Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ


Edit: Jess93
Mỗi ngày Văn Kiều đều nhận chiêu cùng Hổ Yến Sinh bên trong khe Tinh Việt, sau đó trở lại cung điện đả tọa tu luyện, mỗi một ngày đều trôi qua cực kì phong phú.
Như thế qua mấy ngày, thức thứ hai > đã đại thành, Văn Kiều bắt đầu luyện thức thứ ba >.
Hổ Yến Sinh rõ ràng có thể cảm giác được quyền pháp Văn Kiều tiến bộ, thủy áp dưới biển sâu dần dần đã không tạo được ảnh hưởng gì đối với nàng, quyền pháp đột nhiên bộc phát uy lực cực kì kinh người, hắn thỉnh thoảng thất thần một lát, sơ sẩy một cái sẽ lập tức bị lực quyền bộc phát của nàng đánh trúng.
Lúc khác còn tốt, nếu bị nắm đấm của một nhân tu cảnh giới Nguyên Không đánh trúng ở trước mặt đám hải thú kia, mặt mũi của hắn biết đặt ở đâu?
Hổ Yến Sinh không thể không nâng lên mấy phần tinh thần đến ứng đối, không còn dám xem thường nhân tu.
Lại một lần nữa kết thúc chiến đấu, Hổ Yến Sinh đứng bên trên đá san hô hoàn chỉnh, nhịn không được nhìn Văn Kiều nằm nằm ngay đơ trên mặt đất thêm vài lần.
Theo quyền pháp của nàng tiến bộ, Hổ Yến Sinh cũng không còn áp chế tu vi của mình quá mức, cho nên mặc kệ thực lực Văn Kiều tiến bộ như thế nào, sau mỗi lần kết thúc nàng vẫn là sức cùng lực kiệt, rất ít có thể đứng thẳng.
Lúc này, liền thấy nàng đem một khối đồ vật màu hổ phách bỏ vào trong miệng.
Đối với thứ này, Hổ Yến Sinh cũng không xa lạ gì, bởi vì mỗi lần Văn Kiều kiệt lực hư thoát, đều sẽ ăn một khối, sau đó liền có sức lực đứng lên.
Mặc dù tò mò nó là cái gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Chờ Văn Kiều đứng lên từ đá san hô vỡ vụn, Hổ Yến Sinh nói: "Quyền pháp của ngươi tiến bộ khá lớn, chẳng qua theo như loại luyện pháp của ngươi bây giờ, nếu như cường độ thân thể của ngươi theo không kịp, chỉ sợ uy lực của quyền pháp sẽ không đủ."
Hổ Yến Sinh dù sao cũng là một yêu tu hóa hình, tầm nhìn nên có cũng có.
Trải qua mấy ngày này quan sát, hắn phát hiện quyền pháp Văn Kiều tu luyện tự có chỗ ưu khuyết, ưu điểm là bản thân quyền pháp phát triển biến hóa, lực quyền mạnh mẽ, càng khó hơn chính là, bộ quyền pháp này cũng không hạn chế tu vi người tu luyện, mặc kệ tu luyện tới cảnh giới nào, đều có thể luyện tiếp.
Công pháp bên trong giới tu luyện, hầu hết đều hạn chế tu vi, nhân tu tu luyện tới mỗi một giai đoạn, sẽ phải đổi một bộ công pháp tương đương tu vi, chỉ có một ít công pháp đỉnh cấp mới không có loại lo lắng này.
Khuyết điểm của bộ quyền pháp này, chính là lực quyền quá mạnh mẽ bá đạo, lấy thể chất yếu đuối của người tu luyện, căn bản là không có cách phát huy uy lực nó phải có.

