Lớn lên rồi, có ông trời mới biết lần đó biểu muội bởi vì Hạ Ngọc Cẩn cùng mình treo lên ba thước bạch lăng, thời điểm nàng ấy suýt chết mà ngất đi, trong lòng của nàng sợ hãi không thôi.
Lâu như vậy, nàng lại một lần nữa thưởng thức vị ngọt kia, cho dù chỉ là ôn tồn chốc lát, cho dù chỉ là đem hô hấp của mình chuyển cho biểu muội, nàng lại tham lam hơi ấm trong nháy mắt đó, chậm chạp không muốn rời đi.
Diệp Chiêu là một người cực kỳ tự luật, nàng có thể hoàn mỹ khắc chế dục vọng của mình, cũng không có người phát hiện nàng đối với biểu muội có bất kỳ tình cảm nào ngoài tình thân, chỉ có chính nàng biết, mỗi lần nàng gọi Tích Âm là biểu muội, sẽ dùng nỗi đau để nhắc nhở mình, nữ tử trước mặt là muội muội mà nàng đã thề muốn bảo hộ thật chu toàn; mà mỗi lần nàng ấy gọi nàng "A Chiêu", lòng của nàng đều run rẩy kịch liệt.
Cuộc đời này nàng không phụ người trong thiên hạ, lại phụ tẫn Liễu Tích Âm cả đời.
Diệp Chiêu vuốt ve môi, nơi đó còn tồn lưu lại một chút ngọt ngào, chính là mùi vị của Tích Âm.
Người có thể để cho nàng hoàn toàn không phát hiện mà hạ dược, người có thể để cho nàng ngủ cũng nằm mơ thấy, cõi đời này trừ Tích Âm ra thì không có một ai khác.
Biểu muội còn sống, tất nhiên chính nàng cho Thu Lão Hổ hạ thuốc mê.
Vì sao phải hạ thuốc mê, vì sao sống mà không muốn gặp mình?
Ánh mắt lưu ly sắc thanh lãnh của Diệp Chiêu chợt thoáng qua cái gì đó, sau đó càng ngày càng sáng ngời.
Mấu chốt của chuyện này, là Hồ Ly.
"Hồ Ly đâu, tìm ngay Hồ Ly cho ta, lão tử đánh chết hắn!" Diệp Chiêu hét lớn một tiếng.
Nàng khổ sở, nàng tuyệt vọng, nàng bi thương, nhưng cho dù nàng ấy lại một lần rời nàng mà đi, biết được tin tức Tích Âm còn sống khiến nội tâm Diệp Chiêu mừng như điên.
Trận chiến nửa năm trước kia, nàng không có thực hiện được lời hứa của bản thân.
Đại Tần toàn thắng, Đông Hạ Vương bỏ mình ngay trong trận chiến ấy, Đại Hoàng Tử Hắc Nhĩ Đôn tử trận, Tam Hoàng Tử Y Nặc bị thương nặng, Diệp Chiêu cố nén đau đớn, tiên phong lấy thân làm gương cho binh sĩ, lại đưa đến động thai, chiến dịch này mới vừa kết thúc liền té ngựa, hôn mê bất tỉnh.
Hồ Ly phụ trách quét dọn chiến trường, ở lại địa lao thu thập thi thể, hồi báo với nàng: một phần còn lại của quân Đông Hạ hỏa thiêu địa lao, phá hủy mọi thứ...!
Diệp Chiêu cho rằng Tích Âm của nàng chết không toàn thây, hóa thành tro bụi nơi chiến trường, bi thống muốn chết, cũng ở trên đường về triều sảy thai.
Nàng đã từng có tất cả, nhưng không biết quý trọng;
Nàng sau đó mất đi tất cả, chỉ còn dư lại chí thân một người.
Khi ngươi không hề sở hữu nữa, điều duy nhất ngươi có thể làm được chính là để cho mình không được quên.
Mà chiến dịch ngày hôm nay, nàng tất nhiên sẽ không phụ lời hứa...!
Mang nàng ấy về nhà!
....!
"Bẩm báo Tướng Quân, quân ta đã ở U Vân Quan thăm dò, nhưng không thấy tung tích của Liễu cô nương."
"Khởi bẩm Tướng Quân, quân ta hồi báo, Lan Châu không có dấu hiệu nào cho thấy Liễu cô nương từng đi ngang qua đó."
"Tướng Quân, Thành Ung Quan báo lại, biểu tiểu thư không về nhà, cũng không có liên lạc bất kỳ cố nhân nào."
"Diệp Tướng Quân, quân ta giám sát các kỳ ở Tây Man, cũng không có phát hiện Tích Âm cô nương."
Từng tin cấp báo truyền vào căn nhà nhỏ trong rừng trúc, Diệp Chiêu mặt không cảm xúc, vũ động thu thủy trường kiếm trong tay, bạch y như tuyết, phía trên thêu Tường Vi hoa văn, đai lưng màu bạc ôm lấy eo, mày nàng sắc bén tựa kiếm ẩn hiện dưới mái tóc đen, quanh thân lạnh lùng trong trẻo, kiếm trong tay càng lúc càng nhanh, sự vội vàng trong mắt càng rõ ràng.
