Nhưng là hiện tại vừa nhìn thấy như vậy, liên chủ tựa hồ cũng không cảm kích.
Chẳng lẽ, chỉ có lâu chủ một bên tình nguyện?
"Cho ta một cái kim bài nữa đi!" Ngọc Phi Yên không phải người có lòng tham, thứ không thuộc về mình, nàng sẽ không cầm.
"Ngọc bội trân quý như vậy, ngươi vẫn là trả lại lâu chủ của các ngươi đi! Ta không phải người tỉ mỉ, vạn nhất đánh mất, bị người khác không có hảo ý lấy đi, các ngươi liền tổn thất lớn!"
Ngọc Phi Yên trực tiếp cự tuyệt, đại quản sự phi thường kinh ngạc.
Tài phú đưa tới cửa cũng không động tâm, vị liên chủ này quả thực có cá tính.
Nhưng đây là nhiệm vụ lâu chủ giao cho hắn, hắn phải hoàn thành a! như vậy làm sao cho phải đây?
"Đã là bồi tội, làm sao lại không nhận! Gia thay mèo con cám ơn lâu chủ!"
Đúng lúc này, một cáithanh âm truyền đến, không đợi đại quản sự nhận thấy được nguy hiểm, trong tay trống rỗng, bạch ngọc hoa sen đã rơi vào trong tay nam tử mang mặt nạ một thân hoa phục màu tím.
"Sao ngươi lại tới đây!"
Lại nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên, Ngọc Phi Yên kinh ngạc rất nhiều, trong lòng cũng thật cao hứng.
Liền ngay cả Thằng Ngốc, cũng vui mừng đi đến trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên, ngồi thật đoan đoan chính chính, ánh mắt giống như hai cái chuông đồng, khẩn trương theo dõi hắn.
Chủ nhân, ngươi đã đến rồi!
Luân gia rất nhớ ngươi!
Luân gia cũng rất nỗ lực chiếu cố tiểu cô nương!
Sờ sờ đầu Thằng Ngốc, Hạ Hầu Kình Thiên tiến đến trước mặt Ngọc Phi Yên, đội mặt nạ lệ quỷ, nhẹ nhàng ở bên tai nàng cọ cọ.
"Gia nói, muốn cùng ngươi tham gia đại hội đấu dược, làm sao có thể không đến đây!"
Mặt nạ lệ quỷ kia, mỏng manh một mảnh, như là dùng băng tuyết điêu khắc thành , gần như nửa trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy mặt Hạ Hầu Kình Thiên.
Mặt nạ dán ở trên mặt lạnh như băng , làm Ngọc Phi Yên sợ run cả người, nàng vươn tay nghĩ đem mặt nạ trên mặt hắn lấy xuống, lại bị Hạ Hầu Kình Thiên cầm tay. Mà tay hắn, lúc này cũng lạnh thấu tâm, Ngọc Phi Yên kinh hãi không thôi.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì."
Hạ Hầu Kình Thiên thanh âm trầm thấp, có chút mệt mỏi nói không nên lời."Bất quá là sốt ruột chạy lại đây, cho nên có chút mệt. Không có việc gì —— "
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên cúi đầu, cách lệ quỷ mặt nạ, dán lên trên môi Ngọc Phi Yên.
Tuy rằng chẳng phải Hạ Hầu Kình Thiên thật sự hôn Ngọc Phi Yên, trung gian tốt xấu còn cách một tấm mặt nạ, nhưng bọn họ ái muội như vậy, vẫn làm Tiết Tử Di đỏ mặt, lập tức nghiêng mặt đứng ở một bên, không nhìn tới đôi tình nhân chàng chàng thiếp thiếp này.
Thật xấu hổ a!
Thằng Ngốc hai cái móng vuốt che lại ánh mắt.
Hình ảnh không thích hợp thiếu nhi như vậy, luân gia vẫn là không nên xem!
Miễn cho dài lỗ kim! (ach, ta cũng ko biết dịch ntn.)
Liền ngay cả đại quản sự bên cạnh, nhìn thấy một màn này, cũng cảm thấy chính mình đỏ mặt.
Nhưng nghĩlại, tình huống này không đúng a!
Vị này đã là liên chủ Thiên Hương Lâu , liên chủ ở trước mặt mình, bị người khinh bạc,không phải nên rút đao tương trợ sao, đem tử y nam nhân kia đuổi đi chứ?
Tựa hồ đoán ra ý tưởng đại quản sự, Hạ Hầu Kình Thiên ngẩng đầu, cầm ngọc bội hoa sen, khẽ cười nói:
"Chất ngọc không sai! Chính là chạm trổ thiếu chút lửa. Nên không phải do lâu chủ chính mình điêu khắc thủ công đi!"
"Thô ráp như vậy, gia thật sự chướng mắt, mèo con của gia cũng không hiếm lạ!"
"Bất quá, các ngươi đã có thành ý đến nhận lỗi, gia liền tạm thời không truy cứu sự tình phía trước. Mèo con của gia, ngay cả gia cũng luyến tiếc nàng, một cái dược thánh nho nhỏ cư nhiên dám khinh bỉ nàng, nếu không trừng trị, gia làm người như thế nào đây!"
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên lại vỗ vỗ đầu Thằng Ngốc, lập tức, Thằng Ngốc như mũi tên bay đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Thằng Ngốc ngậm một cái đầu máu me nhầy nhụa vui mừng chạy tiến vào.
Tới gần cửa, nó cố ý đem đầu La Toàn nhổ ra, một cước chụp trên đầu hắn.
Cô lỗ lỗ ——
Đầu người kia, giống như bóng cao su, lăn tới đây, trực tiếp ngừng lại bên chân đại quản sự.
Thật hung dữ tàn bạo!
Đại quản sự nuốt một ngụm nước bọt.
Tuy rằng lâu chủ không có tính toán buông tha La Toàn, nhưng là thủ đoạn của tử y nam tử này càng thêm huyết tinh bạo lực a!
Khi nhìn thấy hình vẽ diều hâu màu tím nhạt trên người Hạ Hầu Kình Thiên, đại quản sự nhíu nhíu mày lông mày, bỗng nhiên nhớ tới một người.
Nghe nói, vị sát tinh Đại Chu Quốc kia cũng cực kỳ yêu thích hình vẽ diều hâu màu tím.
Chẳng lẽ... Là hắn?
"Trở về nói cho hắn, để hắn thu hồi suy nghĩ không nên có. Mèo con của gia, không phải một cái Thiên Hương Lâu nho nhỏ có thể thu mua. Muốn giành người của gia, phải chuẩn bị nhận lấy cái chết!"
Nói xong, quanh thân Hạ Hầu Kình Thiên bị màu tím hào quang bao phủ.
Đại quản gia quát to một tiếng "Không tốt, mọi người mau bỏ đi —— "
Nhưng là lúc ấy đã muộn.
Bất quá một lát, Thiên Hương Lâu đã bắt đầu lay động, người ở bên trong sợ hãi la hét chạy ra bên ngoài, một lát sau, Thiên Hương Lâu đã bị san thành bình địa.
"Nói cho chủ tử của ngươi, nếu có lần tiếp theo, sẽ không phải là hủy lâu đơn giản như vậy !"
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên lôi kéo tay Ngọc Phi Yên xoay người rời đi.
"Ngao —— ô ——" nhìn đến Thiên Hương Lâu sụp xuống, Thằng Ngốc ngửa mặt lên trời thét dài, khoái hoạt đi theo phía sau hai người.
Ha ha ha, rốt cuộc vẫn là chủ nhân, vừa ra tay liền không phải là nhỏ!
Luân gia sùng bái ngươi!
Ngọc Phi Yên đi theo Hạ Hầu Kình Thiên, Tiết Tử Di vẫn ngơ ngác chôn chân tại chỗ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
Thật là khủng khiếp!
Hạ Hầu Kình Thiên kia, hắn chỉ sợ đã là võ hoàng?
Không, không, ít nhất là Vũ Đế! Không được, phải dùng dao sắc chặt đay rối, làm cho Tiết Sắc chặt đứt tâm tư đối với Ngọc Phi Yên. Bằng không... Chỉ nghĩ đến bộ dáng của La Toàn, Tiết Tử Di liên vội vã lắc lắc đầu.
Không có bằng không, phải bức Tiết Sắc buông tha, nếu không buông tay, chỉ có đường chết!
Cùng Vũ Đế tranh nữ nhân, trừ phi ngươi ngại mạng chính mình quá cứng rắn!
"Khụ khụ —— "
Đúng lúc này, Tiết Tử Di nhìn thấy hai người quen thuộc từ trong đống hoang tàn bò lên.
"Liên công tử, Mặc Thương, các ngươi không có việc gì đi!" Nhìn thấy Liên Cẩn một thân bạch y tro bụi phác phác, phi thường chật vật, Tiết Tử Di liền bước lên phía trước hỗ trợ.
"Nàng đâu?"
Liên Cẩn vỗ tro bụi trên người, vô ý hỏi một câu.
"La Sát đi theo Lâm Giang Vương đi rồi." Biết Liên Cẩn nói là Ngọc Phi Yên, Tiết Tử Di vội vàng trả lời.
Nghe xong lời này, Liên Cẩn sắc mặt cười khổ.
Bá đạo quyết tuyệt như vậy, quả nhiên là cá tính của hắn!
Dù chính mình thiên tính vạn tính, cũng tính không ra Hạ Hầu Kình Thiên bước tiếp theo sẽ làm gì, bởi vì, hắn luôn như vậy ngoài dự đoán mọi người, hơn nữa không chút nào chừa lại lối thoát.
Hắn bỏ lại những lời này, chẳng phải vì áp chế ai, mà là nói cho người khác sự thực.
Nhớ thương người của ta, đi tìm chết đi!
Đáp án chính là đơn giản như vậy!
Cùng một người ham mê bạo lực giảng đạo lý, hoàn toàn không nên!
Càng miễn bàn cùng người như vậy đấu trí, hắn căn bản sẽ không cho đối phương cơ hội vận dụng trí tuệ, trực tiếp đem người bóp chết...
Hiện thời, Ngọc Phi Yên bị Hạ Hầu Kình Thiên nắm chặt như vậy, Liên Cẩn căn bản là tính không ra bọn họ tương lai như thế nào. Chỉ hy vọng nàng giữ được tâm chính mình, đừng giống như trước đây, ngây ngốc bị người lợi dụng hãm hại, cuối cùng hồn phi phách tán, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không thành.
Hạ Hầu Kình Thiên, nếu ngươi dám thương hại nàng, cho dù liều mạng, ta cũng sẽ đưa nàng đi!
Ta... Tình nguyện nàng chưa từng trở về, cũng không muốn nàng phải trải qua khổ sở!
"Liên công tử, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt của ngươi rất khó xem!"
Tiết Tử Di nói làm đại quản sự chú ý, hắn vừa nhìn qua, đã bị ánh mắt Liên Cẩn chặn lại.
"Ta không sao, trở về nghỉ ngơi một chút liền tốt! Ta nguyên bản còn nghĩ đến xem ở Thiên Hương Lâu có thể đào ra bảo bối gì, không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy. Hạ Hầu Kình Thiên thật sự là cả gan làm loạn, cũng chỉ có hắn dám như thế ! Thôi, Mặc Thương, chúng ta trở về đi!"
Liên Cẩn trong giọng nói để lộ ra rất nhiều tin tức, đại quản sự sắc mặt vẫn như thường, trong lòng lại rõ ràng, chuyện này không thể truy cứu.
Dù sao thân phận của Hạ Hầu Kình Thiên cũng không đùa, cộng thêm thực lực của hắn, nếu thật sự là cứng đối cứng, vậy cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, đối với Thiên Hương Lâu mà nói phi thường bất lợi.
Dàn xếp ổn thoả, đây là ý tứ của lâu chủ!
Ngọc Phi Yên bị Hạ Hầu Kình Thiên lôi kéo đi rất xa, dọc theo con đường này, Hạ Hầu Kình Thiên đều không nói gì, bình tĩnh có chút không giống hắn.
Chỉ chờ đến một chỗ người ở thưa thớt, trạch viện có chút tồi tàn, Hạ Hầu Kình Thiên mới dừng lại, lệnh Thằng Ngốc ở cửa trông chừng, hắn mang theo Ngọc Phi Yên trèo tường đi vào.
Trong trạch viện, cỏ dại tùng sinh, rách nát không chịu nổi, vừa nhìn thật hoang vu.
"Mèo con —— "
Hạ Hầu Kình Thiên cũng không để ý tro bụi, trực tiếp ngồi ở trên thềm đá, đem Ngọc Phi Yên ôm vào trong ngực, "Mèo con, lời nói trước kia của ngươi, còn tính hay không?"
Lời dạo đầu mạc danh kỳ diệu như vậy, làm Ngọc Phi Yên nghĩ không ra chính mình đã hứa hẹn gì với Hạ Hầu Kình Thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...