Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà


Đúng vậy! Dũng khí! Cảm tình như vậy có thể thản nhiên hào phóng thế này, thoải mái đứng ở trước mặt mọi người, thẳng thắn với cảm tình như vậy, còn cử hành hôn lễ này thật sự cần có dũng khí.
Kỳ thực có thể hào phóng như vậy tiếp nhận há chỉ là bọn họ cần có dũng khí, gia đình của bọn hắn càng là cần có loại dũng khí này.
Khó có thể tưởng tượng được, gia đình bọn họ như vậy lại hào phóng vậy tiếp nhận cảm tình như thế. Một quân sự thế gia, một hào môn cự phú, gia đình như vậy, vốn phải đối với thể diện gia tộc là hết sức để ý, xảy ra chuyện như vậy, bọn họ không có nổi trận lôi đình bảo bọn hắn chấm dứt cảm tình như thế, cũng đã là kỳ tích, càng đừng nói đến đáp ứng cho bọn hắn cùng một chỗ, còn chuẩn bị hôn lễ rầm rộ như thế.
Hôm nay người tới tham dự hôn lễ đều ôm thái độ quan sát mà tới. Bọn họ tò mò rốt cuộc là loại gia đình thế nào lại đáp ứng hôn sự thế này. Thân bằng hảo hữu của Đường gia là tâm tư như vậy, thân bằng hảo hữu của Thẩm gia cũng là tâm tư như vậy, đều muốn nhìn xem Thẩm Lãng và Đường Mộ ngươi tìm dạng đối tượng gì, lại có thể nhận được mọi người trong nhà nhất trí đồng ý, còn vui vẻ chuẩn bị hôn lễ cho bọn hắn.
“Trước khi tiến hành hôn lễ chính thức, tôi trước tiên hỏi hai vị chú rể một chút, đối với cuộc hôn sự này có ý kiến gì hay không, nếu như có, chúng ta sớm một chút giải quyết, không thể đến lúc nửa đường mới tỏ thái độ nói cái gì không đồng ý, muốn hối hận gì gì đó, sẽ không tốt, phải không?” Thẩm Tiêu đẩy đẩy mắt kính, không đếm xỉa ánh mắt muốn giết người của lão đại nhà mình.
Thẩm Lãng cảm thấy, hôm nay sau khi kết thúc hôn lễ này, y cần phải trước tiên thu thập người rồi lại đi Hà Lan lấy chứng nhận.
“Đồng chí Thẩm Lãng, xin hỏi anh có nguyện ý cùng đồng chí Đường Mộ kết thành bạn đời hợp pháp, cả đời bất ly bất khí không?”
“Tôi nguyện ý.” Không có bất kỳ chần chừ, đúng vậy, y nguyện ý! Cùng người này kết thành bạn đời hợp pháp, cả đời bất ly bất khí.
“Đồng chí Đường Mộ, xin hỏi anh có nguyện ý cùng đồng chí Thẩm Lãng kết thành bạn đời hợp pháp, cả đời bất ly bất khí không?”
Đường Mộ an tĩnh đứng, nhìn người bên cạnh, vẻ mặt thản nhiên, lại là cái loại thản nhiên nhìn không hiểu đó.
Thẩm Lãng nhìn cái người an tĩnh không trả lời, ánh mắt bình tĩnh, nhưng mà lòng bàn tay đầy mồ hôi, người này hắn là tình thế bắt buộc, nhưng y càng muốn nghe người này chính miệng nói.

Đường Mộ nhìn nam nhân vẻ mặt bình tĩnh lòng bàn tay lại mồ hôi đầm đìa, bọn hắn lần đầu tiên gặp mặt, y lôi ra dáng vẻ quân trưởng, thiếu tướng cao cao tại thượng. Lần thứ hai gặp mặt, y hung hãn dạy dỗ tay buôn ma túy, nhưng quay đầu lại liền vô lại cưỡng ép hắn kết giao. Lần thứ ba gặp mặt, y hung hăng ôm hắn, nói y bốn ngày bốn đêm không có nhắm mắt muốn ôm hắn ngủ đón giao thừa. Lần thứ tư gặp mặt, y giống như một tòa núi cao có thể dựa vào xuất hiện ở tầm mắt của hắn, hỗn đản trong nháy mắt lại làm cho hắn tức giận đến muốn giết người…
Hiện tại là lần thứ mấy bọn họ gặp mặt, hắn không biết, nhưng hiện tại hắn biết rõ, bọn hắn phải kết hôn, kết thành bạn đời hợp pháp. Sau đó hắn và nam nhân này chính là vợ chồng hợp pháp, hắn không biết hắn có yêu nam nhân này hay không, nhưng mà hắn biết, hắn nguyện ý cùng nam nhân này kết hôn. Cho dù hôn nhân của bọn hắn ở trong mắt thế nhân là không bình thường, cho dù quan hệ của bọn hắn bị người khác biết, sẽ là ánh mắt khinh bỉ, cho dù cảm tình như vậy khiến cho hắn không thể giống như người bình thường có vài thứ kia, hắn vẫn là muốn kết hôn với nam nhân này.
“Hắn không phải là muốn hối hận chứ?” Người trên sân khấu ổn định, người dưới sân khấu sốt ruột.
“Lúc này ngay miệng mới muốn hối hận? Thẩm Lãng còn không phải tức chết sao!”
“Hẳn là không thể nào? Đến lúc không còn tốt đẹp sao?”
“Tôi chỉ muốn hỏi, bọn họ sao vội vội vàng vàng như thế liền nói muốn kết hôn, đây không phải là Đường Mộ tiểu tử kia động kinh lại muốn làm ra chút gì đó chứ?”
“…”
“Tiểu Mộ không phải là muốn đổi ý chứ?”
“Tiểu tử này không phải là muốn đổi ý chứ?”
“Hắn không phải là muốn đổi ý chứ?!”
Người Thẩm gia và Đường gia đều bị hù dọa rồi, tiểu tử này trước đó vẫn luôn đối với chuyện hôn lễ không ấm không nóng. Vài ngày trước, tâm tình còn có một dạo giảm sút, ngay cả lễ phục về cũng không mặc thử, nên ngày thứ ba trở về mới mặc. Hiện tại nhớ lại, đối với hôn lễ hắn hình như vẫn không có để ý nhiều, chẳng lẽ, hắn thật sự không phải là muốn kết cái hôn này???

“Thế nào? Đồng chí Đường Mộ có ý kiến hay là muốn đổi ý?” Nhìn Đường Mộ không nói lời nào, Thẩm Tiêu khiêu khiêu mi, hào phóng hỏi ra nghi ngờ của tất cả mọi người ở đây.
Sắc mặt của Thẩm Lãng duy trì hạ nhiệt, Thẩm Tiêu ngươi tên lưu manh này, có thể câm miệng hay không?
Đường Mộ lắc đầu một cái: “Tôi không có ý kiến, cũng không có nghĩ tới đổi ý, chỉ là đang suy nghĩ sự tình mà thôi.”
Nghe thấy lời này, Thẩm Lãng hung hăng thở phào nhẹ nhõm, người phía dưới cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bị lời của hắn lôi đến bên ngoài cháy xém bên trong mềm nhũng. Huynh đệ, cậu có nên đứng ở chỗ này suy nghĩ sự tình hay không!!!
“Vậy anh có nguyện ý hay không? Trọng điểm vẫn chưa trả lời.”
“Nguyện ý, tôi nguyện ý cùng người này kết thành bạn đời hợp pháp, cả đời bất ly bất khí.”
Đường Mộ trả lời, làm cho Thẩm Lãng ngây ngốc sững sờ tại chỗ, hắn chủ động nói nguyện ý kết hôn với y như vậy.
Ngây ngốc cũng không chỉ có y, người Đường gia cũng là bị lời của hắn lôi ngã! Người này là đức hạnh gì, là tính khí gì, vô tâm vô phế tới trình độ nào có lẽ cũng chỉ có bọn họ mới biết được, hắn đối với tình cảm bài xích đến mức nào, có lẽ Thẩm Lãng rõ ràng nhất, thế nhưng hắn lại có thể chủ động nói ra lời này như vậy, thật sự là trời hạ xuống hồng vũ sao?
