Thật sự nằm không nổi nữa, Đường Mộ không thể nề hà bò dậy, chịu đựng không khó chịu đi xuống lầu tìm thức ăn. Người kia đi rồi, sẽ không có người bưng thức ăn đến bên giường, cũng sẽ không có ai khuyên nhủ dụ dỗ hắn ăn cơm. Hắn thực sự không biết hắn sẽ có thói quen như vậy tồn tại!
Bên ngoài trời vẫn chưa tối, lúc Đường Mộ xuống lầu mở đèn trong phòng, cả phòng đều sáng trưng, hắn mới đi đến phòng bếp, trên tủ lạnh có dán giấy nhắn:
"Tổ tông, anh làm cho em hai ngày cơm, để trong ngăn đông lạnh, anh gói sủi cảo và hoành thánh để túi riêng, còn có canh hầm xương. Trong tủ lạnh chỉ đủ bốn ngày, ăn hết rồi, phải về đại viện ở. Nếu không thì về nhà cũng được, anh cũng có nói qua với mẹ và ông nội. Không được gọi đồ ăn bên ngoài, không được ăn thức ăn tạp nham, không được lúc nào cũng ở nhà ngủ, không được trêu ghẹo ong bướm, không được ngủ sofa, không được ngủ trong bồn tắm, không được để bụng đói, về nhà anh sẽ kiểm tra!"
Đường Mộ nhìn tờ giấy nhắn này, không nhịn được khoé miệng run rẩy. Cái gì cũng không được! Y đoán chắc hắn muốn làm gì sao? Ngay cả cơm cũng chỉ chuẩn bị bốn ngày, là muốn hắn ở nhà ngốc luôn sao? Còn không được gọi đồ ăn bên ngoài, đó là muốn buộc hắn rời khỏi nhà sao? Hắn đi ra ngoài ăn nhà hàng, không được sao?
Đường Mộ mở tủ lạnh ra, lấy thức ăn bọc màng thực phẩm bên trong ra, đưa vào lò vi sóng hâm nóng, Đường Mộ đứng ở một bên thì bắt đầu ngẩn người. Hắn và Thẩm Lãng quen biết đã bao lâu? Hơn nữa trong khoảng thời gian sau kết hôn này, sắp bốn tháng, nhưng mà chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, so với hai mươi sáu năm qua cũng phải nhiều hơn. Hắn kết hôn, cùng một nam nhân, quen nhau chưa đến ba tháng, dùng phương thức chiến trận lớn như vậy, kết hôn! Sau đó cùng nam nhân này chung sống, dùng hình thức người yêu, cùng nhau trên đường, cùng nhau về nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, làm chuyện thân mật giữa vợ chồng, thảo luận chuyện lặt vặt hai bên gia đình, nói chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống hàng ngày...
Hắn không phản cảm, tự nhiên như vậy tiếp nhận hình thức cuộc sống mới, bây giờ người kia hết thời gian nghỉ phép kết hôn rồi, rời khỏi hắn quay về quân đội, hắn ngược lại không quen. Đây là chuyện cho tới bây giờ hắn không có nghĩ tới, hắn cũng sẽ có lúc không thể ly khai một người. Nằm ở trên giường bệnh, thấy y sốt sắn thân thiết suốt, cư nhiên khống chế không được nói, hắn hình như có chút không thể ly khai người này.
Hắn là có cảm giác với y sao? Đã nghĩ người bình thường như vậy có cái gọi là yêu sao? Hắn yêu cái người mạnh mẽ xông vào cuộc sống của hắn? Vẫn chưa phải là rất xác định đâu...
Đinh đinh... Đinh đinh...
Tiếng điện thoại cắt ngang trầm tư của hắn, Đường Mộ hơi hơi sửng sốt, hắn từ lúc nào cũng học biết trầm tư? Cũng là chuyện sau khi cùng người này chung sống đi?
Lấy điện thoại ra, thấy không có hiển thị số, Đường Mộ dừng một chút, vẫn là tiếp điện thoại: "Uy." Đường Mộ một tay cầm điện thoại, một tay mở lò vi sóng chuẩn bị lấy thức ăn ra.
"Tổ tông..." Nghe được thanh âm trong điện thoại nhịn không được mắt trợn trắng. Tuy rằng chuẩn bị sẵn sàng biết sẽ là người này gọi, nhưng nghe được người gọi điện, vẫn nhịn không được mắt trợn trắng. Người kia không phải nói tín hiệu không tốt sao?
"Anh không phải nói tín hiệu không tốt sao? Đây là ở đâu gọi?" Chỉ biết hỗn đản này không đáng tin.
"Anh dùng radio thông tin quân dụng gọi đến, thật đó tổ tông, anh hiện tại đang ở thâm sơn dã lâm, trong rừng rậm một con quỷ cũng không có!" Thẩm Lãng nghe phu nhân nghi ngờ, chỉ thiếu nhấc tay lên thề!
"Không có quỷ? Các anh là cái gì? U hồn sao? A!" Đường Mộ vừa nói xong, lại đột nhiên kêu lên kinh hãi một tiếng.
"Làm sao vậy?! Làm sao vậy?! Em đang làm cái gì? Đây làm sao vậy?! Nói chuyện! Nói chuyện! Tổ tông, em làm sao vậy? Nói mau đi!" Hắn thiếu chút nữa đem linh hồn bé nhỏ của Thẩm Lãng bay mất. Hận không thể theo đường dây điện thoại chui trở về!
"Không có gì, tay bị phỏng." Đường Mộ vẫy vẫy tay, cảm giác phỏng lan tràn cả đầu ngón tay.
"Làm sao lại bị phỏng?! Trời ơi! Mau! Mau đưa tay vào trong nước dội! Mau! Mau mở vòi nước, đưa tay vào dội đi! Nghiêm trọng không? Phỏng ở chỗ nào? Phỏng cái gì? Gọi điện cho Cảnh Trác đi, hắn là bác sĩ! Anh không phải đã nói rồi sao? Không được đụng dao đụng lửa đụng xoong nồi! Làm thế nào còn có thể bị phỏng? Ai u! MN! Đại gia! Tiểu tổ tông, nói chuyện với a!"
Thẩm Lãng ở đầu bên kia giáo huấn. Nhưng mà nói nửa ngày cũng không nghe thấy tiểu tổ tông của y mở miệng nói một câu.
Đường Mộ nghe lời mở vòi nước ra, đưa tay để đưa tay để dưới nước dội, nước lạnh lẽo thay đổi cảm giác đau bị phỏng ở đầu ngón tay.
Nghe Thẩm Lãng nói, hắn cũng không trả lời, để cho y một mình ở đó.
"Tổ tông! Tổ tông! Nói chuyện đi a! Phỏng có nặng không? Phỏng thế nào? Em nói chuyện đi!"
Nghe thấy tiếng nước ào ào, biết hắn ít nhất không bị đau ngất xỉu, thoáng thả lỏng một chút, nhưng mà y nói nửa ngày, tiểu tổ tông này một tiếng cũng không rên! Thẩm Lãng rất sốt ruột!
"Tôi không sao, ít nhất phỏng ở đầu ngón tay, lúc lấy chén trong lò vi sóng, không có việc gì." Chậm rãi mở miệng, như là muốn cố ý để nam nhân bên kia sốt ruột.
"Phỏng đầu ngón tay? Tổ tông, chẳng lẽ em không biết chén để trong lò vi sóng sẽ bị phỏng sao?"
Thẩm Lãng vừa nghe, hoàn toàn choáng váng. Ông trời a! Dọa chết y! Y còn tưởng là rất nghiêm trọng chứ! Nhưng mà nghe được nguyên nhân là cái gì, trực tiếp hết chỗ nói!
"Không biết." Đường Mộ thành thật gật đầu.
"Vậy ba năm ở Đức em sống như thế nào?"
Thẩm Lãng cảm thấy mình thật sự muốn hôn mê! Người này không phải sống ở Đức ba năm sao? Hắn sống như thế nào? Chẳng lẽ hắn vốn không có ở nhà nếm qua một bữa cơm sao?
"Nhà ăn, bán bên ngoài."
Đường Mộ nhún nhún vai, đơn giản nói cho y biết ba năm nay hắn ở Đức sống như thế nào.
"Suốt ba năm?"
Suốt ba năm đều ăn ở nhà ăn hoặc kêu bên ngoài? Người này ở Đức ba năm chính là như vậy trải qua?
"Tôi đã nói, tôi sẽ không làm cơm!"
Đường Mộ không biết người kia có đem điều cơ bản nhất của làm cơm tính vào hay không?
"Coi như anh không có hỏi!" Thẩm Lãng trực tiếp ngừng cái đề tài này. Y rốt cuộc đã biết, cái hắn gọi là không làm cơm bao gồm nhiều khoản!
"Còn đau không? Có phải bây giờ mới xuống lầu?"
"Vừa tỉnh."
"Em ngủ cả ngày?"
"Không muốn động, anh sẽ không quên đó là kiệt tác của ai chứ?" Biết câu tiếp theo y sẽ bão nổi, Đường Mộ nói một câu trực tiếp làm y nghẹn trở lại.
Thẩm Lãng thật sự bị tổ tông của y một câu làm nghẹn họng. Trách nhiệm chủ yếu của chuyện này thật đúng là không thể trách bảo bối của y...
"Ăn cơm trước, ăn cơm trước! Tay còn đau không? Nếu đau phải đi bệnh viện nha! Anh bảo Thẩm Mặc lái xe tới đón em."
"Không cần, tôi muốn ăn cơm, cúp." Nếu vì chút vết thương ấy mà đi bệnh viện, vậy hắn không cần gặp người.
"Tổ tông, anh nhớ em!" Thẩm Lãng gọi Đường Mộ lại, nghe hết một câu cuối cùng, cũng là hôm nay không nề hà phiền mà nói vài lần. Ngẫm lại, thật là nhớ!
"Ân." Giọng Đường Mộ thản nhiên cứng rắn, hắn đã biết, hắn biết y nhớ hắn.
"Vậy cúp đi! Phải cẩn thận đừng để bị phỏng nữa, lấy đồ trong lò vi sóng phải dùng khăn lót, lần sao cẩn thận nga."
"Ân."
"Buổi tối tắm đừng ngủ trong bồn tắm, ngủ đừng đá chăn, hôm nay trời sẽ lạnh, cảm mạo của em vẫn chưa hết hẳn, đừng lại để bị phát sốt."
"Ân."
"Không được gọi thức ăn bên ngoài, đồ không sạch sẽ, dạ dày em không tốt, ăn nhiều, sẽ đau dạ dày.
"Ân."
"Không được..."
"Nói xong chưa?" Đường Mộ dừng nửa ngày, trực tiếp cắt ngang: "Nói xong rồi, tôi muốn ăn cơm, tôi đói cả ngày rồi."
"Ăn đi! Anh nói xong rồi, mau đi ăn đi!"
Đường Mộ không nói hai lời trực tiếp cúp điện thoại, hắn muốn ăn cơm, lại để cho y xả tiếp, hắn có thể khỏi cần ăn cơm.
Thẩm Lãng cúp điện thoại, ngẫm lại vẫn là lo lắng, gọi điện thoại cho Thẩm Mặc.
"Uy, ai đó?"
"Là anh."
"Đại ca?" Thẩm Mặc kinh ngạc không thôi nhìn thoáng qua dãy số, không số, đại ca?
"Ngày mai em lái xe đi đón đại tẩu về đại viện một chút." Ở thời điểm không có mặt Đường Mộ, người Thẩm gia bao gồm Thẩm Lãng đều xưng hô như thế với tiểu tổ tông của y.
"Được, sáng mai em sẽ đi. Lão đại, không phải anh đang quân diễn sao? Anh hiện tại ở đâu gọi điện thoại cho em vậy?"
Cảm thấy kỳ quái sao ấy! Người này bình thường là sẽ không gọi điện thoại cho hắn một lần, bây giờ thành người yêu liền thay đổi a?!
"Anh ở trong núi rừng rậm, đang dùng radio thông tin." Nói đến cái này, Thẩm Lãng đã phải buồn bực hết chỗ nói rồi!
"Anh lấy việc công làm việc tư? Anh không phải khinh thường nhất cái này sao?"
Trước khi chưa kết hôn, trong nhà bảo y thỉnh thoảng gọi điện, đã nghĩ giống như bảo y phá vỡ quân kỹ vậy, nhưng mà đây là...
"Thẩm Mặc, em không nhiếc móc anh hai câu mới không ngủ được có phải hay không?"
"Không có! Em nào dám!"
"Bớt xàm ngôn đi! Ngày mai đi đón em ấy đi, trễ trễ một chút, buổi sáng em ấy dậy trễ." Thẩm Lãng không quên dặn dò nói.
"Lão đại, có phải nam nhân một khi kết hôn rồi, thì sẽ thay đổi một người thành một tính tình khác hay không? Sao em nhìn anh thay đổi nhanh cũng sắp không nhận ra? Anh té ra cũng không phải là như vậy a?"
Thẩm Mặc đặc biệt kinh ngạc, thiếu tướng thập phần khốc cảm nhà hắn a! Cũng sẽ có một ngày suy nghĩ phàm nhân như vật a! Tình yêu thật sự có thể làm người ta thay đổi như vậy sao?
"Hừ hừ! Chờ em kết hôn, chúng ta lại thảo luận tiếp vấn đề này."
"Nói nói đi! Lão đại, nói nói, coi như trao đổi một chút tâm đắc với tiểu đệ."
"Trước tìm cho em một người kết hôn, chúng ta lại chậm rãi trao đổi. Cứ như vậy đi! Anh có việc phải làm!" Thẩm Lãng bên kia thật sự có việc gấp, y vội vàng cúp điện thoại.
"Được rồi, em đi tìm người khác trao đổi."
Thẩm Mặc lắc đầu. Khốc ca thân ái của hắn, chỉ có đối với chuyện của vợ y mới có thể thay đổi thành một người khác, đối đãi với bọn họ vẫn là lạnh lùng như cũ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...