Nếu muốn phát huy toàn bộ uy lực của nó, người tu luyện cần phải trả cái giá rất lớn, thậm chí có thể sẽ bị phản phệ.
Đương nhiên ưu thế của nó càng lớn, người sáng tạo ra bộ quyền pháp này quả thực là thiên tài.
Mặc dù chán ghét nhân tu, nhưng Hổ Yến Sinh phải thừa nhận, sức sáng tạo của nhân tu đúng là toàn bộ sinh linh cũng không sánh nổi.
Văn Kiều nhìn hắn, đột nhiên nói: "Hổ tiền bối, chẳng lẽ ta không có nói cho ngươi, ta là thể tu sao?"
Sắc mặt Hổ Yến Sinh đen sì, quay đầu đi ngay.
"Hổ tiền bối, chờ một chút, hôm nay còn chưa đưa linh đan cho ngươi đâu." Văn Kiều vội gọi hắn lại.
Hổ Yến Sinh miễn cưỡng dừng lại bước chân, khuôn mặt trở nên hung thần ác sát, rất dễ dàng dọa khóc hải thú nhỏ.

Yêu thú lại hung dữ Văn Kiều cũng đã gặp, đương nhiên sẽ không bị hắn dọa sợ.
Văn Kiều đưa linh đan cho hắn, trong miệng nói ra: "Ta biết Hổ tiền bối có ý tốt đề điểm ta, lúc sơ luyện bộ quyền pháp này, phu quân ta đã từng giải thích cho ta, mấy năm nay ta cũng một mực cố gắng luyện thể, chưa từng buông lỏng, đợi một thời gian, nhất định có thể phát huy uy lực của >."
Hổ Yến Sinh rụt rè gật đầu, mặt mũi cuối cùng bảo vệ.
Sau khi cùng Hổ Yến Sinh hẹn xong giờ luyện tập vào ngày mai, Văn Kiều liền trở về khách viện trong cung điện.
Mới vừa vào cửa, Văn Kiều phát hiện Ninh Ngộ Châu vậy mà không có luyện đan, mà là ngồi tu luyện ở bên trong Tụ Linh trận, khiến cho nàng hết sức kinh ngạc, sau khi kinh ngạc, tất nhiên là lòng tràn đầy vui vẻ.
Sau khi linh thạch trong Tụ Linh trận biến thành bụi phấn, Ninh Ngộ Châu mở mắt, liền nhìn thấy Văn Kiều một mặt mừng rỡ mà nhìn mình.
Hắn nở nụ cười với nàng, dịu dàng nói: "Nàng về rồi, hôm nay thế nào?"
Văn Kiều ngồi vào bên cạnh hắn, niết thuật hút bụi, quét sạch bột phấn linh thạch lưu lại, nói ra: "Rất tốt, phu quân chàng thì sao? Làm sao đột nhiên muốn tu luyện rồi?"
Ninh Ngộ Châu nghiêng đầu nhìn nàng: "Ta muốn tu luyện, chẳng lẽ nàng không vui sao?"
"Vui chứ." Văn Kiều dùng sức gật đầu, sợ hắn cho là mình không vui, ngộ nhỡ hắn lại dùng thời gian nghiên cứu những vật khác làm sao bây giờ?
Ninh Ngộ Châu làm sao không biết nàng đang suy nghĩ gì, vờ như không biết, cười nói: "Mấy ngày nay, thấy nàng cố gắng tu luyện như thế, ta cũng không tiện một mực lười biếng, đành phải cùng tu luyện theo."
Văn Kiều hé miệng cười: "Như thế rất tốt nha, vậy ta tiếp tục cố gắng tu luyện."
Phát hiện hóa ra bởi vì nàng cố gắng tu luyện, phu quân nhà nàng cũng bắt đầu cố gắng, Văn Kiều không khỏi hết sức nhiệt tình, dự định về sau càng phải cố gắng tu luyện, thuận tiện nói cho hắn biết: "Phu quân, thật ra tu luyện rất tốt, mỗi lần tu vi tăng lên, sau khi công pháp võ kỹ tu luyện đột phá, đều sẽ rất thỏa mãn.."
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nghe nàng lải nhải, cũng không cắt ngang nàng.
*
Có lẽ là bị chuyện Ninh Ngộ Châu đột nhiên cố gắng tu luyện kích thích đến, hôm sau, lúc Văn Kiều đi tìm Hổ Yến Sinh, thuận tay đem theo hai con lông xù Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn vẫn luôn nằm trong cung điện cùng nhau mang đi ra ngoài.
Hai con mao đoàn bày tỏ, bọn nó chỉ muốn đợi ở trong cung điện, cũng không muốn chạy đến chỗ khắp nơi đều là nước.
Văn Kiều đút cho một con một viên Tị Thủy đan, lời lẽ chính nghĩa giáo dục bọn nó: "Ninh ca ca đều cố gắng tu luyện như vậy, vì sao các ngươi không tu luyện? Chẳng lẽ các ngươi cũng bận rộn như Ninh ca ca?"
Hai con yêu thú lắc đầu, bọn nó đương nhiên không có tinh thông đan phù khí trận bận rộn như Ninh ca ca.
"Còn không phải sao?"
Văn Kiều nói, không hề đau lòng mang hai con yêu thú ra bên ngoài cung điện, sau đó nhờ mấy yêu thú cấp chín hỗ trợ huấn luyện bọn nó, để bọn chúng quen thuộc chiến đấu dưới đáy biển, hơn nữa tỏ vẻ, nàng sẽ trả tiền thù lao.
Nhóm hải thú nghe xong, tranh nhau chen lấn báo danh, suýt chút nữa giành vỡ đầu.
Không có cách, sư nhiều cháo ít, khe Tinh Việt có quá nhiều hải thú, sắp xếp không được.
Cuối cùng vẫn là Hổ Yến Sinh ra mặt, để bọn chúng xếp hàng chờ đợi, hôm sau liền đổi một nhóm, mỗi lần năm con hải thú cấp chín cùng một chỗ, lại ồn ào liền ném ra khe Tinh Việt, lúc này nhóm hải thú mới an tĩnh lại.
So với nhóm hải thú cùng tranh nhau chen lấn, hai con Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn đều trợn tròn mắt.

Mỗi ngày nhiều hải thú đứng xếp hàng muốn đánh nhau với bọn nó như vậy, đánh hết được sao? Có thể mệt chết hay không? Cho dù là Văn Thỏ Thỏ hiếu chiến, nhìn thấy nhiều hải thú nóng lòng cùng bọn nó đánh nhau như vậy, tâm tình của nó cũng có chút thấp thỏm.
Mặc kệ hai con mao đoàn có tâm tình gì, chuyện Văn Kiều đã quyết định sẽ không đổi.
Sau ba canh giờ, lúc Văn Kiều trở về cung điện, thuận tay nhặt hai con mao đoàn mệt mỏi nằm rạp bên trên đá san hô đi về.
Nhóm hải thú đạt được linh đan mừng khấp khởi rời đi, đồng thời tỏ vẻ sáng mai bọn nó sẽ tới nữa, sẽ cố gắng huấn luyện hai con yêu thú, cố gắng tranh thủ để bọn chúng thăng cấp.
Văn Thỏ Thỏ: "..."
Văn Cổn Cổn uất ức đến trực tiếp nằm trong lồng ngực mềm mại của Văn Kiều, bản thân co thành một đoàn.
Hiện tại nó vẫn là một Tiểu Thực Thiết thú đấy, sao có thể đối với nó tàn nhẫn như vậy?
Văn Kiều sờ sờ bụng nhỏ của nó, ôm nó trở về.
Trở lại sương phòng nghỉ ngơi, Văn Kiều đem hai con mao đoàn nhỏ mệt mỏi co quắp để lên bàn, lấy ra mấy khối mật chi để ở một bên, hai con mao đoàn nằm sấp bất động lập tức tinh thần phấn chấn nhảy dựng lên, nắm lấy mật chi liền gặm.
Quả nhiên mệt mỏi co quắp gì đó, thật ra chỉ là một loại ngụy trang, trốn tránh lấy cớ.
Văn Kiều cũng không vạch trần bọn nó, liền đến bên trong Tụ Linh trận do Ninh Ngộ Châu bày ra đả tọa, hồi tưởng tình hình chiến đấu hôm nay.
Những ngày tiếp theo, mỗi lần Văn Kiều đều sẽ mang theo hai con yêu thú ra ngoài, mặc dù mỗi ngày đều mệt đến ngất ngư, nhưng thu hoạch cũng rất lớn.
Ngay lúc Văn Kiều bọn họ cố gắng tu hành, Huyền Luân rốt cuộc rời khỏi nơi tĩnh dưỡng.
"Ninh công tử, Văn cô nương, lần này đa tạ các ngươi tương trợ, về sau các ngươi chính là bằng hữu của khe Tinh Việt." Huyền Luân một mặt cảm kích nói.
Ninh Ngộ Châu nói: "Huyền tiền bối không cần đa lễ như vậy, việc này chúng ta dù giúp một chút, thật ra khả năng giúp đỡ cũng không nhiều, huống hồ chúng ta muốn đi nhân tu đại lục, còn muốn làm phiền hai vị tiền bối hỗ trợ."
Văn Kiều cũng khách khí trả lời một câu.
Huyền Luân mặc dù trưởng thành thành bộ dáng nhu nhu nhược nhược, lại là một yêu tu làm việc quyết đoán, liền nói ngay: "Các ngươi yên tâm, chúng ta chắc chắn đưa các ngươi bình an qua đó, không biết các ngươi dự định khi nào xuất phát?"
Nghe nói như thế, Lam Cẩm Thường lo âu nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Ninh Ngộ Châu cũng không trả lời, mà là hỏi: "Thương thế Huyền tiền bối như thế nào rồi?"
Huyền Luân cười cười: "Đã tốt hai phần, rời khỏi khe Tinh Việt không thành vấn đề."
Sau khi nghe xong, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều hiểu, Huyền Luân mang thương ra ngoài, chẳng qua là lo lắng bọn họ vội vã muốn đi nhân tu đại lục, mới lựa chọn đưa bọn họ đến nhân tu đại lục trước lại dưỡng thương sau.
Thật ra, bọn họ thật đúng là không có vội vã muốn rời đi.
Linh khí bên trong khe Tinh Việt rất dồi dào, ở đây cũng có thể tu luyện, khi nào rời đi đối bọn họ mà nói cũng không sao cả.


Huống hồ, thương thế Huyền Luân chỉ khôi phục hai phần, cũng không tính lạc quan, nếu để cho hắn mang thương đưa bọn hắn rời đi..
Ninh Ngộ Châu nói: "Huyền tiền bối, chúng ta dự định ở lại khe Tinh Việt một đoạn thời gian, chờ thương thế của ngươi gần như khỏi hẳn lại đi."
Huyền Luân run lên.
Lam Cẩm Thường lại hết sức vui mừng, nói ra: "Như thế rất tốt, nếu đi qua hải vực khác, gặp được yêu thú không nói lý, có Huyền Luân ở đó, không cần sợ những yêu tu cấp đế kia.

Ninh công tử, tuy rằng vết thương của Huyền Luân đang khỏi hẳn, nhưng tốc độ cực chậm, không bằng ngươi nhìn cho hắn thử xem, thuận tiện muốn xin ngươi giúp một tay luyện chút linh đan, chúng ta sẽ trả tiền thù lao."
Ninh Ngộ Châu gật đầu: "Tất nhiên là có thể, chẳng qua bây giờ ta chỉ có thể luyện đan cấp địa, nếu như muốn Huyền tiền bối mau chóng khôi phục, còn cần linh đan cao cấp."
"Ngươi nói linh đan cao cấp là cái gì? Chẳng lẽ là đan cấp thiên?" Lam Cẩm Thường truy hỏi.
Ninh Ngộ Châu nói: "Trước tiên ta phải kiểm tra thân thể Huyền tiền bối mới biết được."
Sau khi nghe xong, Lam Cẩm Thường vội vàng kéo đạo lữ của nàng qua đó.
Sau khi kiểm tra cho Huyền Luân, Ninh Ngộ Châu nói ra: "Thương thế này của Huyền tiền bối, chỗ nghiêm trọng nhất, chính là tâm mạch có nhiều chỗ tổn thương, nếu tâm mạch đứt đoạn, sinh cơ liền tuyệt, đúng là cần thời gian tĩnh dưỡng thật tốt.

Chỉ cần dưỡng tốt tâm mạch này, những thứ khác cũng không đáng để lo."
Huyền Luân tự mình biết chuyện của mình, nghe được Ninh Ngộ Châu nói, lần nữa khẳng định năng lực người này.
Mặc dù Ninh Ngộ Châu tu vi còn thấp, khó khăn lắm mới bước vào đan sư cấp địa, tất nhiên không có cách nào so với những đan sư đã sớm thăng lên cấp địa, lại càng không cần phải nói cấp thiên, cấp vương.

Nhưng ngoại trừ điểm ấy, mặc kệ là năng lực của hắn, thuật luyện đan cùng nền tảng phong phú, đều là điều mà những đan sư khác không cách nào so.
Lam Cẩm Thường thấy Huyền Luân đồng ý với lời của Ninh Ngộ Châu, càng mừng rỡ: "Ninh công tử, vậy cần linh đan gì?"
"Tốt nhất là Thiên Xu Hộ Mạch đan."
Thần sắc Lam Cẩm Thường ngưng lại: "Thiên Xu Hộ Mạch đan là.."
"Linh đan cấp vương."
Lam Cẩm Thường lập tức trầm mặc.
Huyền Luân thấy thê tử đột nhiên im lặng, làm sao không biết, hướng về phía Ninh Ngộ Châu giải thích: "Ninh công tử, chúng ta mặc dù có thể đến chỗ hải tộc cầu đan, nhưng mà luyện đan sư trong địa bàn hải tộc đẳng cấp cũng không cao, cao cấp nhất cũng chỉ có một đan sư cấp thiên, nhưng đan sư cấp thiên kia có chút ý kiến đối với yêu tu chúng ta.."
Huyền Luân không nói quá rõ ràng, trong lòng Ninh Ngộ Châu hiểu được.
Yêu tu không có thiên phú luyện đan, thậm chí ngay cả một ít linh thảo và cỏ dại đều không phân rõ, sau khi yêu tu bị thương chỉ có thể tự mình chọi cứng, tìm một chỗ trốn đi dưỡng thương, không giống nhân tu sau khi bị thương có thể sử dụng linh đan để trị liệu, tăng tốc khôi phục thương thế.

Như thế, cũng vô hình chung đề cao địa vị luyện đan sư tại giới tu luyện, dù sao người tu luyện nghịch thiên mà đi, không có khả năng vĩnh viễn không bị thương, đặc biệt là gặp được một chút tổn thương khó giải quyết, còn cần linh đan đặc biệt đến trị liệu.

Đây cũng là lý do vì sao đám yêu thú khe Tinh Việt có thể vì một viên linh đan cấp huyền tranh nhau biểu hiện ở trước mặt Văn Kiều, đi khắp nơi trong biển tìm linh thảo linh dược trao đổi linh đan với Văn Kiều.
Có lẽ ở trong mắt nhân tu, đan cấp huyền không tính là gì, nhưng đối với những hải thú chưa trải đời này lại rất hiếm lạ.
Hầu hết những luyện đan sư tại địa bàn hải tộc kia đều bị hải tộc khống chế lại, cấp bậc của bọn hắn đều không cao, thậm chí cũng không có đan sư cấp vương, chỉ có một đan sư cấp thiên.
Hải tộc vô cùng coi trọng vị đan sư cấp thiên kia, mặc dù ở trong mắt hải tộc tính cách vị đan sư cấp thiên nọ không tốt lắm, nhưng xem ở phần hắn luyện đan cấp thiên, hải tộc cũng không so đo.

Nhưng nếu là yêu tu không phải hải tộc tới chỗ đan sư cấp thiên kia cầu đan, thật đúng là chưa chắc có thể cầu được.
Về phần đi nhân tu đại lục tìm đan sư cấp cao luyện đan? Vẫn là câu nói kia, cũng không thực tế.
"Đan sư cấp thiên kia là bị hải tộc khống chế?" Văn Kiều tò mò hỏi.
Huyền Luân hàm súc nói: "Bản tôn cũng không biết rõ, chẳng qua đan sư cấp thiên kia đối với yêu tu cũng không thân thiện lắm."
Văn Kiều đã hiểu, chỉ sợ đúng là bị hải tộc khống chế luyện đan, đối với hải thú lòng mang oán ghét, cho nên đối với yêu tu làm sao thân thiện nổi? Coi như yêu tu tu vi cao, nhưng cũng không dám tùy tiện đắc tội đan sư cấp thiên.
Ninh Ngộ Châu liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: "Thiên Xu Hộ Mạch đan là tốt nhất, nếu không có, thối lui mà cầu tiếp theo, Tử Kim đan cấp thiên cũng được, chỉ là hiệu quả không tốt bằng Thiên Xu Hộ Mạch đan."
Lam Cẩm Thường lập tức đưa ra quyết định: "Vậy ta đến chỗ hải tộc xem thử có thể mua được Tử Kim đan hay không."
Huyền Luân âm thầm lắc đầu, vị đan sư cấp thiên kia bên trong hải tộc luyện đan cấp thiên đều cung cấp cho hải tộc hưởng dụng, yêu tu khác căn bản không có cơ hội tiếp xúc, lại càng không cần phải nói mua được.

Chẳng qua hắn biết Lam Cẩm Thường cố chấp, hơn nữa nàng cũng có một vị bằng hữu tại hải tộc bên kia, đoán chừng là muốn đi tìm bằng hữu của nàng rồi.
"Cẩm Thường, được rồi, không bằng từ từ dưỡng." Huyền Luân nói.
Lam Cẩm Thường lông mày dựng lên: "Cũng chưa có đi thử, sao có thể từ bỏ? Trước kia ta đi cầu đan cũng không ít, cũng có thể nói mấy câu với đan sư cấp thiên kia, ngộ nhỡ hắn ta chịu luyện cho ta thì sao?"
Năm đó Huyền Luân bị thương, Lam Cẩm Thường gấp đến độ bốc hỏa, thường xuyên chạy đến chỗ hải tộc tìm đan sư trị liệu cho Huyền Luân, mặc dù những đan sư kia không có bản lãnh gì, nhưng dầu gì cũng lăn lộn quen mặt.
Lần hành động này Lam Cẩm Thường cũng có suy tính của mình, tuy nói bây giờ còn có yêu tu nhìn chằm chằm khe Tinh Việt, nhưng bọn hắn cũng biết tình huống của Huyền Luân, nàng chỉ là đi cầu đan cho Huyền Luân, coi như bọn họ đi theo, cũng không nhìn ra manh mối gì, Lam Cẩm Thường căn bản không sợ, đúng lúc cũng có thể thay đổi lực chú ý của bọn hắn.
"Quyết định như vậy, ngày mai ta liền xuất phát đi địa bàn hải tộc, nếu nhanh một chút, vừa đi vừa về ba tháng cũng đủ rồi." Sau khi bá đạo quyết định, Lam Cẩm Thường ngược lại không quên Ninh Ngộ Châu bọn họ, hỏi thăm ý kiến của bọn họ: "Ninh công tử, Văn cô nương, các ngươi thì sao? Muốn cùng ta đến địa bàn hải tộc nhìn xem không?"
Ninh Ngộ Châu cười từ chối: "Đa tạ ý tốt của Lam tiền bối, ta và A Xúc vẫn nên lưu lại nơi này tu luyện."
Văn Kiều cũng gật đầu, mặc dù nàng thật sự cảm thấy hứng thú đối với địa bàn hải tộc, nhưng tu vi quá thấp, cảm thấy bây giờ vẫn nên lấy tu hành làm trọng, về sau tu vi cao chút lại đi địa bàn hải tộc cũng không muộn.
Lam Cẩm Thường cực kỳ cảm kích đối với hai người, biết bọn họ có an bài khác, đương nhiên sẽ không miễn cưỡng, lại hỏi Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử, trừ hai loại linh đan cao cấp kia, có thể luyện chút đan cấp địa cho Huyền Luân hay không?"
"Có thể, có mấy loại đan cấp địa ngược lại thích hợp, chỉ là hiệu quả không quá rõ ràng."
"Không sao, Ninh công tử có thời gian rảnh thì luyện, cần gì cứ việc phân phó Yến Sinh."
Nói vài câu, Lam Cẩm Thường và Ninh Ngộ Châu cũng đã quyết định tốt, sau đó thúc giục Hổ Yến Sinh đi chuẩn bị vật liệu cần thiết, để sau khi Ninh Ngộ Châu tu luyện, có thời gian rảnh luyện đan là được, sẽ không trì hoãn hắn tu hành.
Huyền Luân là yêu tu có tính tình tốt, thấy Ninh Ngộ Châu bọn họ quả thật không có vội vã rời đi, liền mỉm cười tùy theo đạo lữ sắp xếp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui