Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà


Đường Mộ vừa ăn được hai ngụm cơm, điện thoại lại vang lên.
Đường Mộ trợn mắt xem thường, người này không thể yên tĩnh một lát? Đây còn để cho người ta ăn cơm hay không? Mặc dù rất bực bội, Đường Mộ vẫn là lấy điện thoại từ trong túi áo choàng tắm ra, cũng không thèm nhìn xem cuộc gọi tới, Đường Mộ vừa định bắt đầu rống, nhưng mà giọng nói trong điện thoại truyền ra làm cho hắn lời bức ra đến miệng tạm dừng lại.
"Mộ."
"Cô là?" Đường Mộ khó hiểu, hắn hình như không có quen nữ nhân nào có số điện thoại của hắn đi!
"Ha ha, tôi cũng biết cậu sẽ không nhớ rõ tôi." Cô gái tự giễu cười nhẹ một tiếng.
"Thật có lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm." Đường Mộ cũng không phủ nhận, hắn nhớ không được, lực trí nhớ của hắn nghĩ đến sẽ không dùng ở mặt này.
"Mộ, cậu thật là một tên lừa đảo! Chỉ số thông minh của cậu là 180, trí nhớ làm sao lại kém chứ? Cậu không phải trí nhớ kém, cậu chính là không muốn nhớ kỹ những người hay sự việc đối với cậu không quan trọng, đúng không?"
"Thật có lỗi, nếu cô gọi điện vì để cùng tôi thảo luận vấn đề trí nhớ này, ngượng ngùng, tôi không rảnh." Hắn đói bụng một ngày, thật sự không rảnh tán gẫu đề tài này trong lúc ăn cơm.
"Chờ một chút, đừng cúp! Tôi là Thúy Nùng!" Biết hắn nói không rảng là để làm gì, cô gái vội vàng tự giới thiệu.
Đường Mộ nhướng mày: "Thúy Nùng? Bạch Thúy Nùng?" Nghe thấy cái tên coi như hiếm thấy, trí nhớ của Đường Mộ rốt cuộc có được chút ý thức như vậy.
"Đúng, Bạch Thúy Nùng." Cô gái thản nhiên xác nhận mình chính là Bạch Thúy Nùng trong miệng hắn.
"Cậu không phải đang tiến tu ở nước ngoài sao? Trở về lúc nào?" Đường Mộ cầm lấy đũa, bắt đầu ăn, hắn đói bụng, không rảnh buông đũa nói chuyện phiếm.

Ngữ khí thản nhiên mười năm như một ngày, Bạch Thúy Nùng nghe được cười khổ, cái người này a! Đối với ai cũng tỏ vẻ lạnh nhạt như vậy, cho dù đã qua mười năm, cũng không có chút thay đổi.
"Vừa trở về hôm qua, Đường bá bá bảo tôi đến bệnh viện Đường thị nhậm chức."
"Đã xong a! Cũng không tệ!"
"Chúng ta gần mười năm không gặp nhau đi!" Bạch Thúy Nùng tự mình tiếp đề tài, người này sẽ không chủ động. Nếu mười năm trước cô có thể ôm một chút hy vọng, bây giờ cô đã không phải là tiểu nha đầu vô tâm vô phế, người này chủ động miệng có bao nhiêu đạm, tâm có bao nhiêu lãnh.
"Là mười năm." Đường Mộ gật đầu, bọn họ hình như thật sự có mười năm không gặp.
"Vậy tối đến uống một ly? Không đi bar, đi câu lạc bộ. Thế nào? Nể mặt chứ? Nể tình chúng ta mười năm không gặp." Sợ hắn cự tuyệt, Bạch Thúy Nùng nói ra cơ hồ khẩn cầu.
Đường Mộ nhăn mặt nhíu mày, nhìn đồng hồ: "Được, số 1 Hoàng Gia đi!"
"Được, tôi chờ cậu." Bạch Thúy Nùng vui mừng không thôi.
"Ân." Cúp điện thoại, Đường Mộ vẫn đang ăn cơm, rất đói, không thể lang thôn hổ yết, người kia không có ở đây, đau dạ dày không ai lo cho hắn, hắn không muốn tìm tội cho mình chịu.
Ăn cơm chiều xong trời liền tối đen, nhìn chén đũa, Đường Mộ vẫn là thu dọn vào phòng bếp, đi rửa chén! Không thể vẫn làm ra vẻ, bằng không khi Thẩm Lãng về nhà, phỏng chừng sẽ lên mốc, y có lẽ cũng sẽ hộc máu!
Vì thế Đường đại thiếu gia thân ái của chúng ta lần đầu tiên ăn cơm vào phòng bếp đi rửa chén.
Kết quả —
Đường Mộ bất đắc dĩ nhìn chén bát bị phá vỡ cùng đống hỗn độn trong phòng bếp, biết mình không phải thiên phú cái này, chỉ là rửa cái chén mà thôi, trong phòng bếp so với làm cơm còn hỗn độn hơn, trên sàn tràn đầy nước cùng một đống mảnh sứ vỡ, trong bồn toàn là bọt biển và nước, nhìn qua thảm hết sức.

Đường Mộ nhìn một màn hỗn độn này, bất đắc dĩ thở dài, thả tay áo choàng tắm xuống, xoay người rời khỏi phòng bếp, trở lại phòng khách cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Đường gia, chuyện như vậy vẫn là để cho người Đường gia đến xử lý đi! Mất mặt thì để ở Đường gia đi! Hắn về sau còn phải có mặt mũi gặp người Thẩm gia.
Nhận được điện thoại là Văn Tây, nghe Đường Mộ bảo bà tìm người đến dọn dẹp phòng, lúc ấy sửng sốt một chút, lại đột nhiên nhớ lại Thẩm Lãng quay về quân đội rồi, tiểu tổ tông năng lực tự gánh vác bằng không này tám phần là bị chuyện loạn thất bát tao trong nhà làm khó chịu.
Nhưng khi bà mang theo người giúp việc đến, khi nhìn đến đống hỗn độn kia trong phòng bếp của Đường Mộ vẫn nhịn không được khóe miệng rút gân!
"Đây là phạm vào cái gì?" Đừng nói người này muốn làm cơm, bao giờ đánh cược toàn bộ thân gia của Đường gia, bà cũng không tin!
"Rửa chén." Đường Mộ cũng không để ý bá mẫu nhà mình khinh bỉ, dù sao bà cũng nhìn thấy từ nhỏ tới lớn.
"Chỉ là rửa chén sao?" Giọng Văn Tây nhịn không được tăng lên quãng tám.
"Ân." Hắn thật sự chỉ rửa chén mà thôi.
Văn Tây đỡ trán! Không biết mình nên cười hay là nên khóc! Tiểu phá hoại của Đường gia bọn họ, người nào cũng đều như vậy! Đường Mộ là kỳ quái nhất! Đối với lái xe chính là một não tàn, còn là não tàn cấp mười!
A di đi theo Văn Tây đến nhìn thấy, cũng nhịn không được lắc đầu. Vẫn là lưu loát vào phòng bếp đi dọn dẹp một đống hỗn độn đầy phòng kia.
"Con đi thay quầo áo, người ngồi đi bá mẫu."
"Đi đi, đi đi, thay đồ theo ta về Đường gia đi! Trong khoảng thời gian Thẩm Lãng quay về này, con cứ ở Đường gia đi! Miễn cho Thẩm Lãng đến lúc đó trở về gặp không được người nhìn không thấy nhà! Chúng ta còn phải đền cho nó một người vợ." Văn Tây thật sự lo lắng người này đem phòng ở phá hủy! Còn làm cho mình treo!
Đường Mộ đối với lời nói của đại bá mẫu mình không đáng cãi lại, hắn cũng có quyết định này, về Đường gia rồi ít nhất không cần cái gì cũng tự mình động thủ, về Đường gia ở đến khi y trở về rồi lại quay về nơi này đi!
"Phòng trong nhà lúc nào cũng dọn dẹp, mang theo vài bộ đồ là được, cái gì cũng không thiếu." Sau khi Đường Mộ kết hôn, phòng của hắn ở Đường gia vẫn còn để lại cho hắn, biết Thẩm Lãng một khi quay về quân đội, hắn có lẽ sẽ về nhà ở.

Tiểu tổ tông thật không đáng giá này, ba năm ở Đức sống sót như thế nào! Thẩm Lãng mới quay về một ngày, hắn đã làm thành như vậy, hắn ở Đức có phải hai ngày đổi một chỗ ba ngày chuyển một nơi hay không?
"Được." Đường Mộ gật gật đầu, lên lầu đi thu dọn.
Văn Tây đóng cửa sổ cho hắn, tắt nguồn điện, kiểm tra một ít chuyện lặt vặt.
"Đại thái thái, mọi thứ thu dọn xong rồi." Trong chốc lát a di đã dọn dẹp xong phòng bếp, trở lại mới như cũ.
"Ân, được, thuận tiện nhìn xem những nơi khác có cần dọn dẹp một chút hay không, bằng không Thẩm Lãng trở về phải làm." Nhớ rõ sau khi trang hoàng xong, phòng này chính là Thẩm Lãng sửa sang lại, Đường Mộ bà không trông cậy vào, bây giờ người ta đang làm việc, thuận tay đi!
"Không có gì có thể dọn dẹp, đại thái thái, phòng rất sạch sẽ." Nhìn một vòng, a di lắc đầu, bà không tìm thấy nơi cần dọn dẹp.
"Xem ra cô gia này thật sự mười điều toàn năng a!"
Văn Tây nhịn không được cảm thán, thiếu tướng này như thế nào đến chịu ủy khuất với tiểu tổ tông Đường Mộ này? Chuyện trong nhà y bao hết, làm cơm, giặt quần áo, quét tước dọn vệ sinh! Kia thật là thiếu tướng quân trưởng! Tiểu tổ tông này thật sự là phúc khí đã tu luyện mười năm!
"Quân nhân sao, rốt cuộc không đồng dạng như vậy."
"Đúng vậy."
Đem hành lý giao cho Văn Tây, Đường Mộ trực tiếp đi câu lạc bộ số 1 Hoàng Gia.
Uống rượu gì gì đó, Đường Mộ chưa bao giờ đi bar, nơi đó nhiều người ồn ào, hắn rất là chán ghét, người quen biết hắn đều biết thói quen mười năm như một ngày này của hắn. Lúc hơn mười tuổi, trẻ con thích nhất những nơi này của người lớn, Đường gia đối với tương lai của đứa nhỏ là chính sách phóng khoáng, thường hay ra vào những nơi này nọ, chỉ có Đường Mộ, vẻ mặt chán ghét cách xa.
Lại sau đó khi lớn hơn một chút, hắn chỉ đi những câu lạc bộ cao cấp thanh nhã, nhưng cho dù đi cũng là số ít thời gian.
Bạn bè Đường Mộ có hẹn uống rượu gì đó, cũng chỉ đến nơi như vậy, bởi vì trừ bỏ những nơi này, Đường Mộ duy nhất còn trở lại uống rượu cũng chỉ có nhà ăn quán rượu, không còn lựa chọn khác.
Đường Mộ quen thuộc đi vào câu lạc bộ, hướng tới nơi mình thường đến.

Từ xa đã nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác màu trắng ngồi ở vị trí gần cửa sổ phát ngốc, Đường Mộ bước đi chậm rãi tiêu sái đi tới.
Cô gái vừa quay đầu lại, liền thấy quý công tử tao nhã kia hướng mình đi tới. Mười năm, thay đổi, thực sự thay đổi...
Thiếu niên ngây ngô mười năm trước, lúc nào cũng khiến người ta cách xa ngàn dặm, nhưng mà là thiếu niên thế sự chưa thông, bên ngoài lạnh bên trong chung quy cũng có một tia độ ấm, nay chỉ có đi tới một quý công tử như vậy đi tới, liền sinh ra cảm giác chớ tới gần.
Mười năm a! Cô thiếu mất mười năm trong cuộc đời người này, vĩnh viễn cũng cứu không trở lại mười năm đã thiếu mất...
Cô e là một chút hy vọng cũng không có đi? Mười năm trước hắn đã từng nói đừng phối với người không yêu mình, bây giờ cô tốn mười năm đi tu sửa cây cầu giữa bọn họ, nhưng vì cái gì càng tu sửa càng sụp đổ? Hiện tại vì sao cô lại có loại cảm giác không thể tới gần?
_________
**** Tiểu kịch trường****
Quân Thái Bình: Thẩm Lãng, tức phụ của cậu bị người khác mơ tưởng!!
Thẩm Lãng: Ai dám mơ tưởng tiểu tổ tông của tôi? Giết không tha!
Đường Mộ: Đi đi! Anh vào tù tôi liền đổi người đổi giường!
Thẩm Lãng: Được! Hai vợ chồng chúng ta có nạn cùng chịu, cùng nhau ngồi tù đi!
Đường Mộ: Ai muốn cùng anh đi ngồi tù? Anh suy nghĩ nhiều rồi!
Thẩm Lãng: ....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui