Editor: Voicoi08
Sáng sớm, gió nhẹ nhàng thổi lướt qua sườn núi tràn đầy sức sống, rừng cây, nhảy nhót trong sơn cốc vắng vẻ, khiến những nhánh cỏ xanh nhạt nhẹ nhàng rung động, những giọt sương trong suốt từng giọt, từng giọt nhẹ nhàng chảy xuống mặt đất, những con chim nhỏ sớm cố gắng kiếm ăn trên mặt cỏ, u cốc có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Tuy rằng Mộc Mộc mới ở đây vài ngày, nhưng nàng rất thích phong cảnh nơi đây, còn cả lão nhân đối xử với nàng rất tốt, tất cả đều khiến nàng có chút luyến tiếc không muốn rời đi.
Trước kia đều là nhà cao tầng, ngay cả một chút phong cảnh trong khu nhà cũng là nhân tạo, hoàn toàn mất đi sự thú vị của hệ nguyên sinh thái.
“Được rồi, cũng không còn sớm, các ngươi lên đường sớm đi, xú tiểu tử, ngươi phải chăm sóc nha đầu này thật tốt cho ta.” Lão đầu cũng không thích nhìn sự buồn bã khi ly biệt, nhanh chóng thúc giục bọn họ đi, không phải là rời đi thôi sao, không cẩn phải làm giống như sinh ly tử biệt.
“Lão đầu, ta sẽ nhớ ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng phát tài, sau đó đón ngươi đến hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.” Mộc Đào Đào ôm chặt lấy lão đầu, nghẹn ngào nói, lão đầu cũng giống như gia gia của nàng, sau này nhất định nàng sẽ hiếu thuận với ông thật tốt, tuy rằng nàng không biết nàng có thể trở về hay không.
“Xú nha đầu, ngươi chỉ biết nói ngọt dỗ ta vui vẻ thôi. Đến cầm lấy, nếu xú tiểu tử kia dám bắt nạt ngươi, ngươi hãy dùng lệnh bài kia, đến hiệu thuốc ở bốn quốc gia, người bên trong đó tùy ngươi điều động.” Lai lịch của lệnh bài kia rất lớn, nhưng lão đầu cũng không muốn nói cho nha đầu kia, sợ nàng không chịu nhận.
Mà bên này, ánh mắt Vân Kì nhìn thoáng qua cái chuông đồng lớn kia, lão già này ra tay đúng là tuyệt bút nha! Bản thân đi theo bên người lão từ nhỏ cũng chưa từng được hắn đối xử tốt như vậy. Thật khiến người ta buồn bực, miệng hắn chu lên thật cao, trên mặt viết rõ ràng ‘Ta rất không vui.’, nhưng không có ai để ý đến hắn, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.
“Lão đầu, cám ơn ngươi.” Nước mắt của Mộc Đào Đào một giọt lại một giọt rơi xuống, cái mũi nhỏ hít hít không ngừng, đôi mắt to giờ phút này cũng hồng giống như con thỏ.
“Được rồi. Được rồi, Đi nhanh đi. Đi nhanh đi.” Lão đầu giống như không kiên nhẫn đẩy hai người đi về phía trước.
“Lão đầu, ngươi phải nhớ ăn cơm đúng giờ, còn có uống ít rượu thôi, ăn nhiều rau dưa một chút...” Mộc Đào Đào lo lắng dặn dò lão đầu, lão nhân này vừa nhìn thấy thảo dược thì cái gì cũng quên.
“Xú nha đầu, ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, không cần ngươi đến dạy bảo ta, hừ.” Lão đầu ra vẻ tức giận xong lập tức quay người đi về, nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái.
“Được rồi, đi thôi.” Vân Kì kéo kéo ông tay áo của Mộc Đào Đào.
“Được...” Tuy rằng nàng đồng ý ngoài miệng, nhưng mỗi bước đi nàng đều đi rất chậm.
“Ngươi đi theo sát sau ta, con đường này có rất nhiều cơ quan, còn có một chút trận pháp, cũng không thể chạm vào những đồ vật bên cạnh, biết chưa?” Lúc đi tới đường ra, Vân Kì nghiêm túc nói qua với Mộc Đào Đào.
“Được, Ta biết rồi, dài dòng chết mất.” Mộc Đào Đào cúi đầu nói thầm, nàng đang nghĩ sao trước kia nàng không phát hiện ra tiểu tử này lại dài dòng thế nhỉ.
“Cái gì? Ngươi còn ghét bỏ ta dài dòng. Nếu ta không nhắc nhở ngươi, một lát nữa ngươi chết như nào cũng không biết đâu.” Bỗng chốc, Vân Kì giống như một chú sư tử xù lông, gương mặt tức giận rất đáng yêu.
“Được rồi. Tiểu Vân Kì, Tiểu Kì Kì, Tiểu Vân Vân, ta sai lầm rồi được không?” Mộc Đào Đào vội vàng nhận lỗi với hắn.
“Hừ.” Vân Kì xoay người về phía trước, thật ra nhìn dáng vẻ lấy lòng của Mộc Đào Đào hắn đã không còn một chút tức giận nào nữa, nhưng mà vẫn phải làm dáng một chút, nếu không nha đầu kia còn tưởng rằng hắn là người dễ bắt nạt.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Vân Kì, Mộc Đào Đào nghịch ngợm thè lưỡi, nàng buồn cười vô cùng, nhanh chóng đi theo phía sau hắn, đối với những trận pháp này nàng không biết gì hết, nàng cũng không muốn chết ở chỗ này, sinh mệnh là đáng quý.
Đi được chừng nửa canh giờ, lúc Mộc Đào Đào mệt đến mức thở hổn hển, chân cũng tê rần, cuối cùng họ cũng đi ra khỏi trận pháp kì quái kia.
“A…. cuối cùng cũng đi ra ngoài, là ai phát minh ra trận pháp này vậy?” Vừa ra đến bên ngoài Mộc Đào Đào nhanh chóng hét lên.
“Chính là lão già trong sơn cốc nha, còn có thể là ai nữa?” Vân Kì buồn cười nhìn dáng vẻ của Mộc Đào Đào.
“A, sao ta lại ngốc vậy chứ?” Nàng vừa nói vừa gõ một cái lên đầu mình, dáng vẻ ảo não không cần nói cũng biết đáng yêu đến thế nào.
“Vốn đã ngốc muốn chết, lại còn gõ thêm thì trực tiếp thành kẻ ngốc rồi.” Vân Kì nhìn dáng vẻ trốn tránh của Mộc Đào Đào, hắn lập tức nói móc.
“Này, ý ngươi là gì, ngươi giải thích rõ ràng cho ta, ai ngốc, ai ngốc, ngươi có biết IQ của ta là gần 200 không.” Nhìn dáng vẻ đáng đánh đòn của Vân Kì, Mộc Đào Đào cũng xù lông, nàng rất thông minh có được không. Hắn lại dám nói nàng ngốc.
“Ai đáp lại thì là người đó.” Vân Kì cao ngạo hất cằm lên, quyết đoán xoay người chạy trốn.
Chuyện này khiến Mộc Đào Đào trợn tròn mắt, nàng khiến người khác trắng trợn nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ, hơn nữa còn là một tiểu hài rách nhỏ hơn nàng. Chú có thể nhịn nhưng thẩm thẩm không thể nhịn.
“Này, ngươi đứng lại đó cho ta.” Mộc Đào Đào thở phì phì chạy về phía Vân Kì.
“Ngươi có bản lĩnh thì đuổi theo đi.” Nhìn dáng vẻ của Mộc Đào Đào khiến hắn cũng nổi tâm trạng muốn chơi đùa, lúc Mộc Đào Đào cách hắn khoảng mấy bước hắn lại dùng kinh công chạy ra xa.
“Ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng khinh công. Bắt nạt một nữ tử không biết võ công mà cũng được tính là anh hùng hảo hán sao.” Mắt thấy sắp bắt được Vân Kì, bỗng chốc hắn lại nhanh chóng bay ra xa, Mộc Đào Đào tức giận đến muốn dậm chân.
“Ta cũng không nói là ta có bản lĩnh, không phải sáng sớm ngươi đã nhìn ra rồi sao? Hơn nữa ta cũng chưa từng nói qua ta là anh hùng hảo hán gì cả.” Vân Kì đứng ở một gốc cây đại thụ phía xa, hai tay ôm ngực, cười như không cười nhìn Mộc Đào Đào, thân mình dựa vào thân cây.
Hiện tại Mộc Đào Đào cũng hiểu được, tiểu tử này còn ghi hận nàng lúc trước. Không phải lúc trước nàng nói một câu ‘Không biết hắn có võ công không, không chừng đến lúc đó lại muốn nàng đến bảo vệ hắn’ sao. Ánh mắt nàng nhìn Vân Kì tràn ngập sự khinh bỉ.
Vân Kì nhìn ánh mắt khinh bỉ của Mộc Đào Đào, mặt hắn cũng nhanh chóng đen lại, điển hình của việc vui quá hóa buồn, một giây trước còn cười nhạo Mộc Đào Đào, sau một giây lập tức lại khách sáo với người ta, mặc kệ là ai cũng không cho sắc mặt tốt, huống chi Vân Kì còn có một chút tính cách của tiểu hài tử.
Ở đây, sau khi không khí giữa hai người biến thành quái lạ, hai người nhanh chóng đi đến một trấn nhỏ của nước Thanh Tiêu, trấn nhỏ này rất phồn hoa, có thể do nguyên nhân cách kinh thành tương đối gần.
Hai bên ngã tư đường đều là nhưng trà lâu, quán rượu, hiệu cầm đồ, xưởng. Khoảng đất trống hai bên ngã tư đường còn có không ít những người mở ô lớn bán hàng rong. Trên đường, người đi lại tấp lập, có người gang đồ qua đường, có giá xe bò trở hàng hóa, có con lừa vội vàng kéo xe trở hàng, có người nghỉ chân quan sát cảnh vật.
“Hai vị khách quan, nghỉ chân hay ở trọ ạ.” Chưởng quầy vừa nhìn thấy sinh ý ở cửa, vội vàng nhiệt tình tiến lên nghênh đón.
“Cho chúng tôi một gian phòng.” Ánh mắt của Vân Kì nhìn liếc qua bốn phía mở miệng nói.
“Được ạ, mời hai vị đi bên này.” Chưởng quầy nói rồi cười hì hì đi trước dẫn đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...