"Xoẹt" một tiếng, mũi kiếm trực tiếp hướng tới sát bên cạnh mắt Hồ Thanh.
"Khụ khụ......!Tướng Quân hảo kiếm pháp, hảo kiếm pháp." Hồ Thanh uống tận ba bình thuốc giải mới chuyển tỉnh, cẩn thận dùng đầu ngón tay đem mũi kiếm một tấc một tấc hướng về phía khác, mặt cười san nhiên.
"Biết chuyện không báo, nên chém, Hồ Ly, nếu ta không tìm được Tích Âm trở về, việc đầu tiên làm chính là chém đầu ngươi!" Diệp Chiêu nghiến răng nói từng câu từng chữ.
Hồ Thanh khóc không ra nước mắt.
Diệp Chiêu thu kiếm vào vỏ, quay đầu trở lại chăm chú nhìn căn nhà riêng của Hồ Thanh.
Tích Âm từng ở chỗ này tu dưỡng suốt nửa năm, từng gốc cây ngọn cỏ nơi này, cũng tràn đầy hơi ấm của nàng, để cho Diệp Chiêu tư niệm đến run rẩy.
"Tích Âm muốn giấu giếm thân phận, dựa vào quân đội sẽ tìm không thấy nàng đâu..." Diệp Chiêu trầm ngâm chốc lát, ánh mắt càng thêm thâm tình nhìn căn phòng Liễu Tích Âm từng ở qua, đem nàng ghi tạc trong lòng, ngay sau đó xoay người rời đi.
"Tướng Quân, ngài muốn đi đâu?" Hồ Thanh vội vàng hỏi.
"Quan sơn vạn lý, tìm nàng về nhà." Diệp Chiêu cũng không quay đầu lại
Hồ Thanh cũng hít một hơi lạnh.
...!
Thời điểm Diệp Chiêu rời đi kinh thành, tẩu tẩu dẫn cháu trai Diệp Niệm Bắc cùng gia gia đến tiễn biệt, thuộc hạ cũ trong quân đều tới cả.
Hạ Ngọc Cẩn nói một câu "bảo trọng", tới rồi lại đi, bộ dạng hoàn khố công tử vẫn như cũ, lại có một chút thành thục.
Hắn là người ôn nhu tận trong xương tủy, cho dù từng có oán hận, nhưng còn là Nam Bình Quận Vương hiền lành chính trực đó.
Như thế là tốt rồi.
Nàng dắt Đạp Tuyết, ánh mắt ôn hòa trong trẻo, khoác áo choàng tuyết trắng, bầu trời mưa rơi, một chút nước mưa thấm ướt mái tóc đen cùng góc áo quần của nàng.
"Tẩu tẩu, tỷ mang Niệm Bắc về đi, tiểu hài tử gặp mưa sợ là sẽ bệnh." Diệp Chiêu khuyên nhủ.
"Tướng Quân cần gì quản ta, nếu như ngươi không muốn trở về, ta cùng Niệm Bắc cũng không nguyện ý đi về nhà.
Dầm mưa, cũng là chuyện tốt." Tẩu tẩu bình tĩnh nói, trong mắt lại tràn đầy cố chấp.
"Tiểu Chiêu phải đi tìm cháu dâu của ta sao?" Gia gia tựa như lão ngoan đồng hỏi.
"Đúng vậy gia gia, chờ lúc con tìm về Tích Âm, sẽ để cho nàng tới gặp ông, làm cháu dâu của ông." Diệp Chiêu cười ôn nhu minh diễm, phảng phất còn là thiếu niên phóng khoáng xưa kia.
"Tốt, tốt lắm! Tích Âm a, gia gia biết, người ta là một cô nương tốt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên với ngươi, vậy là ngươi biểu muội.
Nhất định là ngươi lại khi dễ nàng, ngươi cần phải vội vàng tìm nàng trở về rồi đối xử tử tế với nàng." Gia gia vội vàng nói.
"Điều đó là tất nhiên." Diệp Chiêu nheo mắt lại, giống như ánh mặt trời rất chói mắt, để cho bên trong nụ cười của nàng mang theo lệ ý.
Tẩu tẩu yên lặng xoa xoa giọt lệ trên khóe mắt.
Diệp Chiêu yêu Liễu Tích Âm, yêu rất nhiều, yêu đến không còn cách nào để dừng lại, cho nên không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục yêu.
Cuộc đời này, không phụ.
*********
Editor: Sorry các bác, editor thi xong còn đi thi Toeic nên ngâm fic hơi lâu.
Coi từ phim cho đến khúc cuối, bị ngược thật tơi tả:(( cơ mà A Chiêu cõng Tích Âm như vác bao tải, khúc đó editor cười muốn đau bụng =))))
Chúc mấy bạn noel vui vẻ nhé, cùng với một năm mới hạnh phúc, người FA thì có gấu, người có gấu rồi thì giữ con gấu lâu dài hen =)))) Mà mấy bạn ở vùng có bão nhớ cẩn thận nha, editor tui ở trong thành phố nên không sợ rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...