Phượng Hoàng Kiếp

Ngao Xích cúi đầu, hai tay bị đinh đóng vào tường, vết máu trên mặt đã khô khô, vết thương thực đáng sợ.

Điển Ly khép tay áo tiến đến, Ngao Xích giật giật, nhưng vẫn không nói lời nào.

Điển Ly nói “Ngao Xích, ngươi chớ trách đế quân, hắn cũng làm theo chức trách.”

Ngao Xích cười cười, nói giọng khàn khàn “Ta không trách, là ta tự mình phạm vào sai lầm.”

Điển Ly im lặng mà đứng đó, nói tiếp “Lưu Thống đã vào Minh giới, thiên hạ đổi chủ. Y nói, y tại cầu Nại Hà đợi, thế nào cũng phải gặp lại ngươi.”

Ngao Xích cười khổ nói “Ta phạm vào lỗi lớn như thế, không còn cách nào mà đi gặp y, tính đi tính lại, cũng là do ta gieo gió gặt bão.”

Điển Ly thở dài, xoay người đi mất.

Nhìn y đi rồi, Quân Hàn ở trong góc bước thong thả đi ra, bước đến trước mặt Ngao Xích, trầm giọng nói “Ngươi cũng biết ngươi tạo nghiệt, nhân gian không thể ít hơn trăm ngàn hộ phu thê ly tán. Mặc dù ngươi nhúng tay, Lưu Thống cũng như cũ phải vào luân hồi, mệnh số chính là mệnh số, ngươi không đổi được, chỉ có điều tự mình tăng thêm tội nghiệt thôi.”


Ngao Xích cười ha ha, khàn khàn lại đau khổ, nhiều tiếng khiến người ta rơi lệ. Quân Hàn không hiểu cảm thấy trong thâm tâm hắn có cái gì nghẹn lại, lạnh giọng quát “Ngươi cười cái gì!”

Ngao Xích thản nhiên đáp “Một chữ tình, hại người sâu vô cùng, ta lại hy vọng có thể như Đế quân vậy, không biết tình là gì, cũng tốt hơn tương tư đau khổ, đau tận xương tận tuỷ.”

Tình, hết lần này tới lần khác lại là một cái chữ tình.

Quân Hàn phẩy tay áo ra khỏi thiên lao, bắt gặp thấy Tửu Tiên đến đưa rượu cho Ngao Xích. Tửu Tiên thi lễ, nói “Đế quân, lần này tiểu long Ngao Xích chỉ là nhất thời hồ đồ, rút gân gọt cốt đã là đại hình, cũng đủ cho y rồi, mong rằng đế quân xem lại tình cảm ngày xưa, thay y thỉnh cầu, ít nhất cũng bảo vệ được tính mệnh.”

Quân Hàn đáp “Sai cũng đã sai rồi, chính y cũng tự biết, bổn quân vì sao phải thay y cầu tình.”

Tửu Tiên thở dài một hơi, không hề lên tiếng.

Quân Hàn lại nói “Người khác uống rượu của ngươi, luôn trăm ngàn các loại dư vị, vì sao bổn quân nếm, chua liền chua, ngọt liền ngọt, như thế nào cũng nếm không ra được hương vị nào khác.”

Tửu Tiên cười thở dài than “Người vô tình uống rượu đa tình, làm sao nếm được trăm ngàn loại tư vị khiến người sầu chứ!”

Quân Hàn không phản bác được gì, phất tay áo rời khỏi, đi về hướng Minh giới.

Ba ngày sau trên Tru Tiên đài, Ngao Xích bị trói hai tay dẫn tới, long gân đã rút long cốt đã hủy, lại vẫn cắn răng lê từng bước một đi đến Tru Tiên đài.

“Tru Tiên đài, chỉ cần nhảy xuống, chính là tan thành mây khói.” Điển Ly thở dài một hơi, nắm lấy cánh tay Thiên Hậu ở bên cạnh, nói khẽ “Ngao Xích còn nhỏ, e là cũng nhất thời mê hoặc, tại sao phải khổ như vậy.”

Thiên Hậu vỗ vỗ tay của y, ôn dịu nhẹ nhàng, cũng không biện cãi. Nàng nói “Tam giới đều có quy củ, Ngao Xích như vậy là đã phá đại quy, trăm nghìn tính mênh con người y cũng phải chịu trách nhiệm?? Huống hồ Ngao Xích tính ra cũng là đế quân linh thú ở phương Bắc, cũng đâu có liên can gì tới đệ, đệ không có gì phải quản.”


Quân Hàn vén vạt áo ngồi xuống, trên nét mặt càng nhìn không ra mảy may buồn vui nào cả.

Điển Ly nói “Tuy là như vậy…… Hãy cho Lưu Thống đến nhìn y đi a.”

Thiên Hậu nói “Minh giới cũng có quy củ của Minh giới, Lưu Thống vì sao không đầu thai, cũng đều có đạo lý của Minh giới, có thể y lên Thiên Giới, còn  Thiên Đế không cho phép.”

Lời của nàng chưa nói hết, đột nhiên thấy một y phục màu đen nhảy lên Nam Thiên môn, lướt thẳng tới Ngao Xích. Thiên Hậu hừ lạnh một tiếng, còn chưa  động tay, đã thấy Quân Hàn phất tay áo đứng lên, trong nháy mắt chế trụ bóng đen, lạnh giọng nói “Lưu Thống! Ngươi tự tiện xông vào Thiên Giới, có biết tội!”

Lưu Thống ngẩng đầu lên, muốn giãy mình thoát ra khỏi Phược Tiên Tác [10], Quân Hàn nâng lên một bàn tay, liến khiến cho y lăn tới Tru Tiên Đài.

Điển Ly lặng lẽ nhướng khoé môi nói “Đây cũng là chưa bao giờ xảy ra?”

Thiên Hậu cười mà không nói, lại vỗ vỗ tay của y, thấp giọng nói “Đệ có hài lòng không?”

Quân Hàn mặt lạnh, nói “Ngao Xích, Lưu Thống, nay phá hỏng cân bằng tam giới, tội ác tày trời, phạt giam vào tầng mười chín ở Minh giới, suy nghĩ trăm năm!”

“Hồn phi phách tán rốt cục ngươi biến thành suy nghĩ trăm năm!” nữ tử mặc hồng y mặt cong mày thẳng ngồi phía sau án lớn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra thanh khí “Ngươi cho chúng ta ở đây là không khí sau, còn hai người lại phạt như nhau. Ta làm sao không biết Quân Hàn ngươi cũng biết bao che khuyết điểm! Tầng mười chín Minh giới giam giữ đồ đệ đại gian đại ác, vốn cũng chật, ngươi tạo ra một địa giới giữa ranh giới đó chăng!”


Quân Hàn bỏ lại chén nước trà lên cái đĩa màu xanh nhạt, hờ hững đáp “Không tha được, vậy thì ở lại Nhị điện, cũng tốt cho ngươi người bưng trà rót nước. Bằng không truyền đi, nói binh giới điện Tần Nghiễm Vương mà ngay cả cái hạ nhân cũng không có, chẳng phải khiến người chê cười sao.”

Tần Nghiễm Vương cười lạnh một tiếng, nói “Ta một người một chỗ cũng mấy vạn năm, còn thiếu một hai người bưng trà rót nước sao. Ta không cần phải thế, ngươi cho Diêm Quân đưa đi a, Ngao Xích nên xử làm sao? nên biết chúng ta cũng bận rộn nhiều việc.”

Quân Hàn nói “Dù sao cũng đã lâu như vậy, Ngao Xích đó…… Coi như chừa cho bổn quân một cái mặt mũi đi.”

“Ta thật có phúc khí lớn, lại có thể được Thiên đế phương bắc nói một câu ‘chừa cho cái mặt mũi’” Tần Nghiễm Vương hình như rất vui vẻ, cười to một trận, bỗng dưng thay đổi sắc mặt “Quân Hàn, ta làm sao không biết ngươi nhớ tình bạn cũ như thế chứ? Lần trước trong Cừ An cung có một tiên đồng hầu hạ ngươi ngàn vạn năm phạm vào sai, vào luân hồi nhận hết mười thế nỗi khổ, mắt ngươi cũng không chớp một cái. Rốt cuộc là ai khiến ngươi biến thành như vậy? Quân Hàn, lấy van năm giao tình của ta với ngươi, ta khuyên ngươi một câu, một chữ tình, dính vào thì sẽ không bao giờ trở ra toàn thân, ngươi là thần, làm sao phải muốn đi nếm thất tình lục dục.”

Quân Hàn uống ngụm trà xanh, chậm rãi nói “Vậy còn ngươi?”

Tần Nghiễm Vương trên mặt thần khí quá nặng, nàng nhếch miệng, giương mắt nhìn đại điện quạnh quẽ, bình tĩnh nói “Cho nên ta mới ở một nơi như thế này, không chết không sống, vô ưu vô lo.”

[10] Phược Tiên Tác: Dây thừng của tiên dùng để trói người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận