, ước gì ta có lão công như Hiên ca, đem những gì ta thích đều mua lại hết nước miếng ròng ròng)

“Cung chủ, việc này …” Đang muốn mở miệng, nhìn thấy thần sắc thong dong bình tĩnh của người nọ, bỗng nhiên phát hiện có lẽ là chính mình đã lo lắng nhiều.

Người này, giống như là vương tử đứng ở trên đám mây nhìn xuống chúng sinh, trong thiên hạ, trừ bỏ người nọ, lại có ai có thể lọt vào đáy mắt hắn? Lại có chuyện gì, có thể khiến cho hắn chú ý?

Nằm nghiêng trên hương phi trúc tháp, Bạch y nhân không một tiếng động, giống như đang ngủ.

Thật lâu sau.

“Chuyện Lôi Chấn sơn trang, ta nghĩ ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào đi? Bạch sư thúc.” Thanh âm trầm thấp lười nhác vang lên, lúc sau lại tiếp tục lâm vào trạng thái không tiếng động.

Hút một hơi thuốc, người trung niên hiểu rõ cười.

“Dạ, cung chủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui