Ngự Thư phòng sáng rực ánh đèn, ta ngồi thoải mái trên ghế nhìn Quốc sư và Phượng Ngoã giữa phòng, hỏi:
- Ám vệ Hoàng gia là của người sao?
Quốc sư mỉm cười, trả lời:
- Ta dùng hai mươi năm để khiến nó trở thành của mình. Thật cảm ơn ngươi đã giúp ta.
Ta rót một tách trà, tự uống. Nói:
- Ta giúp người vì muốn có Định đan. Nay sự đã thành, thứ ta muốn đâu?
Quốc sư rút trong tay áo bình ngọc trắng, bên ngoài có dòng chữ đỏ “Vệ Linh” đưa tới cho ta. Bên trong có một viên thuốc, mùi rất thơm. Ta đút vào trong ngực, không nhìn nàng nữa.
Căn phòng lại im lặng, Phượng Ngoã lên tiếng:
- Mẫu hoàng sẽ không sao chứ?
Ta nhìn nàng, khinh thường. Quốc sư nói:
- Sẽ không chết nhưng không suy nghĩ được nữa…
Có nghĩa là điên rồi sao? Dù sao chỉ cần nàng không cản đường ta nữa, như thế cũng được.
- Không… còn cách nào khác ư?
Phượng Ngoã nhẹ giọng hỏi, thực ra nàng biết câu trả lời nhưng lại không dám thừa nhận.
- Có.
Ta nói. Phượng Ngoã nhìn ta, ánh mắt mang hy vọng.
- Giết chết đi.
Gương mặt nàng ấy tái nhợt.
Đối với chúng ta mà nói đó là cách tốt nhất. Nhưng không ai có thể ra tay. Chỉ vì thân phận là con gái nàng, chúng ta đều không thể ra tay.
- Ngày mai sẽ thế nào đây?
Quốc sư trầm ngâm hỏi.
Ta nhìn nàng:
- Người lập kế hoạch này mà không nghĩ đến bước tiếp theo hả?
Quốc sư ngồi xuống một cái ghế, nói:
- Ta không tính tới chuyện Phượng Âm bỏ trốn.
Ta ngửa mặt nhìn lên trần nhà, ta cũng không nghĩ tới chuyện Phượng Âm trốn. Dù bây giờ có lật tung Nghi quốc cũng đã muộn mất rồi. Với tính cách của Phượng Âm, hẳn bây giờ đã rời khỏi Nghi quốc.
- Ngày mai ta sẽ thông báo Hoàng thượng bị bệnh nặng, không thể lên triều, mọi chuyện do Thái tử giải quyết.
- Thái tử ở đâu ra?
Quốc sư chống cằm nhìn ta, Phượng Ngoã cũng nhìn ta.
Ta nhìn lại hai người họ, bình tĩnh:
- Ta sẽ không làm Thái tử. Cũng không làm Hoàng đế. Nếu không, ta đã không làm phản.
Quốc sư hơi buông cánh tay xuống, nàng nói:
- Cũng không phải để ngươi làm, chỉ muốn ngươi giả làm Phượng Âm mà thôi. Chờ chúng ta tìm được nàng, ngươi vẫn là Định quốc tướng quân, tha hồ mà bay nhảy ở Hoả Hương.
Ta ngước mắt nhìn nàng.
Chuyện này cũng không phải không được, nhưng là…
- Sẽ không ai bị lừa đâu, khí chất và màu mắt của ta khác hẳn Phượng Âm.
- Cho nên ngươi mới phải học.
Ta chống cằm nhìn Quốc sư. Nàng ấy thật giống con hồ ly. Không giống với người vừa bị thương tổn tinh thần chút nào.
- Nhưng… sẽ có người phản đối.
Phượng Ngoã đột nhiên lên tiếng. Nếu nàng không nói, ta cũng quên mất nàng đang ở đây.
- Những kẻ đó thì … không cần phải giữ lại.
Ta trả lời. Quốc sư thở dài:
- Trong nội cung cũng nên tiến hành thanh tẩy đi. Ai làm thì phù hợp?
Ta ngáp một cái, nhún vai tỏ vẻ không biết.
Phượng Ngoã bên kia cũng bối rối.
Bình định hậu cung không phải chuyện của ta, cũng không phải việc của Quốc sư, nó là gia sự của Phượng Âm, chúng ta không được nhúng tay vào. Nhưng nếu không thanh tẩy nội cung, sẽ rắc rối trong việc quản lý chính sự, tệ hơn nữa là nhiễu loạn việc nước.
Quốc sư thở dài, nàng nói:
- Hậu cung chúng ta không thể nhúng tay. Người phù hợp bây giờ chỉ có Phong Nghị.
- Nhưng hắn là ngoại tộc.
Phượng Ngoã phản đối.
Không sai! Phong Nghị là ngoại tộc, hắn có thể nhân dịp này khống chế nội cung. Hơn nữa, qua chuyện vừa rồi, có thể nhận ra năng lực của Phong Nghị không thấp. Hắn có thể dỗ dành Phong mẫu tiếp tục ủng hộ Phượng Âm dù cho nàng ấy vẫn đang mất tích. Giao hậu cung cho hắn, Phượng Âm sau này có thể thẳng lưng sao?
- Không phải Phong Nghị thì sẽ là ai? Kim Thuyền và Vương Tả Khiết biến mất cùng Phượng Âm, Lãnh Tiếu cũng không thấy đâu, Hạ Chương ở Tử Hương tộc. Phu thị của Phượng Âm bây giờ không còn một kẻ nào? Chẳng lẽ để phu thị của Mẫu hoàng ngươi cai quản nội cung? Hay là phu thị của hai ngươi?
Quốc sư chau mày. Ta nhắm mắt, ngửa đầu ra sau:
- Hết cách rồi. Để Phong Nghị làm đi. Hắn chắc chắn sẽ là Phượng quân có quyền lực nhất trong lịch sử Nghi quốc đấy.
Ta bật cười, nói với Phượng Ngoã:
- Ngươi bây giờ đi ôm chân là vừa.
Phượng Ngoã liếc nhìn ta một cái, nàng cằn nhằn:
- Phượng Âm trốn cũng lựa thời gian quá.
Chúng ta đều thở dài.
- Hậu cung để cho Phong Nghị giải quyết nhưng không thể để hắn hoành hành được, tránh sau này Hậu cung nhũng loạn triều chính.
Phượng Ngoã nói, ta nhìn nàng:
- Ngươi có cách ngăn chặn hắn sao?
Nàng ngừng một chút, thở dài:
- Ta định để phu quân mình nhập cung, một mặt là giúp Phong Nghị bình ổn hậu cung, nhận tiện khống chế hắn. Chỉ là, nếu vậy thì hắn phải về kinh thành. Đất phong của ta không có người trấn giữ, chỉ sợ xảy ra chuyện không may.
Phượng Ngoã không thể rời kinh thành, nếu không sẽ thiếu đi một thế lực kiềm chế, kinh thành có thể xảy ra nội loạn.
Nhìn cái bụng đang to ra của nàng, ta chỉ có thể nén tiếng thở dài. Đến cả nữ nhân nhà nông khi mang thai còn cần tĩnh dưỡng. Vậy mà, những nữ nhân tôn quý của Hoàng tộc lại không có một giây phút nào được lơi lỏng cảnh giác, bất luận là mang thai hay lâm bồn.
Ta thở hắt ra, cáu:
- Mặc kệ đi! Hậu cung là gia sự của Phượng Âm, chúng ta chỉ cần giữ yên trị an của Nghi quốc là được. Cứ để Phong Nghị nhiễu loạn hậu cung, khi Phượng Âm về, tự nàng ấy thu thập hắn.
Quốc sư gật đầu, nàng nói:
- Chỉ còn cách này mà thôi. Nếu chỉ một Phong Nghị cũng không kiềm chế nổi thì Phượng Âm sống uổng mười tám năm rồi.
- Chúng ta gọi Hạ Chương hồi cung, để hắn tranh giành với Phong Nghị, như vậy vừa giữ yên nội cung, vừa không sợ quyền lực thiên về một bên.
Phượng Ngoã nói. Cách này quả thật không tồi, dù chỉ mang tính tạm thời. Hạ Chương khẳng định đấu không lại Phong Nghị nhưng có người kiềm chế hắn vẫn hơn là thả cửa cho hắn hoành hành.
Ta nhìn quốc sư, hỏi:
- Hạ Chương là cháu họ của phò mã người, không sao chứ?
Quốc sư cười, nhấp một ngụm trà, nói:
- Sẽ không chết đâu.
Ta nhướng mày. Lạnh lùng như vậy?
- Nếu Hạ Chương quay lại, bên Tử Hương tộc và Diệp tộc e rằng không yên ổn.
Hai tộc này ở phía Nam Nghi quốc, giáp ranh với đất phong của Phượng Ngoã và Phượng Thành. Dù hai người này đã chết nhưng thế lực vẫn còn, e rằng chúng nhân lúc rối loạn mà liên kết lại làm phản, như vậy thì phiền lắm.
- Ta sẽ đem quân đi đến đó, còn đất phong của hai người thì sao? Có giữ được không?
Quốc sư hơi ngước nhìn ta, nàng nói:
- Chỉ còn cách như vậy thôi. Ngươi cho quân đến Tử Hương tộc, chúng ta ở lại kinh thành, âm thầm nhổ bỏ thế lực còn sót lại. Ở đất phong, có phu quân của ta làm chủ, hẳn không vấn đề gì.
- Bên ta đã sắp xếp xong, chỉ cần kinh thành yên ổn, nhất định không xảy ra sóng gió gì.
Phượng Ngoã tiếp lời.
- Vậy chuyện kinh thành hai người giải quyết, ta đưa quân đến phía nam.
- Ngươi không thể trực tiếp đi.
Phượng Ngoã nói. Ta nhìn nàng, chau mày.
Nàng nói tiếp:
- Ngươi hãy sai thân tín đi thôi. Ngươi đi rồi, ai giả làm Phượng Âm? Hơn nữa, bây giờ chỉ có ngươi nắm binh quyền nhiều nhất. Lỡ kinh thành có biến cố gì, ta và Quốc sư e rằng chống đỡ không nổi. Sóng gió lớn nhất ngay tại kinh thành, ba chúng ta không một ai có thể rời khỏi. Chỉ cần kinh thành vào quy củ, những chỗ khác sẽ nhanh chóng bình ổn lại thôi.
Quốc sư không nói gì, nàng chỉ gật đầu.
Ta bóp trán. Cũng không phải vô lý.
Mặt trời đang lên khỏi tường thành, chiếu rọi vào Ngự Thư phòng.
Mặt trời mới đã lên, không biết bọn Kính Thiên đã rửa sạch máu của đêm qua hay chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...