Edit: Jess93
Ngày đầu tiên chiến đấu, Văn Kiều trực tiếp nằm trên đám san hô vỡ vụn, chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Hổ Yến Sinh đứng trên một gốc đá san hô hoàn hảo, sắc mặt âm trầm bất định mà nhìn nàng, người không biết chuyện, còn tưởng rằng hắn muốn làm chút chuyện không đạo đức gì đó đối với nữ tu nằm ngay đơ trên mặt đất.
Hổ Yến Sinh đương nhiên sẽ không làm gì, chỉ là sắc mặt kia thực sự không tốt, hải thú xung quanh cũng nhịn không được lặng lẽ trốn sang một bên nhìn lén.
Văn Kiều nghỉ ngơi một hồi, lại nhét một khối mật chi vào miệng, rốt cuộc có sức lực đứng lên.
Trận chiến đấu này, Hổ Yến Sinh quả thật không có làm cái gì, chỉ thủ không công, lúc nàng tấn công, nhiều nhất chỉ hóa giải lực quyền của nàng.
Nhưng Văn Kiều cứ cảm thấy Hổ Yến Sinh nhất định bởi vì lúc trước hắn cắm đầu ngã xuống từ bên trên đá san hô sau đó thẹn quá hóa giận, mới có thể dùng uy áp yêu tu cấp vương áp chế nàng.
Lúc ấy uy áp yêu thú cấp vương vừa xuất hiện, Văn Kiều cũng ngã xuống từ trên đá san hô, lại càng không cần phải nói hải thú xung quanh, nhao nhao lật bụng nằm ngay đơ.
Sau trận chiến, muốn gánh lấy uy áp yêu thú cấp vương để ra quyền, Văn Kiều cần tốn rất nhiều tinh lực và tâm thần, ba canh giờ tiếp theo, nàng quả thực sắp hư thoát rồi.
Chẳng qua hiệu quả cũng là rõ rệt, chí ít hiện tại nàng có chút quen thuộc với áp chế của yêu thú cấp vương, có thể miễn cưỡng phản kích.
"Hổ tiền bối, ngày hôm nay cám ơn ngươi rồi, đây là ba viên linh đan cấp địa." Văn Kiều đem một bình linh đan chứa đưa cấp địa cho Hổ Yến Sinh vẫn luôn nghiêm mặt, thuận tiện hẹn tiếp tục vào sáng mai: "Ngày mai Hổ tiền bối lại tới nha, nếu ngươi bận, ta cũng có thể tìm hải thú khác."
Nghe được lời nàng, những hải thú không hề rời đi động tâm rục rịch, nhao nhao mong đợi mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Đam Mỹ Hay
Nhưng mà ánh mắt sắc bén của Hổ Yến Sinh trừng qua một cái, bọn nó đành phải yên lặng lui ra xa một chút, không dám tranh đoạt với con Hổ Sa này.
Thanh toán xong linh đan, Văn Kiều kéo lấy thân thể mệt mỏi trở về cung điện.
Đợi nàng rời đi, Hổ Yến Sinh lập tức quặm mặt lại, bắt lấy một đầu hải thú, lôi hải thú kia ra khỏi khe Tinh Việt, cũng bày ra vẻ mặt dữ tợn nói với những hải thú trốn đi kia: "Đừng nóng vội, đợi lát nữa liền đến phiên các ngươi, đều có phần!"
Nhóm hải thú lập tức giải tán, dự định tìm một chỗ trốn đi, kẻo cho Hổ đại nhân thẹn quá hóa giận lấy chúng nó trút giận.
Trở lại sương phòng, Văn Kiều thấy Ninh Ngộ Châu đang luyện đan, nên cũng không quấy rầy hắn, tìm một chỗ ngồi xuống.
Nàng móc ra mấy khối linh thạch từ trong túi trữ vật, bày ra Tụ Linh trận ở chung quanh, bắt đầu đả tọa, vừa hấp thu linh khí bên trong Tụ Linh trận, vừa phân tích tình hình chiến đấu với Hổ Yến Sinh vào hôm nay.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng trận chiến hôm nay, thời gian mỗi một lần ra quyền, tốc độ, quyền pháp, lực ngưng tụ..
Suy nghĩ thôi diễn hết lần này tới lần khác, dần dà tính toán ra phương thức chiến đấu càng thích hợp với bản thân, lông mày vốn nhíu lại cũng dần dần thả lỏng ra.
Trong phòng luyện đan chẳng biết lúc nào Ninh Ngộ Châu đã dừng lại, nhìn qua người đang đả tọa, trông thấy lông mày nhíu lại của nàng rốt cục buông ra, khóe môi hơi nhếch lên.
Sau hai canh giờ, linh thạch bên trong Tụ Linh trận biến thành bột phấn, Văn Kiều cũng mở mắt.
Lúc mở mắt liền đối diện với ánh mắt ôn nhuận nhu hòa của Ninh Ngộ Châu, nàng nở nụ cười, nói ra: "Phu quân, ngày hôm nay chiến đấu cùng Hổ tiền bối, có rất nhiều thu hoạch."
Nói là chiến đấu, thật ra càng giống bồi luyện, Hổ Yến Sinh chỉ thủ không công, hoàn toàn làm theo tiết tấu của nàng.
Văn Kiều tất nhiên biết Hổ Yến Sinh lo lắng, dù sao tu vi của bọn họ chênh lệch ba cảnh giới lớn, Hổ Yến Sinh lại là yêu tu, thân thể cường hãn, nếu sơ ý một chút đánh nàng nửa chết nửa sống, chẳng phải là đắc tội với người ta?
Cho nên Hổ Yến Sinh quyết định, trong lúc chiến đấu, tuyệt đối sẽ không xuất thủ, thỏa mãn yêu cầu bồi luyện cho nàng, lại có thể đạt được linh đan, một công nhiều việc.
Ninh Ngộ Châu gọi nàng tới bên cạnh, kéo tay của nàng bắt mạch cho nàng.
Ngón tay thon dài ấm áp chỉ đặt trên cổ tay của nàng, ngón tay khớp xương rõ ràng kia giống như ngọc điêu vô cùng khéo léo, Văn Kiều lập tức nhìn say mê, ngay cả hắn nói cái gì cũng không nghe thấy.
"A Xúc."
"Hửm?"
Văn Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, một mặt mờ mịt.
Ninh Ngộ Châu nhịn không được cười than, đưa tay điểm vào cái trán của nàng: "Nghĩ gì thế, nói chuyện với nàng cũng không trả lời."
Văn Kiều hơi đỏ mặt, xấu hổ nói là nhìn tay của hắn đến mê mẩn, đành phải ho nhẹ một tiếng: "Chàng vừa nói cái gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là hỏi một chút hôm nay nàng có thu hoạch gì."
Nói đến đây, Văn Kiều liền mặt mày hớn hở: "Thu hoạch không ít đâu! Hổ tiền bối là yêu tu cấp vương, thật sự là quá lợi hại, khí thế của hắn hung hãn, người bình thường đứng ở trước mặt hắn, rất khó thích ứng với hơi thở của hắn, hơn nữa thân thể của hắn cường hãn, mặc kệ đánh thế nào đều không xấu.."
Ninh Ngộ Châu nghe được câu "Mặc kệ đánh thế nào đều không xấu" này, trên mặt lộ ra thần sắc vi diệu.
Hóa ra Hổ Yến Sinh ở trong lòng A Xúc nhà bọn họ, thật đúng là một bao cát tự mang uy áp yêu tu cấp vương.
Thật ra thu hoạch lớn nhất của Văn Kiều vào ngày hôm nay, chính là lúc đối mặt yêu tu cấp vương, có thể chống đỡ được uy áp của đối phương, dưới áp lực của biển sâu không ngừng sửa đổi >, khiến cho nó dần dần có thể đạt tới uy lực thi triển trên đất bằng.
"..
Về sau ta sửa lại một quyền cuối cùng trong thức thứ ba của >, có lẽ Hổ tiền bối không nghĩ tới ta lại đột nhiên tới gần hắn, vậy mà vội vàng không kịp chuẩn bị ngã nhào từ trên đá san hô xuống đất." Nói đến đây, Văn Kiều mặt mày cong cong: "Lúc ấy nhóm hải thú khe Tinh Việt đều nhìn xem ở bên cạnh, sắc mặt Hổ tiền bối rất đặc sắc."
Ninh Ngộ Châu tưởng tượng hình ảnh kia, cũng buồn cười.
Hổ Yến Sinh là một yêu tu vô cùng để ý mặt mũi, hơn nữa khi đối mặt với nhân tu sắc mặt không hề thay đổi, nếu không phải ngay từ đầu hắn đã xem nhẹ A Xúc, cũng sẽ không bị đánh mặt đặc sắc như vậy, mất hết mặt mũi trước mặt nhóm hải thú khe Tinh Việt như thế.
Chẳng qua cho dù mất mặt, Hổ Yến Sinh cũng không có giận chó đánh mèo Văn Kiều, hoặc là phủi tay không làm, phẩm hạnh yêu tu này coi như không tệ.
Cho đến khi nàng nói xong, Ninh Ngộ Châu nói: "Hổ Yến Sinh là yêu tu cấp vương, Hổ Sa tính tình hung hãn, dù tận lực thu liễm uy áp, vẫn tiết ra mấy phần, là đối tượng luyện tập tốt nhất.
Chỉ cần có thể chống được uy áp của hắn, đối với những trận chiến sau này của nàng đều có chỗ tốt."
Văn Kiều gật đầu, người tu luyện cấp cao có thể lấy uy áp ra áp chế người tu luyện cấp thấp, nhưng nếu người tu luyện cấp thấp có thể chịu được uy áp của đối phương, cho dù không có lực đánh một trận, cũng sẽ không thua quá thảm, còn có sức phản kháng.
Ngày hôm nay Văn Kiều cũng đã bỏ ra rất nhiều công phu, mới thích ứng được uy áp không có hoàn toàn thu liễm trên thân Hổ Yến Sinh kia, bình tĩnh đối đãi.
Ninh Ngộ Châu tiếp tục nói: "Yêu tu mặc dù không có nhiều pháp bảo và võ kỹ như nhân tu, nhưng nhục thể của bọn hắn được xưng rất cường hãn, chỉ là nhục thân mạnh mẽ, liền đủ để ngăn chặn công kích của pháp bảo và võ kỹ; trái lại thân thể nhân tu phần lớn trời sinh yếu đuối, cho dù ngày sau cố gắng luyện thể, vẫn không thể so với yêu tu.
Chẳng qua đây cũng là nhược điểm của yêu tu, không có pháp bảo phụ trợ, không có võ kỹ linh hoạt, chút thời gian nào đó, nhân tu hoàn toàn có thể lấy cả hai mà chiến thắng."
Văn Kiều như có điều suy nghĩ: "Đúng vậy, phần lớn thời gian, pháp bảo và võ kỹ, đủ để bù đắp phần thiếu sót trên thân thể của nhân tu."
"Nhưng nếu như thân thể nhân tu có thể so độ cường hãn với yêu tu, lại có pháp bảo và võ kỹ, có thể nói là vô địch." Ninh Ngộ Châu cười nhìn nàng, có điều ngụ ý.
Hai mắt Văn Kiều sáng lên, tỏ ra hiểu rõ, đồng thời vỗ ngực nói: "Phu quân, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ nắm lấy cơ hội, cẩn thận mà luyện tập > cùng Hổ tiền bối."
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, phất tay áo đứng lên: "Để ta xem > của nàng luyện tới đâu rồi."
"Bây giờ?" Văn Kiều kinh ngạc nói.
Ninh Ngộ Châu gật đầu khẳng định, đưa tay kéo nàng lên, để cho nàng đánh một lần > tại bãi đất trống trong khách viện.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cũng đi theo, ngồi xổm ở bên cạnh Ninh Ngộ Châu, hai con yêu thú vừa gặm linh đan, vừa nhìn Văn Kiều đánh >.
Ninh Ngộ Châu thu tay áo chắp tay đứng trước hành lang, nhìn nữ tử luyện quyền trước đình viện.
> của Văn Kiều đã luyện đến thức thứ hai, biết sơ lược về nó, mỗi một chiêu, mỗi một thức, mỗi một quyền, đều trôi chảy tự nhiên, thu phóng như ý, cũng có thể tuần hoàn lặp đi lặp lại, từng quyền tấn công liên hoàn.
Rõ ràng là quyền pháp vô cùng mạnh mẽ, lại bởi vì nàng dung mạo xinh đẹp, vóc người yểu điệu, thân thể ưu mỹ, lại không mất vẻ đẹp nữ tính.
Sắc mặt của nàng nghiêm túc, hai con ngươi lóng lánh sáng ngời, nghiêm túc đánh mỗi một quyền.
Thẳng đến Văn Kiều thu quyền đứng sóng vai, mặt mày trầm ngưng dần dần buông lỏng, quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu cất bước, đi tới trước mặt nàng, đưa tay lau mồ hôi trên trán cho nàng, mỉm cười nói: "Không tệ, có thể luyện thức thứ ba của >."
Hai mắt Văn Kiều sáng lên: "Thật sao?"
"Đúng vậy, khoảng thời gian này lúc nàng và Hổ Yến Sinh nhận chiêu, đem thức thứ nhất, thức thứ hai củng cố một phen, cho đến khi nàng cảm thấy được, liền có thể bắt đầu luyện thức thứ ba." Ninh Ngộ Châu nói.
Văn Kiều gật đầu, suy nghĩ lời của hắn, có điều ngộ ra.
Ninh Ngộ Châu thấy nàng có điều ngộ ra, đương nhiên sẽ không cắt ngang suy nghĩ của nàng, nắm tay của nàng trở về phòng.
** *
Hôm sau, Văn Kiều cùng Hổ Yến Sinh xuất hiện lần nữa ở bên trên đá san hô bên trong khe Tinh Việt.
Những đá san hô bị lực quyền của Văn Kiều chấn vỡ hôm qua đã đổi mới rồi, không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là nhóm hải thú khe Tinh Việt làm ra.
Hổ Yến Sinh vẫn đứng bên trên đá san hô, hai tay thu lại, thân hình không động, chỉ thủ không công.
Nhưng so với hôm qua, ngày hôm nay hắn không dám chủ quan chút nào, kẻo cho lại xấu mặt giống ngày hôm qua.
Hổ Yến Sinh xoắn xuýt một đêm, vẫn không rõ hôm qua làm sao mình lại đột nhiên cắm đầu xuống, rõ ràng hắn đứng đàng hoàng.
Hắn không tin một nữ tu cảnh giới Nguyên Không có thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với hắn, cho dù lực quyền của Văn Kiều quả thực mạnh hơn người tu luyện bình thường, nhưng bởi vì tu vi còn thấp, quyền pháp chưa luyện tới cấp cao nhất, căn bản là không có cách đánh động yêu tu cấp vương.
Đến cùng không đúng chỗ nào chứ?
Hổ Yến Sinh vừa xoắn xuýt, vừa hóa giải lực quyền của Văn Kiều, không chú ý một cái, một sợi tóc đen bên cạnh gò má đột nhiên liền bị lực quyền lao tới đánh gãy.
Hổ Yến Sinh: "..."
Nhóm hải thú vây xem: Oa~~~~~
Hổ Yến Sinh lại thẹn quá hóa giận trong nháy mắt thả ra uy áp yêu tu cấp vương, Văn Kiều lập tức ngã xuống đất, nhóm hải thú xung quanh dồn dập lật bụng, giống từng đầu cá chết.
Nhóm hải thú nhao nhao hướng về phía Hổ Yến Sinh kháng nghị, cảm thấy hắn thật sự không biết xấu hổ, vậy mà dùng uy áp đến ức hiếp bọn nó, còn bắt nạt một nữ tu, không biết xấu hổ sao? Cẩn thận tương lai tìm không được đạo lữ, coi như tìm được đạo lữ, đạo lữ cũng chê hắn không biết xấu hổ, cùng hải thú khác sinh con non.
"Ngậm miệng!" Hổ Yến Sinh càng thẹn quá hóa giận, hơn nữa cảm thấy may mắn Văn Kiều nghe không hiểu hải thú.
Văn Kiều hoàn toàn có thể nghe hiểu: "..."
Kế tiếp, mỗi lần Văn Kiều phát huy siêu mạnh, Hổ Yến Sinh luôn luôn sơ ý một chút liền thả ra toàn bộ uy áp đã thu liễm, Văn Kiều lại bị hắn áp chế ở trên mặt đất không thể động đậy.
Dưới sự khiển trách của nhóm hải thú, Hổ Yến Sinh yên lặng thu hồi uy áp, tiếp tục chiến đấu.
Sau ba canh giờ, Văn Kiều lần nữa hư thoát nằm bên trên đám đá san hô bị chấn nát, Hổ Yến Sinh đi đến bên người nàng, từ trên cao nhìn xuống.
"Cần bản tọa đưa ngươi đưa về cung điện không?"
Văn Kiều đang chuẩn bị nói không cần, ai ngờ con Hổ Sa kia đã vươn tay nắm lấy chân của nàng, xách nàng lên.
Văn Kiều: "..."
Treo nổi trong nước, Văn Kiều bị một yêu tu cứ như vậy kéo lấy chân đưa về cung điện.
Được rồi! Văn Kiều bình tĩnh lấy ra một khối mật chi nhét vào trong miệng.
Thấy bọn họ trở về, Hải Châu Nhi đợi ở trong cung điện lập tức bưng khay nghênh tới.
Văn Kiều một lần nữa đứng thẳng bằng hai chân, tiếp nhận khăn mặt mềm mại sạch sẽ Hải Châu Nhi đưa tới lau nước biển trên mặt, lấy ra một bình linh đan, đem linh đan ngày hôm nay giao cho Hổ Yến Sinh.
Hổ Yến Sinh mặt không biểu tình, trong lòng vô cùng cao hứng tính số lượng linh đan trong hai ngày nay, lúc đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được Văn Kiều nói: "Hổ tiền bối, ngươi có đạo lữ chưa?"
"Chưa có." Hổ Yến Sinh nhíu mày nhìn nàng, không biết sao lại nhớ tới lời khiển trách của nhóm hải thú đối với hắn trước đó, hừ lạnh nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Đồ vật phiền toái như đạo lữ, bản tọa mới không cần."
Văn Kiều lý giải mà nói: "Cũng đúng, bộ dáng này của ngươi làm sao tìm được đạo lữ?"
Gân xanh trên thái dương Hổ Yến Sinh hơi nhảy.
"Coi như tìm được, chỉ sợ đạo lữ ngươi cũng sẽ ghét bỏ ngươi, nói không chừng tương lai sẽ tìm hải thú khác sinh con non."
Nói xong, Văn Kiều một mặt thoải mái mà rời đi.
Hổ Yến Sinh trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng, sau đó cũng không nhịn được hoài nghi.
Không chỉ có nhóm hải thú nói như vậy, ngay cả nhân tu đều nói như thế, chẳng lẽ về sau đạo lữ của hắn thật sự bởi vì chịu không được hắn, tình nguyện cùng hải thú khác sinh con non, cũng không muốn sinh với hắn?
** *
Văn Kiều dỗi xong Hổ Yến Sinh, tinh thần sảng khoái trở lại khách viện.
Trong khách viện, Ninh Ngộ Châu đang luyện đan, Văn Kiều nhìn hai tay của hắn đánh ra một đạo lại một đạo đan quyết phức tạp, tốc độ nhanh chóng, cho dù tu vi của nàng cao hơn hắn một cảnh giới, vậy mà cũng không có cách nào thấy rõ những đan quyết kia.
Nhìn một lát, hai mắt Văn Kiều cũng có chút khó chịu, vội vàng dời tầm mắt.
Văn Kiều không có đi quấy rầy Ninh Ngộ Châu, mà là giống như hôm qua, trước tiên dùng linh thạch bày ra một cái Tụ Linh trận, vừa đả tọa hấp thu linh lực, vừa hồi tưởng phân tích trận chiến hôm nay.
Thẳng đến linh khiếu trong cơ thể tụ đầy linh lực, Văn Kiều mới mở mắt.
Lúc này, trong không khí phiêu đãng một mùi thuốc, hai con yêu thú Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn nhịn không được nhúc nhích cái mũi, cố gắng hít lấy hít để mùi thuốc kia, cặp mắt hai con yêu thú sáng rực nhìn chằm chằm vào lò đan.
Nghe được mùi thuốc trong không khí, Văn Kiều lập tức biết Ninh Ngộ Châu luyện linh đan gì vào hôm nay.
Lại qua một canh giờ như thế, Ninh Ngộ Châu đánh ra thu đan quyết, liền thấy ba viên linh đan bay ra từ trong lò đan.
Ninh Ngộ Châu nắm ba viên linh đan trong tay, nhìn thoáng qua, bỏ chúng nó vào trong bình linh đan.
Văn Thỏ Thỏ nhảy qua, nhìn chằm chằm bình linh đan trong tay Ninh Ngộ Châu, lông xù trên lỗ tai dài gõ gõ, sau đó không có xấu hổ chút nào lật cái bụng của nó ở trước mặt Ninh ca ca.
Chỉ cần một viên linh đan, liền có thể sờ bụng nhỏ của Thỏ Thỏ cấp tám, Ninh ca ca thật sự không muốn sờ một chút nào sao?
Ninh Ngộ Châu bày tỏ không muốn sờ.
Lúc này, Văn Cổn Cổn chậm rãi bò qua, nhìn thấy bình linh đan trên tay Ninh Ngộ Châu, sau đó cũng đưa qua một cái bình nhỏ.
Văn Kiều hiếm khi gặp được Văn Cổn Cổn tham ăn chủ động tặng đồ, nhịn không được hỏi: "Văn Cổn Cổn, đây là cái gì?"
"Ừm ừm." Quỳnh Ngọc tương.
Nghe được là Quỳnh Ngọc tương, Văn Kiều hết sức kinh ngạc: "Ngươi lấy từ đâu?"
"Ừm ừm ừm.."
Hóa ra là mẫu thân Bạch Hùng cho Tiểu Thực Thiết thú.
Hai mẹ con Bạch Hùng chiếm cứ toàn bộ đỉnh núi Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, Trúc Vương kia sinh ra Quỳnh Ngọc tương, tất nhiên cũng là đồ vật của bọn chúng, mỗi lần Quỳnh Ngọc tương sắp sửa tràn ra, Bạch Hùng sẽ thu thập Quỳnh Ngọc tương, dần dà, thu thập được không ít Quỳnh Ngọc tương này, tất nhiên đều kín đáo đưa cho con của nó.
Ngày đó Văn Kiều bọn họ lấy đi những Quỳnh Ngọc tương đó, trông như rất nhiều, nhưng đó là Bạch Hùng đặc biệt để ở nơi đó không có lấy đi.
Đừng thấy Văn Cổn Cổn là một con gấu độc thân đi theo Văn Kiều bọn họ rời khỏi bí cảnh Thiên Đảo, trên thực tế nền tảng của nó phong phú hơn nhiều so với Văn Thỏ Thỏ và Văn Cầu Cầu, nó kế thừa di sản của phụ mẫu, đây chính là đồ vật của hai yêu thú cấp vương, ngay cả Văn Kiều cũng không biết nó có vật tốt gì.
"Ngươi muốn dùng Quỳnh Ngọc tương đổi Dưỡng Nguyên đan?" Ninh Ngộ Châu hỏi.
Văn Cổn Cổn gật đầu, tỏ vẻ đáng yêu mà nhìn Ninh Ngộ Châu.
Đáng tiếc Ninh ca ca ý chí sắt đá không chỉ không có bị vẻ đáng yêu của bọn nó mua chuộc, thậm chí ngay cả Quỳnh Ngọc tương cũng không thể thu mua, bình tĩnh thu hồi Dưỡng Nguyên đan, vẫn mang bộ dáng thanh nhã cao quý kia giễu cợt nói: "Muốn dùng Quỳnh Ngọc tương để đổi Dưỡng Nguyên đan? Ngươi cho rằng ta hiếm lạ nó sao?"
Bản thân bọn họ có Quỳnh Ngọc tương, Ninh ca ca cũng sẽ không bị thu mua bởi thứ mình có.
Văn Cổn Cổn cũng không có cách nào, đành phải cùng Văn Thỏ Thỏ bán manh.
Ninh Ngộ Châu không nhìn hai con yêu thú bán manh lấy linh đan này, hỏi thăm thu hoạch hôm nay của Văn Kiều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...