Long Tiêu Dạ bên kia nhạy bén nhận ra sự xuất hiện của Ithilt nên không khỏi tò mò hỏi dò Vũ Hà Nguyệt:" Xảy ra chuyện gì nữa sao?"
Cô đối với anh có cái suy nghĩ chính là "Đằng nào cũng là chuyện riêng của mình nên không tiện nói ra, tránh gây phiền phức, lại làm lộ cơ mật thì còn nguy hơn".
Nhanh chóng né tránh đáp:" Không có gì! Việc cá nhân chút thôi, anh không cần bận tâm đâu".
Mà anh cũng tự biết chắc sẽ không hỏi được gì thêm.
Mà nếu cứ nhất quyết hỏi ra cho bằng được thì chỉ khiến cho người con gái này đối với hành động đó sinh ác cảm mà thôi.
Đành đưa hai tay ra nhún vai nói:" Không vấn đề gì".
...----------------...
Bên Vũ Huyết Thiên cũng đã được Long Khánh đón về tư gia, cho cậu bé vui chơi ăn uống rất thoải mái nhằm mục đích cải thiện mối quan hệ hơn.
Tất nhiên cậu bé rất hiểu ý bọn họ, cũng rất vô tư tự nhiên nhưng thật ra là vẫn đang âm thầm quan sát thái độ của mẹ đối với người nhà gia tộc, cậu tỉ mỉ từng chi tiết, quan sát nhất cử nhất động từng việc làm một.
Chỉ cần tâm trạng Vũ Hàn Nguyệt trở nên xấu, không tốt, các thành viên của Long gia có thái độ không đàng hoàng liền nhất quyết rời đi.
Bởi vì đối với tiểu Thiên tuy ba mẹ ruột, ông nội,...!đều quan trọng nhưng Vũ Hàn Nguyệt lại càng quan trọng hơn, là cô cho cậu sự sống, một lần nữa được sống, có cô nên cậu mới có thể từ cửa quan trở về, có thể lớn lên...
Gần đây ngày ngày do có Vũ Hàn Nguyệt giúp sức nên Vũ Minh Đạo chẳng còn mấy bận tâm đến việc công ty, vui chơi chơi đùa cùng bạn bè.
Anh ta đến một quả núi, ngắm nhìn tứ phía, nghĩ một lúc lâu lại cho người khi đi đo đạc.
Chẳng qua là phong cảnh nơi đây rất thoáng đãng, yên tĩnh, mát mẻ lại sống động như vậy.
Thế là sau đó móc ra từ trong túi, cầm trên tay chiếc điện thoại, bấm số gọi điện cho Vũ Hàn Nguyệt để xin ý kiến:" Alo, chị à! Em tính đầu tư mua một quả đồi cách phía đông ngoại ô tầm ba trăm mét, có được hay không hả?! ".
- Tuỳ ý!
Vũ Minh Đạo ấp úng:" Vậy...!chuyện tiền mua thì...!"
Vũ Hàn Nguyệt thở dài một tiếng, dần mất kiên nhẫn đáp:"Kêu Thiết Ngư chuyển cho, chị không rảnh quản em nhiều như vậy!!! Và đừng làm phiền chị nếu không có chuyện gì quan trọng...!"
-Vâng, được ạ.
-Vậy chị làm việc tiếp đi, có gì em sẽ gọi điện lại sau nha.
-Lượn mau đi, trước khi chị đây dần bực bội thêm, trước khi bị ta lôi ra bán đảo hoang!!
Sau cúp máy cô hướng đến chỗ Long Tiêu Dạ mà đi tới tựa lưng vào bàn, khoanh tay nhìn anh hỏi:" Sao rồi!? Long tổng nhà chúng ta thấy có gì khác thường hay chưa? ".
Anh chính là đối với câu hỏi của cô chỉ để ý ba từ "nhà chúng ta" mà thôi khi, đưa tay ra chỉ vào vấn đề cho cô thấy:
- Đây là chỗ này và cả chỗ này nữa.
Tên trưởng phòng bộ tài vụ Hạ Dực này tính toán rất chi tiết, xử lý cũng khá sạch sẽ.
Nhưng đáng tiếc là còn sơ hở, số tiền rút ra thì nhiều hơn dùng cho việc chi tiêu, hơn nữa nếu điều tra cẩn thận thì chắc chắn tài khoản ngân hàng của hắn sẽ nhận được kha khá đó.
Thất thoát không ít ngân sách của công ty em mà anh đoán không sai thì tầm hai mươi vạn tệ.
- Được rồi, tôi biết rồi.
Cảm ơn anh nha! Tí nữa tôi sẽ xử lý sau, còn việc của anh là có thể về được rồi đó!!
Long Tiêu Dạ ca thán:" Để anh bận rộn xử lý công việc như vậy rồi bây giờ lại tính đuổi anh về hay sao?!".
Vũ Hàn Nguyệt chẳng thèm để mắt đến một cái, trực tiếp lạnh nhạt không thể suy nghĩ:" Chính là ý muốn đuổi anh đó.
Ở đây hơi lâu rồi á!".
Cảm thấy thật đau lòng, anh thút thít quay người đi, cứ ngỡ đi luôn ai dè còn thậm thụt đứng trước cửa ngó đầu vào:" Vậy ta liền rời bỏ không thèm quan tâm đến người nữa~ Ta đi thật đó!".
- Ừm, không tiễn, đi thong thả.
Nhận thấy người cần chú ý đề phòng đã rời khỏi công ty được một hồi lâu Vũ Hàn Nguyệt cho đăng nhập vào toàn bộ máy tính công ty.
Mọi người ai nấy đang làm việc đều chân tay cuống cuồng rối mù lên, không biết làm sao.
Cô vô cùng nhẹ nhàng chào hỏi và thông báo, mở đầu:" Chào mọi người, mong buổi chiều tốt lành.
Hi vọng công việc của mọi người đều sẽ được hoàn thành sớm nhất có thể, nhưng trước tiên tôi phải thông báo một chút...."
Nhân viên nghe đến đây đều chảy mồ hôi hột người thì đang uống nước cho bình tĩnh, người thì vội vàng lau đi những giọt mồ hôi trên chán không thì cũng là xì xào bàn tán.
Có lẽ người ngoài sẽ không nhận ra nhưng từ lúc cô vào công ty, nề nếp đã được chỉnh đốn nghiêm chỉnh hơn, không còn tình trạng cười nói làm việc riêng hay ăn uống trong công ty nữa.
Vũ Hàn Nguyệt thông qua màn hình ngồi trên ghế xoay xoay tay chống lên thái dương nhìn vào tập tài liệu gọi tên:
- Trường phòng Bộ tài vụ- Hạ Dực, anh bị sa thải rồi!
-Ca...cái gì chứ!!? Đang yên đang lành lại đuổi việc tôi cô đây là lạm dụng chức quyền!! Tôi muốn kiện cô...
Vũ Hà Nguyệt nhìn đối diện màn hình máy tính...
- Muốn biết lý do vì sau bị đuổi việc tôi liền nói cho anh biết.
Theo số liệu báo cáo lên mà tôi nhận được mỗi lần anh rút tiền dùng cho công việc quảng bá, mua vật liệu, thiết kế tiệc tùng,...!cho công ty và ngay cả các khoản chi cho mỗi lần hợp tác tất cả cộng lại đều nhiều hơn trên dưới năm vạn tệ mà tài khoản của anh thường xuyên nhận thêm tiền sau đó đều đều.
Chủ nhật mỗi tuần rút ra tổng cộng cũng vừa tròn tầm hai mươi vạn tệ!! Anh nói xem số tiền này ở đâu ra!?
Ánh mắt mọi người xung quanh đều tập trung vào một hướng nhìn Hạ Dực, anh ta vừa vội vàng nhìn mọi người vừa giải thích:" Tấ...!tất nhiên là tiền lương của tôi rồi! Cô nói như vậy không phải thừa sao?!!"
- Ồ vậy sao? Nhưng như tôi được biết thì tiền lương mỗi tháng của anh là bảy ngàn tệ, anh lại thuê nhà tại một khu chỉ dành cho giới thượng lưu, thêm đó trung bình một tháng tiền nhà tầm ba ngàn tệ, lại thêm tiền sinh hoạt tiền hàng tháng, tiền anh mua chiếc Bentley tháng vừa rồi bằng phương pháp quẹt thẻ thanh toán trong một lần thì anh nghĩ...!Liệu có đủ hay không? Tốn nhiều như vậy có lẽ là dùng cho cả cô bạn gái thân yêu của anh nữa nhỉ!?
- Bản thân anh tưởng độ chỉ cần đậu xe ở một bãi đỗ xe cách xa công ty rồi đi bộ tới thì tôi sẽ không nhận ra hay sao!!
- Chuyện...!chuyện này rõ ràng là cô tự mình bịa đặt.
- Anh nghĩ tôi có cần làm như vậy hay không, chứng cứ đã rõ ràng nếu cần nhân chứng thì đến tìm gặp người bạn gái kia của anh một chút là được!
- Cô, cô...
- Không ngờ anh ta lại là người như vậy!!
- Phải đó, đến tiền công ty cũng dám ăn chặn@#+$+$...
-@#+$+$! #@...
Văn phòng nơi anh ta làm việc, nhân viên công ty toàn bộ đều nhận ra bộ mặt xấu xa cùng việc làm dơ bẩn của Hạ Dực nên không ngừng bàn tán, chỉ trích mắng nhiếc.
Anh ta xấu hổ tức giận tới đến đỏ cả mặt, đập mạnh tay xuống bàn rồi đùng đùng bỏ đi.
Vũ Hàn Nguyệt trở lại về mặt hiền hậu ôn hòa và tươi mới căn dặn toàn bộ, chẳng qua ngữ điệu lại nghe ra đang cảnh cáo nhắc nhở nhân cấp dưới:
- Đương nhiên qua chuyện này tôi hy vọng mọi người sẽ tích cực làm việc hơn gạt bỏ cái suy nghĩ không chính đáng trước kia đi.
Tôi không phải Vũ Minh Đạo chỉ biết chơi bời lêu lổng, làm việc tốt đương nhiên liền có thường.Còn không thì sẽ có kết thúc như Hạ Dực vừa rồi, mọi người hiểu chứ!? "
Nhân viên nghe xong liền nhanh chóng trở về vị trí ngồi ngay ngắn bắt đầu làm việc, không còn tụ tập thành nhóm tiếp tục uống nước trà, cắn hạt dưa,...!nữa.
Nhờ có vị phó Tổng Giám đốc mới nhậm chức này chấn chỉnh lại mà giờ đây khi tiến nề nếp công ty ngay ngắn, tiến độ công việc cũng được cải thiện hiệu quả, nâng cao cộng thêm việc Vũ Hàn Nguyệt thường xuyên tổ chức các cuộc họp đề ra các chính sách cách nhằm thu hút vốn đầu tư trong và ngoài nước, đường lối lãnh đạo đúng đắn nên công ty nhanh chóng kí thêm được rất nhiều hợp đồng mới, nhiều dự án đã được đề ra.
SKO không mất bao lâu đã vươn lên đứng thứ hai toàn Đế Đô, Hội đồng quản trị ai ai cũng khâm phục nể trọng Vũ Hàn Nguyệt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...