Phượng Hoàng Trù
Nhẹ vươn vai, người kể chuyện đứng dậy thở mạnh một
hơi, cuối cùng cũng kể xong hai câu chuyện tình yêu đẹp, đấm bóp nhẹ chỗ thắt
lưng đau mỏi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua một đám người vẫn ngồi ngay ngắn ở
tại chỗ như cũ.
“Chuyện xưa ta đã kể xong.” Ý muốn hỏi là: tại sao mấy
người vẫn còn ngồi đây, không định về nhà sao?
“Tiên sinh, thế còn Cố Hồng Yến và Cận Cương thì sao?”
“Đúng rồi, bọn họ sau này thế nào, ông vẫn chưa kể
mà.”
Một đám người cùng gật đầu như giã tỏi.
“Hai người bọn họ nha –” Người kể chuyện kéo âm cuối
thật dài, như là cố ý thừa nước đục thả câu.
“Như thế nào?” Có người khẩn cấp hỏi.
Người kể chuyện lắc lắc quạt lông, nhìn về phía khuôn
mặt chờ mong của mọi người, lúc này mới không nhanh không chậm mà thì thầm: “Tự
cổ nhân duyên thiên định, bất diêu nhân lực mưu cầu; hữu duyên thiên lí dã
tương lưu, đối diện vô duyên bất ngẫu. Tiên cảnh đào hoa xuất thủy, cung trung
hồng diệp truyền câu; tam sinh bộ thượng chú phong lưu, hà dụng băng nhân khai
khẩu.” (*)
Nói xong, không đợi mọi người hoàn hồn lại sau cú sốc,
hắn xoay người chậm rãi rời đi, về nhà nghỉ ngơi.
Về việc lần sau kể chuyện cũ, được rồi, đến lúc đó
nghĩ rồi nói sau.
(*) Bài thơ “Tây giang nguyệt”.
Tạm dịch: Tự cổ nhân duyên do trời định, không do sức
người mưu cầu, có duyên xa ngàn dặm cũng gặp mặt, vô duyên đối diện chẳng thành
đôi. Tiên cảnh hoa đào rơi trên nước, trong cung lá đỏ truyền qua mương; ba
kiếp trên đời trọng phong lưu, cần gì ép người băng mở miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...