Phong Ca
“Chớp mắt lúc nàng xoay lưng rời đi, ta đã muốn hỏi, một lần lại một lần, ta không có âm mưu nào cả, nàng chắc cũng hiểu thấu, chúng ta lại bắt đầu lần nữa, được không?”
Ta muốn trả lời hắn, muốn nói với hắn nhưng lại không thể mở miệng mà ngất lịm đi.
Thật ra ta muốn nói, Liễu Hoa Hiên, ngươi còn nhớ năm đó ta đã từng nói ‘Ta sẽ không yêu nữa.’
Tuy rằng ta không làm được, nhưng tổn thương, vẫn là tổn thương.
Ta lại gặp cảnh mộng kỳ quái ấy.
Nhưng lúc này đây, ta đã nhớ rõ, đã cảm thấy rất rõ.
Thế trần hỗn loạn, tình yêu và oán hận khắc cốt ghi tâm.
Nữ tử trong mộng, khoảng 17 đến 21 tuổi, luôn im lặng đứng bên cạnh người đó, chiêm ngưỡng hắn, ngước nhìn hắn. Nhìn hắn từ một quý công tử thanh nhã, ung dung bước dần đến Điện Kim Loan.
Hoá ra nhiều năm trước, ta đã như vậy, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Hoá ra nhiều năm trước, ta đã như vậy, hận đến tê tâm liệt phế.
Trong mộng cảnh, lại có thêm vài chi tiết.
Phượng Nhi không biết, Giản Hề không biết, Bách Lý Quân Hoa không biết, chỉ có ta và nàng biết.
Đó là một đêm khuya năm 11 tuổi, ta một mình ngồi ở thư phòng, chăm chú đọc sách. Đột nhiên có một nữ tử đi đến, dung nhan xinh đẹp diễm lệ, nàng đột nhiên cười với ta, sau đó ta chỉ thấy trước mắt loé sáng, toàn thân lạnh buốt đến đỉnh đầu.
Từ đó, ta thường xuyên gặp ác mộng.
Trong mộng vẫn là nữ tử xinh đẹp diễm lệ đó hét lên với ta: “Tại sao ngươi còn chưa cút đi?! Sao còn chưa đi? Ta yêu chàng…nếu ngươi không đi, ta sẽ giết ngươi!”
Nhưng ta vẫn gắt gao nắm chặt sợi tơ hồng, mím môi không nói, nghe nàng lặp đi lặp lại, nhưng trong lòng ta luôn tự nhủ, không thể rời đi, không thể đi, không thể đi.
Ta bắt đầu thường xuyên nói chuyện mất kiểm soát, cười mất kiểm soát, từng đêm, cùng nàng ta, nhìn dung mạo nàng từng chút đổi thay, trở nên ngày càng giống ta, cho đến một đêm, nàng cuối cùng cũng trở thành hình dáng của ta.
Nàng nói với ta: “Ta là Diệp Tiếu!”
Ta không nhịn được, nói: “Ngươi không phải!”
Nàng cười khẽ: “Không, ta chính là Diệp Tiếu!”
Ta liều mạng nắm giữ sợi tơ hồng, cười lạnh nhìn nàng: “Ngươi đừng hòng cướp được sư phụ ta.”
Nàng lại lắc đầu: “Đó vốn là sư phụ ta, ta cần gì phải cướp?”
Ta từ trong mộng tỉnh lại, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Áo gối bên cạnh ướt một mảng, Liễu Hoa Hiên đang chằm chằm nhìn ta, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu.
Ta phát hiện trong thân thể có linh lực vạn năm của hắn, nhìn hắn suy yếu thì đã hiểu ra, nhất định tình thế đã nguy cấp đến cực điểm, hắn mới phải dùng đến hạ sách này.
Ta khẽ thở dài, nói với hắn: “Tình cảnh này, nếu ngươi tiếp tục dùng nguyên đan của ta, Quân Hoàng tư chủ cũng có thể tụ hồn xong rồi.”
Hắn nhìn ta cười nhưng thần sắc lại lo âu: “Ta đã cho người đi lấy, nàng ở U Minh Phủ nghỉ ngơi đi.”
Ta gật đầu, làm bộ như muốn nằm xuống nghỉ ngơi, Liễu Hoa Hiên thấy thái độ bình tĩnh của ta thì cũng thở phào, nhưng bất ngờ ta vung tay, dùng Toả tiên thừng trói Liễu Hoa Hiên lại. Liễu Hoa Hiên vốn đang suy yếu, một chiêu của ta đã có thể khiến hắn không thể động đậy, hắn kinh ngạc nhìn ta nói: “Tiếu Tiếu, nàng muốn làm gì?”
Ta nhìn hắn mỉm cười, áp tay lên mu bàn tay hắn, đem linh lực vạn năm chậm rãi độ lại. Liễu Hoa Hiên lập tức giãy dụa nhưng Toả tiên thừng của ta khác biệt so với Toả tiên thừng bình thường, là thánh vật của Bồng Lai đảo, là một trong những sính lễ của Bách Lý Quân Hoa, linh lực vạn năm ta trả lại cho hắn, hắn cũng không thể hoá giải được.
Hắn sắc mặt càng lúc càng tái, nói với ta: “Tiếu Tiếu, đừng làm chuyện điên rồ, nàng trước tiên phải dưỡng thương cho thật tốt, nghe lời ta, nàng phải dưỡng thương…”
“Đừng lo!” Ta cười, thản nhiên hạ giọng: “A Hiên, ta chỉ muốn đi hỏi hắn một câu mà thôi. Dù có được hạnh phúc hay thậm chí mất mạng, cũng không hề gì.”
“Vậy nàng phải dưỡng thương cho khoẻ đã.” trong mắt Liễu Hoa Hiên dần hiện lên thần sắc cầu xin: “Tiếu Tiếu, ta không thể lại nhìn cảnh tượng như năm đó…Tiếu Tiếu, nàng chờ một chút…”
“Chờ không được.” Ta nhẹ nhàng thở dài, đứng thẳng dậy: “Ta sợ chờ thêm một chút nữa, ta sẽ không còn dũng khí. Ta sợ chờ thêm, họ đã thành thân mất rồi, A Hiên.” Ta khom lưng, gọi ra cái tên 3 vạn năm qua chưa từng gọi lại, im lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, kế đó đặt một nụ hôn thân ái lên trán hắn, nói: “Chúng ta đã bỏ lỡ. Ta đã buông tay, ngươi cũng hãy buông tay đi thôi. Ngươi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, còn ta, từ lúc nào không biết, ta đã giao trái tim này cho người đó rồi.”
Nói xong, ta xoay người rời đi.
Liễu Hoa Hiên ở phía sau gọi tên ta, liên tục, nhưng lại trở thành những tiếng nghẹn ngào.
Ta đột nhiên nhớ lại vạn năm trước, người nam tử như màn mưa bụi Giang Nam bên cạnh dòng Vong Xuyên. Gió mát vờn qua, thời gian trôi nhanh, thương hải tang điền biến ảo đem hết thảy yêu hận mài mòn dần.
Thật ra, ta đã từng yêu ngươi.
Nhưng ngươi lại chậm trễ quá lâu.
Nếu là vạn năm trước, hắn nói cho ta biết.
Hắn nói: “Tiếu Tiếu, ta chỉ sợ ta không thể sống để gặp lại nàng. Tiếu Tiếu, nàng hãy đợi ta.”
Ta nghĩ, ta sẽ không yêu Bách Lý Quân Hoa, ta cũng sẽ không rời xa hắn.
Ta ở trong phòng lục tung mọi thứ, cuối cùng cũng tìm được một lọ linh đan diệu dược, ta đem toàn bộ chỗ thuốc đó nuốt vào, cảm thấy cơ thể đã khá hơn, vì thế niệm tiên quyết, dọ tìm vị trí của Bách Lý Quân Hoa. Nhưng lại như đá chìm đáy biển, sợ là có người đã bố trí kết giới quanh hắn, mọi tin tức của ta đều không truyền đi được.
Ta cười gọi tên kẻ đó: “Thư Tĩnh, ngươi chờ đó!”
**********
Trong cung điện của ma giới, nơi nơi giăng đèn kết hoa, hoan hoan hỉ hỉ.
Nữ tử mặc hoa bào đỏ tươi, trên mặt có một tầng ửng hồng, hỏi Bách Lý Quân Hoa đang ngây ngẩn bên cạnh: “Sư phụ, người thấy có đẹp không?”
Bách Lý Quân Hoa bị tiếng nói của nàng làm giật mình, quay đầu nhìn nữ tử đang che mặt, cùng một khuôn mặt, cùng ngữ điệu, thậm chí là cùng ánh mắt, nhưng sao hắn lại luôn cảm thấy thiếu điều gì. Hắn cố nén lại bất an trong lòng, gật đầu nói: “Ừ, Tiếu Nhi mặc cái gì cũng đẹp.”
Nữ tử hơi khựng lại, đi đến trước mặt Bách Lý Quân Hoa, ngồi xổm xuống, gối đầu lên đùi hắn, từ từ nói: “Sư phụ, Diệp Tiếu là tên ở nhân gian của ta, sư phụ phải nhớ, tên của ta vốn là Thư Tĩnh, công chúa ma tộc, Thư Tĩnh.”
Dứt lời, nàng ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Bách Lý Quân Hoa, cười nói: “Sư phụ, người gọi ta một tiếng Tĩnh Nhi đi.”
Bách Lý Quân Hoa không nói lời nào, hắn nhìn nữ tử trước mắt, đột nhiên nhớ tới nữ tử áo trắng kia.
Nàng luôn mang theo một tư thái lười biếng không đứng đắn, nét mặt lạnh nhạt trầm tĩnh. Ôm trăm ngàn năm đau xót, lại còn có thể cùng hắn say rượu hát ca: “Dù cho thề non hẹn biển, dù cho thâm cừu đại hận, mấy ngàn mấy vạn năm trôi qua, cũng sẽ phai nhạt, sẽ bị lãng quên.”
Dường như dù có cừu hận đau khổ đến thế nào, nàng đều có thể buông xuống, nhiều năm sau, vân đạm phong khinh bỏ qua.
Nàng dù trầm mê trong phù thế, vẫn không hề tham nhập vào giữa thế trần huyễn hoặc đó. Nàng luôn xem tất cả như một cuộc du ngoạn đùa vui, cao cao tại thượng nhìn người người dập dềnh nổi trôi.
Yêu là yêu hết mình, bị phản bội, bị lợi dụng, nàng lại chỉ tự mình ôm đau xót, sau đó chậm rãi quên đi.
Nàng luôn có thể buông tay.
Nhưng mà, liệu nhiều thật nhiều năm sau này, nàng cũng có thể như người qua đường thản nhiên cười với hắn, gọi hắn một tiếng: “Bách Lý đảo chủ?”
Nghĩ đến đó, hắn cảm thấy tim như bị cái gì đó nghiền qua.
Thế nhưng nhìn nữ tử trước mặt này, hắn lại không thể buông bỏ khúc mắc.
Nàng vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn không sợ hồn phi phách tán, vì hắn mà nhảy vào Cửu Đỉnh. Hắn thiếu nàng một đời, làm sao có thể buông tay?
Hơn nữa hắn yêu nàng, vốn là nàng.
Nhìn đôi mắt quen thuộc kia, Bách Lý Quân Hoa thở dài, gọi: “Tĩnh Nhi!”
Thư Tĩnh cười híp mắt, ôm chặt lấy hắn, khẽ thở dài một tiếng: “Sư phụ… Chúng ta… cuối cùng cũng được ở bên nhau!”
**********
Khi ta bước vào địa giới ma tộc, đối phương tựa hồ đã sớm đoán được ta sẽ đến, tầng tầng canh gác nghiêm kín. Ta cũng không nhiều lời, lập tức rút thanh kiếm trong lòng bàn tay ra, ngay lúc định động thủ chợt thấy một vầng sáng chói loà khắp trời, một con phượng hoàng thật lớn đang gào thét trên đầu, lửa cháy bừng bừng, nháy mắt đã làm cho ma quân đại loạn.
Trong lúc đang ngốc lăng thì ta nhìn thấy một con thuỷ long bay tới, theo sau nó là cuồng phong gào thét, lôi điện không ngừng trút xuống. Ta há hốc miệng, thấy trên vai bỗng trĩu xuống, một hồng y nữ tử miệng đong đưa cành cỏ dại, tay khoát lên vai ta, sốt ruột nói: “Sao giờ ngươi mới đến? Bọn ta chờ ngươi lâu lắm rồi.”
“Các ngươi…” Ta kinh ngạc, kiếm của Mộc Tử Du xẹt ngang qua, nàng quay đầu nói với ta: “Diệp Tiếu thượng thần, chủ tử nhà tiểu tiên vừa nghe chuyện xảy ra ở đại hôn của người, lập tực lôi tiểu tiên tới đây luôn.”
“Lâu rồi không đánh nhau, lần này coi như luyện tập.” Một bên, từ trong tay Giản Hề nhanh chóng họa mấy phù chú, liên tiếp mấy con thuỷ long xé trời hiện ra. Đại Miêu đột nhiên đẩy ta một cái, nói: “Chúng ta mở đường, ngươi đi đi!”
Nói xong, mắt thấy từ tay hắn ánh sáng chợt lóe, còn người đã cầm cờ nhún mình nhảy lên, những hình ảnh kỳ dị vàng chói vừa chuyển, liền thấy bốn phương tám hướng bỗng chấn động, Phượng Nhi nhổ cọng cỏ trong miệng ra, tóm lấy ta nhảy lên, sau đó biến hóa nhanh chóng, chỉ kịp thấy một loạt pháo hoa ùn ùn phát sáng, ta liền rơi vào giữa đống lông vũ, tiếng phượng kêu vang vọng trời xanh, hoa lệ sáng lạn, không ai bì nổi.
Ta nhanh chóng điều chỉnh tư thái, ngồi ngay ngắn trên mình phượng hoàng, cảm giác gió thổi vù vù bên tai, Phượng Nhi ngày thường hay đùa giỡn vô lại, nay lại dùng ngữ điệu trịnh trọng cao giọng nói: “Thiên Đế có lệnh, ma tộc dụ dỗ đảo chủ Bồng Lai đảo nhập ma, xâm phạm lãnh thổ thần giới ta, đoạt hôn phu của thượng thần U Minh Phủ, thân làm thủ lĩnh phượng tộc – Thiên Địa Chính Thống ‘Phượng Âm’, Thiên Quân Giản Hề, Tư Mệnh Quán Thanh U, Tiên Quân Đại Miêu, thiên binh mười vạn, đưa đảo chủ Bồng Lai đảo trở về!”
Thanh âm truyền cực xa, ta cảm thấy trong lòng một cỗ nhiệt huyết sôi trào. Phượng Nhi thẳng đường tiến lên, thế như chẻ tre, những nơi đi qua đều bị nàng dùng tam vị chân hỏa thiêu sạch không còn một mảnh. Phía sau, tiếng ồn do mười vạn thiên binh cùng Ma quân chém giết vẫn đang diễn ra, sau đó càng lúc càng nhỏ dần.
Không biết đã bay bao lâu, ta cuối cùng cũng thấy được cung điện ma tộc đang giăng đèn kết hoa như muốn chúc mừng cái gì.
Ta cảm thấy mắt đau đau, Phượng Nhi giải thích cho ta: “Bọn họ sắp thành hôn. Tiếu Tiếu, ngươi đi đi, nói cho hắn biết đó là kẻ lừa đảo, ngươi nhất định có thể đem Bách Lý Quân Hoa trở về.”
Nghe nàng nói, ta không khỏi thở dài.
“Phượng Nhi, nàng không phải kẻ lừa đảo.”
“Sao có thể?!” Phượng Nhi thất thanh: “Tiếu Tiếu, Diệp Tiếu kia vốn là ngươi lịch kiếp!”
“Phượng Nhi, ngươi có biết ký hồn thuật? Ngươi có biết, thân thể kia là một thể hai hồn? Hắn không nhận lầm, ta là Diệp Tiếu năm đó, Thư Tĩnh cũng là Diệp Tiếu năm đó.”
“Ngươi…”
Phượng Nhi còn muốn nói tiếp nhưng ta lại không cho nàng cơ hội, quay người, từ trên mình nàng nhảy xuống, tiếng gió bên tai gào thét, thoáng như năm đó khi ta nhảy vào Cửu Đỉnh. Ta vẫy tay với nàng, nói: “Đi đi! Phượng Nhi, xem binh sĩ thần giới chúng ta kiến công lập nghiệp tài giỏi thế nào, phá tan giang sơn Ma giới!”
Dứt lời, ta xoay người nhẹ nhàng đáp xuống đất, thủ vệ giữ thành lập tức xông về phía ta, trường kiếm trong tay ta vung lên, kiếm quang nở rộ, nháy mắt trên mặt đất đã lưu lại một vệt cắt dài.
Phượng Nhi tuy ở trong hình dáng phượng hoàng nhưng ta nhìn thấy mắt nàng khẽ nhíu lại, nói cùng ta: “Được, hôm nay việc công phá thành dành cho ngươi.”
Dứt lời, nàng liền bay đi. Trường kiếm của ta chỉ thẳng về trước, nhìn đám ma binh mà nói: “Tránh đường!”
Ngay lúc ấy, ta bỗng nhiên có một cảm giác.
Hoá ra, ta không phải đến để cướp phu quân, ta đến để vui đùa.
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...