“Xác định chưa?” Thẩm Tiêu nhàn nhạt hỏi một câu, khiến Thẩm Lãng thiếu chút nữa kiềm chế không được trực tiếp tiến lên một cước đá bay hắn cho xong chuyện, mẹ nó rốt cuộc là ai để cho hỗn đản này tới làm người chủ trì hôn lễ?
Y kết hôn, tên lưu manh này tới phá rối cái gì? Mẹ nó, y thay người có được hay không?
“Xác định, một trăm phần trăm xác định.”

“Tốt lắm!” Đường Ngạo kích động đứng dậy hô to.
“Tiểu đệ, em hôm nay rất giống một nam nhân thuần chủng!”
Thẩm Lãng cao hứng cười, y cơ hồ có thể đoán được Đường Ngạo sẽ có cái dạng kết cục gì, nhưng mà y thật sự cao hứng.
“Đường Ngạo, Tiểu Mộ trước giờ đều là nam nhân thuần chủng, chú ý hình tượng của con, đây là nơi công cộng.”
Văn Tây nhìn con trai của mình, cảm thấy bà sao mà lại sinh ra một đứa con trai tùy tiện như vậy, bà đã nghiên cứu thật lâu cũng chưa có đáp án.
Đường Ngạo cười cười, cũng không để ý lúc này mất mặt hay không, y cảm thấy tiểu tử này của nhà y hôm nay rất giống nam nhân, y là thật sự cao hứng.
Đường Mộ nhìn cái người hô to dưới sân khấu kia, lành lạnh kéo khóe miệng một chút, tốt lắm, cảm thấy hắn không giống một nam nhân đúng không? Không sao hắn sẽ để cho y nhớ thật lâu.
“Tốt lắm, nếu hai bên đều không có ý kiến gì, vậy hội nghị này tiếp tục, bây giờ mời hai người trước tiên trao đổi nhẫn đi!” Hai ba câu, Thẩm Tiêu trực tiếp chạy khỏi chủ đề trước đi hãy nói.
Nhân viên công tác phía dưới đưa lên nhẫn kết hôn, nhẫn là nhẫn cưới đồng tính đặt ở Pháp, nhẫn bạch kim đơn giản, không có bất kỳ trang trí gì, nhưng mặt trong vòng nhẫn có khắc tên của đối phương.
“Tốt lắm, bắt đầu đeo cho đối phương đi! Thời gian có hạn, mời chú rể nhanh một chút, tân khách phía dưới có thể cũng đều đói bụng đợi hai người bảo khai tiệc đi.”
Thẩm Lãng lạnh buốt liếc Thẩm Tiêu một cái, ngươi chờ đấy, tiểu tử!
Cầm lên nhẫn cưới, tay Thẩm Lãng nhẹ nhàng nâng tay Đường Mộ lên, đem nhẫn đeo vào ngón tay của Đường Mộ: “Cả đời này cũng không được tháo xuống.” Y thấp giọng ở bên tai Đường Mộ nói đây là suốt đời.
Sau khi đeo nhẫn xong, y hài lòng cười, thật tốt, người này là của y rồi.

Khi Đường Mộ đem nhẫn cưới đeo vào ngón tay của Thẩm Lãng, nhàn nhạt cười: “Thẩm Lãng, nếu như tôi phát hiện anh có lỗi với tôi, tôi thủ tiêu anh ngay.”
Có yêu hay không là một chuyện, nhưng mà trung thành là nhất định. Kết hôn chính là một người bắt đầu đối với một người khác trung thành, một khi bắt đầu, chính là cả đời.
“Được.” Thẩm Lãng cười tiếp nhận lời thề hôn lễ của phu nhân mới nhậm chức nhà y! Có lỗi, vậy thì thủ tiêu!
“Được rồi, chủ đề chính hội nghị hoàn tất, bây giờ mời chú rể phát biểu.” Đối với cuộc hôn lễ đặc thù như vậy, chỉ có đương sự có quyền phát biểu.
Thẩm Tiêu cầm micro đưa cho Thẩm Lãng, hôm nay đều là chú rể, không có khác biệt.
Thẩm Lãng tiếp nhận micro, nắm tay Đường Mộ, luyến tiếc buông ra, liền kéo tay phu nhân nhà y bắt đầu phát biểu: “Đầu tiên, trước hết cảm tạ các vị thân bằng hảo hữu đã tới, cảm tạ mọi người vứt bỏ thành kiến, tới tham dự hôn lễ của tôi và người yêu của tôi, Đường Mộ. Cảm ơn các vị thúc bá a di, cảm ơn! Tôi biết hôm nay cuộc hôn lễ này có điểm đặc thù, bởi vì tôi và người yêu của tôi là cùng giới tính. Thế nhưng tôi yêu em ấy, cho nên tôi muốn thoải mái cùng em ấy sống chung một chỗ. Có thể giống phu thê bình thường vậy, không sợ hãi đi trên đường phố, nắm tay, bàn luận buổi tối ăn cái gì… Đây là chuyện người đồng tính luyến ái không làm được, bọn họ không thể tự nhiên nắm tay đi trên đường phố, không thể thoải mái nói cho người khác biết đây là người yêu của tôi, không thể ở nơi công cộng làm ra động tác thân mật giữa người yêu. Tôi không muốn như vậy, tôi muốn thoải mái nắm tay em ấy đi trên đường phố, tôi muốn thoải mái nói cho người khác biết, đây là người yêu của tôi, tôi muốn giống như tình nhân bình thường như thế có thể ở nơi công cộng làm động tác thân mật giữa người yêu. Bởi vì cảm tình của chúng tôi không dơ bẩn, cảm tình của chúng tôi đều thuần túy hơn so với bất kỳ phu thê bình thường nào, chúng tôi chỉ là bởi vì yêu mà cùng một chỗ.”
“Tôi yêu Mộ, lần đầu tiên gặp em ấy, tôi đã không thể tự kiềm chế yêu em ấy. Tôi biết em ấy không thể thản nhiên tiếp nhận cảm tình của tôi, nhưng mà tôi vẫn là không để ý tới…”
Thẩm Lãng quay đầu lại nhìn Đường Mộ, thâm tình mà nhìn người y liều lĩnh muốn yêu: “Anh biết anh có lẽ chưa đủ tốt, thế nhưng anh sẽ cho em hạnh phúc. Anh sẽ sủng em, yêu em, anh sẽ dung túng em ích kỷ, sẽ để mặc cho em không hợp quần, sẽ làm cơm cho em. Anh sẽ để cho em ở trong chăn không xuống giường, sẽ để cho em mùa đông không ra khỏi cửa, sẽ đem em đặt ở trong lòng suốt đời. Anh biết em chán ghét quân nhân, nhưng anh sẽ loại bỏ hết thảy khuyết điểm mà em không thích, sẽ làm cho em thay đổi cái nhìn đối với quân nhân. Anh biết cuộc sống của em thanh nhàn, anh sẽ bước cùng em, Mộ, anh yêu em, suốt đời! Nếu ngày nào đó giữa chúng ta không có tình yêu, đó nhất định là anh không còn ở nhân thế nữa…”
Đúng vậy, nếu ngày nào đó Thẩm Lãng không yêu Đường Mộ nữa, đó nhất định là Thẩm Lãng không còn ở nhân thế nữa.
Lời nói của Thẩm Lãng kiên định truyền tới mỗi góc trong đại sảnh, người Thẩm gia đều kinh ngạc nhìn, quên phản ứng. Bọn họ chỉ biết là Thẩm Lãng rất để ý Đường Mộ, nhưng mà không biết y cắm sâu trên người Đường Mộ như vậy.
Nữ nhân Đường gia đều âm thầm lau nước mắt, nam nhân Đường gia cũng yên lặng không nói gì. Đường Mộ là người yêu quý nhất của Đường gia, nhưng Đường gia không có ai có thể làm được tới mức này như Thẩm Lãng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui