Mặt trời đã mọc lên cao, gió thổi lên mặt hồ tạo nên những vòng tròn gợn sóng, những chiếc lá sen ở trong hồ nước lay động, sáng sớm ở khu hồ Thu Lan, có không ít người trẻ tuổi đến chạy bộ. Trợ lý Tô đưa quần áo xong, lái xe đi dọc ven hồ trở lại công ty.
Ở trước vạch nhường cho người đi bộ, trợ lý Tô nhìn lướt qua ở bên ven hồ, nhìn xa xa cô thấy một bóng người quen thuộc, cao gầy mảnh khảnh.
Ảnh chụp của Tần Phụ Tuyết được cô lưu ở trong điện thoại, mỗi ngày đều nhìn đến. Hiện tại, nhìn thấy Tân Phụ Tuyết phiên bản đời thực, trợ lý Tô liếc một cái cũng nhận ra người.
Trợ lý Tô vội vàng hạ kính xe xuống, nhìn theo bóng dáng kia mà hô một tiếng "Tần Phụ Tuyết!" Tiếng kêu của cô bị tiếng còi lấn át, Tần Phụ Tuyết đã đi càng xa chỉ để lại cho cô một cái bóng.
Mấy chiếc xe ở phía sau thấy xe phía trước bất động, nhấn còi càng lớn, ánh mắt trợ lý Tô vẫn đang nhìn theo Tần Phụ Tuyết đi xa, nghe được tiếng còi, cô dẫm chân ga đi qua vạch.
Ở đây, chỗ đậu xe rất ít, chỉ có bãi đổ xe của khách sạn, trợ lý Tô đi đến giao lộ phía trước liền đánh tay lái quay xe lại, đem xe chạy về khách sạn Duyệt Giang, xuống xe, chìa khoá cũng không thèm rút, kêu bảo an ở khách sạn đậu xe giúp cô. Cô lấy điện thoại vội vã mà chạy theo hướng vừa rồi Tần Phụ Tuyết đi qua.
Bảo an trẻ tuổi thấy được bộ dáng vội vàng của cô muốn chạy đi giành lấy bảo bối, cười mà nhắc nhở cô một tiếng "Trợ lý Tô, cô chạy chậm chút."
Trợ lý Tô làm gì mà có thời gian đáp lại hắn, hiện tại trong đầu của cô chỉ có Tần Phụ Tuyết, đối với những âm thanh bên ngoài cô mắt điếc tai ngơ không thấy.
Chân mang giày cao gót đã rất lâu chưa chạy gấp như bây giờ, cô bất chấp dòng xe cộ đi qua đi lại mà đi qua bên kia đường, nhấc chân một cái vượt qua rào cản, chỉ cần bước hai ba bước là có thể đến lối đi bộ dành cho người qua đường, nhưng cô mà gấp tới độ không muốn đi đến đó.
Ven hồ có rất nhiều người, trẻ tuổi có, lớn tuổi có, ánh mắt trợ lý Tô nhìn trong đám đông, đã không thấy bóng dáng của Tần Phụ Tuyết nữa rồi "Hôm nay không phải cuối tuần, sao lại có nhiều người như vậy? Đều không đi làm sao!"
Trợ lý Tô dậm chân hậm hực, cô đã hẹn Tần Phụ Tuyết không biết bao nhiêu lần, phản ứng của Tần Phù Tuyết đều lãnh đạm, cuối cùng đến tin nhắn cho có lệ cũng không muốn nhắn nữa.
Đúng rồi, nhắn tin! Cô có thêm bạn tốt với Tần Phụ Tuyết, cô có thể dùng điện thoại tìm người a!
Trợ lý Tô nhanh nhắn cho Tần Phụ Tuyết [Tôi ở hồ Thu Lan hình như thấy cô.]
Một cái dấu chấm than màu đỏ, tin nhắn không gửi đi được.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Hệ thống nhắc nhở cô, đối phương không phải là bạn tốt của cô, mời thêm bạn sau đó nhắn tin.
Tần Phụ Tuyết đã xoá kết bạn với cô?
Ngày hôm qua, cô còn gửi chúc buổi sáng, ngủ ngon, hôm nay như thế nào không còn là bạn tốt!
Trợ lý Tô gửi lời mời kết bạn người nội dung [Chào buổi sáng, cô sao xóa kết bạn với tôi T^T]
Tần Phụ Tuyết đang chạy quanh hồ tập thể dục buổi sáng thì điện thoại nhắc nhở Wechat có người muốn kết bạn với cô, dừng bước chân lại từ trong áo khoác lấy điện thoại, nhìn đến là cái người mỗi buổi sáng phiền toái nhắn cho cô, nhưng hôm nay lại không thèm nhắn chúc buổi sáng. Cô do dự một lát rồi nhấn đồng ý.
Kết bạn lại một lần nữa, câu đầu tiên Tần Phụ Tuyết nói là [Không cần lãng phí thời gian ở chỗ tôi.]
Trợ lý Tô sửng sốt, Tần Phụ Tuyết biết cô đang theo đuổi cô ấy sao?
Cô tự hỏi biểu hiện của mình rõ ràng vậy sao.
Trợ lý Tô [Cô đang ở Hồ Thu Lan?]
Tin nhắn đã được gửi đi một lát nhưng không có động tĩnh gì, tâm trợ lý Tô có chút sợ hãi đổ cả mồ hôi ra, cuối cùng Tần Phụ Tuyết cũng nhắn lại một chữ [ Ân.]
Trợ lý Tô: [Tôi nhìn thấy cô.]
Tần Phụ Tuyết: [Vậy à.]
Trợ lý Tô: [Gần đó có cửa hàng cafe cùng với bánh ngọt cũng không tệ, tôi mời cô được không.]
Tần Phụ Tuyết: [Tôi thích uống trà, không ăn ngọt.]
Trợ lý Tô vẫn bám lấy [Vậy tôi mời cô uống trà, bên này có tiệm trà nhỏ.]
Tần Phụ Tuyết [Không muốn uống.]
Rốt cuộc là cái nghiệt gì vậy a, cô lại động tâm với một người lãnh đạm như Tần Phụ tuyết! Trợ lý Tô rên rỉ, vẫn là không thích không được.
Tần Phụ Tuyết cũng có chút hổ thẹn với lòng nhiệt tình của trợ lý Tô, đành kết thúc đề tài, chủ động nhắn lại [Tôi đang ở Phong Đình.]
Phong Đình cách đây không xa, chỉ cách 100m, trợ lý Tô nhìn tin nhắn, ngẩng cổ nhìn qua bên Phong Đình. Trong đình có vài người đứng ở đó, có mấy đám người đứng ở đó mà nói chuyện với nhau, chỉ có một thân ảnh đứng đơn độc ở đó, cô ấy đứng ở bậc thang, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay.
Trợ lý Tô nắm bắt mục tiêu liền đi qua đó.
Một phút sau, cô xuất hiện ở đình.
Trong đình không biết người đã tản đi từ lúc nào, chỉ còn lại các cô, trợ lý Tô nhìn bóng dáng Tần Phụ Tuyết, tâm thình thịch khẩn trương, yết hầu có chút khô "Tần Phụ Tuyết."
Ba chữ Tần Phụ tuyết này, trợ lý Tô kêu có chút run.
Tần Phụ Tuyết bình tĩnh mà quay đầu lại, cô đã xem qua ảnh của trợ lý Tô. Kỳ Thanh có gửi qua cho cô vài tấm nói vài câu về trợ lý Tô. Hiện tại nhìn ở bên ngoài, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, giống như bạn cũ gặp lại.
Tóm lại, so với trên mạng thì khá tốt.
" Ân." Tần Phụ Tuyết lên tiếng, đi đến trước mặt trợ lý Tô.
Cô vừa co vừa gầy, mặc quần áo thể thao, giày thể thao đến bằng, đứng ở trước trợ lý Tô so với cô ấy cao hơn nửa cái đầu.
Trợ lý Tô mang đôi giày cao gót cao 5cm, nếu không mang giày đại khái chỉ đến cằm Tần Phù Tuyết, trợ lý Tô hơi ngẩng đầu nói chuyện "Tôi là Tô Hoài Sương.
Đến gần Tần Phụ Tuyết, cô mới thấy làn da cô ấy so với ảnh chụp còn trắng hơn, đôi mắt sâu, lúc nhìn vào con ngươi lạnh lùng kia, trợ lý Tô rung động vì ánh mắt đó.
Muốn mệnh a, cô sao lại thích Tần Phụ Tuyết đến như vậy.
Rụt rè một chút nào.
"Hôm nay, cô không đi làm sao?"
Vừa rồi nói từ " Ân" trợ lý Tô không biết nói của Tần Phụ Tuyết thuộc loại nào. Hiện tại, cô ấy nói thêm với cô một câu, càng nói càng muốn dâng cái mệnh này lên, giọng nói cô ấy nhẹ nhàng rất dễ nghe, rất nhu hoà, đối với hình tượng cao lãnh thật tương phản, làm cho tâm cô như mùa xuân sinh sôi nảy nở.
Cô đã biết vì sao cô độc thân gần hơn 30 năm nay rồi, bởi vì người cô đợi bây giờ mới xuất hiện a. Từ tên đến dáng người, giọng nói, diện mạo, Tần Phụ Tuyết đều hấp dẫn cô.
Nhưng mà hình như, cô không có hấp dẫn với Tần Phụ Tuyết.
Tần Phụ Tuyết hỏi xong rồi lại nói "Cô không cần phí thời gian ở trên người tôi, tôi có việc, phải đi trước."
Sau đó, người thật sự đi rồi, chỉ chừa cho trợ lý Tô lại cái bóng cao lãnh.
Cô ấy bảo cô đến đây chỉ để gặp mặt cự tuyệt cô sao? Trợ lý Tô nhìn theo bóng dáng ấy mà ngây ngốc.
Ngây ngốc đến lúc tới công ty.
Lục Uyển Đình đã đổi xong quần áo, từ trong nhà tắm đi ra, ánh mắt chạm đến người đang ngồi ở mép giường, tim không ngăn được mà gia tốc.
Từ trong ra ngoài, Kỳ Thanh cùng với cô mặc đều là đồ tình nhân.
Kiểu dáng giống nhau là một bộ tây trang màu sẫm, chỗ khác nhau chính là cúc áo ở tay.
Cúc áo của cô là màu vàng kim, còn của Kỳ Thanh là màu bạc, vàng kim tôn quý, màu bạc ưu nhã. Lục Uyển Đình đi đến bên cạnh Kỳ Thanh, chỉnh lại cổ áo giúp cô ấy, ánh mắt ôn nhu mà nhìn Kỳ Thanh "Vừa người sao?"
"Rất vừa." Kỳ Thanh xoay người, chỉnh lại cổ áo sơ mi cho Lục Uyển Đình chỉnh tề, giúp cô ấy cài lại cái nút trên áo vest, rũ mi cười nhạt "Đã 11h giờ rồi, giữa trưa chị muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được." Đã có rất nhiều tin gửi đến cho Lục Uyển Đình, khẳng định hôm nay sẽ rất bận, các cô đã ở đây lãng phí cả buổi sáng. Kỳ Thanh không muốn lãng phí thêm thời gian của Lục Uyển Đình "Vậy ăn cháo nha."
"Được."
Ăn xong cháo, Kỳ Thanh chủ động làm tài xế đưa Lục Uyển Đình đi đến công ty.
Trên đường, Lục Uyển Đình nhíu mày xem điện thoại, ánh mắt không rời khỏi màn hình điện thoại. Ở công ty, mỗi ngày có rất nhiều sự việc cần cô xử lý, ngày thường cô đều như vậy, tranh thủ từng phút từng giây để xử lý công việc.
Những bưu kiện đọc cũng vơi dần, nhìn thấy công ty con ở Tấn Thiên gửi email lại đây, Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh một chút.
Tổng bộ của tập đoàn Trường Trạch ở Tấn Thiên, cô đã giao cho Lưu Bác Cần đi đến gặp tổng giám đốc đương nhiệm của Trương Trạch là Trương Hoàng Nhã, thảo luận chuyện hợp tác đầu tư, thuận tiện tìm hiểu luôn tổng giám tài chính Đông Dã Lam Phong đang phụ trách hạng mục đầu tư bất động sản có động cơ gì.
Thấy Kỳ Thanh nghiêm túc lái xe, Lục Uyển Đình mới mở email của Lưu Bác Cẩn ra xem, xem xong rồi cô không thấy được ý đồ của Đông Dã Lam Phong khi đến Giang Lâm bàn chuyện hợp tác đầu tư.
Có chuyện này, mà cũng không xong!
Lục Uyển Đình tắt email, buông điện thoại, xoa xoa giữa mày.
Kỳ Thanh liếc mắt nhìn cô một cái, thấy hình như Lục Uyển Đình đang có chuyện phiền lòng, cô quan tâm hỏi cô ấy một câu "Trong công ty xảy ra chuyện gì sao? Thấy chị có chút phiền lòng."
"Không có." Lục Uyển Đình phủ nhận. Trong lòng phiền chuyện Đông Dã Lam Phong, cô ta sẽ ở bên này một thời gian dài.
Người cô cho theo dõi Đông Dã Lam Phong báo lại, cô ta đã dọn ra khỏi khách sạn, thuê một căn hộ 120m2, mà chỗ ở thật rất trùng hợp là chỉ cách nhà Kỳ Thanh chỉ có một con đường, đối diện cái tiểu khu nhà Kỳ Thanh.
Hiện tại, Kỳ Thanh đang ở cùng với cô, rất ít khi quay về nhà.
Hy vọng cái này chỉ là trùng hợp.
Thấy Lục Uyển Đình không muốn nói cho cô nghe, Kỳ Thanh cũng không truy vấn, tiếp tục chuyên tâm mà lái xe.
Tới tập đoàn Lục Thị, Lục Uyển Đình cởi bỏ đai an toàn xuống xe, Kỳ Thanh tay đặt ở trên tay lái nhìn cô, không có ý muốn xuống xe.
Lục Uyển Đình mở cửa xe ra rồi đóng lại "Đến văn phòng tôi nghỉ ngơi một lát không?"
Hiện tại là giờ nghỉ trưa.
"Không được, em phải về Kỳ Giang." Kỳ Thanh cười cự tuyệt, lấy lý do tối hôm qua Lục Uyển Đình dùng để thoái thác với cô " Tối hôm qua, không phải chị nói em phải tập trung nghiên cứu phát minh cho tốt, để chuẩn bị cho lần đầu tiên hợp tác giữa hai bên sao? Hiện tại, em đi về chuẩn bị đây."
Thấy Kỳ Thanh có tâm với nghề, trong lòng Lục Uyển Đình cảm thấy không vui, ngược lại có chút lo.
Sau này hai người đều bận, vậy yêu đương như thế nào đây?
"Vậy em chuẩn bị cho tốt." Trên mặt Lục Uyển Đình không có lộ ra là không vui, thậm chí còn tươi cười, mở cửa xe đi xuống.
Cửa xe đóng lại, nụ cười trên mặt Kỳ Thanh rút đi, Lục Uyển Đình nghe cô bận công việc, vui vẻ tới mức một cái hôn tạm biệt cũng không thèm cho cô.
Cho dù ở đây là tập đoàn Lục Thị, các cô lén lút ở trong xe mà hôn một chút, cũng sẽ không có người nhìn thấy, Lục Uyển Đình sao có thể bỏ đi như vậy?
Còn đi rất nhanh.
Trong lòng giống như có tảng băng, Kỳ Thanh khẽ thở dài, dẫm chân ga mà đánh tay lái rời đi.
Lục Uyển Đình vào văn phòng đã thấy Lục Vân Tạ nằm ở trên sofa mà ngủ. Người mặc áo sơ mi trắng, tay áo kéo lên so với mấy ngày trước mặt áo hoodie hoàn toàn trái ngược nhau. Từ một cô sinh viên ngây ngô lại biến thành một người thành thục.
"Vân Tạ." Lục Uyển Đình đứng ở cạnh sofa, cúi người kêu cô một tiếng, người nằm trên sofa mê mang mở to mắt, che cái trán lại "Chị, hôm nay chị đi làm muộn nha."
Lục Uyển Định ngồi xuống ghế sofa "Em khi nào thì đến công ty?"
"Sáng sớm, em đã đến rồi, đi theo thư ký Phó dạo qua các bộ phận một vòng." Lục Vân Tạ chống tay ngồi dậy, dựa vào thành ghế, bỗng nhiên vươn tay nắm lấy cổ áo Lục Uyển Đình, rồi cầm lấy cằm.
Trên chiếc cổ trắng nõn không có dấu vết gì hết.
"Hôm qua, hại chị không có làm gì mãnh liệt sao?"
Lục Uyển Đình không lên tiếng, lấy tay cô ra, chỉnh lại cái cổ áo đã bị làm nhăn, Lục Vân Tạ dựa trên sofa, thần thần bí bí mà nói "Chị, em đã biết một việc..."
"Việc gì?" Trong mắt Lục Uyển Đình không có chút tò mò, ngữ khí bình thường.
"Chị và chị dâu..." Cô nói một nửa rồi ngắt, đôi mắt nhìn chị cô chằm chằm, không buông tha bất cứ phản ứng nào trên mặt chị cô, thực đáng tiếc cái gì cũng không có gì, mặt chị cô vô tình mà hỏi "Chị với Kỳ Thanh như thế nào?"
Chị cô là tổng tài tập đoàn Lục Thị, làm sao mà dễ dàng bị cô làm cho khó coi, Lục Vân Tạ tháo cái vòng trên tay xuống, chuẩn bị cột tóc lên "Không thế nào cả."
Cô vừa mới cột tóc lên xong, Lục Uyển Đình nhìn cô nói "Đừng cột, khó coi."
Lục Uyển Đình nhìn thời gian, từ trên sofa đứng dậy "Thời gian còn sớm, em tiếp tục ngủ đi." Cô đi đến sau bàn việc ngồi xuống, mở máy tính ra.
Lục Vân Tạ xả tóc ra, lại nằm trên sofa ngủ tiếp, xoay mặt về hướng Lục Uyển Đình, lấy một cái gối ôm dựa "Chị, chị không muốn ngủ một lát sao?"
Chị cô không nâng đầu lên "Không ngủ, có rất nhiều việc."
Chờ Lục Uyển Đình ngẩng đầu lên thì Lục Vân Tạ đã nằm ở trên sofa ngủ say, cô nhìn một lát, ánh mắt lại tập trung vào máy tính tiếp tục làm việc.
Kỳ Thanh nhắn cho cô một cái tin, nội dung có chút không hiểu [Uyển Đình, chị tuyển thư ký mới sao?]
Lục Uyển Đình mắt nhìn em gái đang ngủ trên sofa, chần chừng mà trả lời [Có tuyển một người.]
Tin tức vừa mới gửi đi, Kỳ Thanh vô cùng lo lắng mà trả lời cô [Chụp hình cô ta gửi cho em xem!]
Cô ta? Sao lại xác định cô tuyển thư ký mới là nữ?
Lục Uyển Đình chụp một người đẹp đang ngủ trên sofa rồi gửi cho Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh: [ Lục tổng không cần giỡn a.]
Lục Uyển Đình giải thích cho cô: [Hiện tại, Vân Tạ đi theo thư ký Phó học việc của thư ký, ngoài con bé ra, tôi không có thư ký mới.]
Kỳ Thanh nhẹ nhàng thở ra, nhìn người ngồi ở đối diện rồi bưng chén trà lên uống, ánh mắt luôn dừng ở trên người này, nhìn người này mà cười nhẹ nhàng, trả lời "Cô ta không có đem người cắm bên người Lục Uyển Đình sao?"
"Không có."
"Có thể chỉ là trùng hợp?"
Kỳ Thanh tự hỏi một gật đầu "Cũng có khả năng."
Tiền nhiệm của Đông Dã Lam Phong nhiều như vậy. Trong đó, lại có một cái sơ yếu lý lịch được gửi đến tập đoàn Lục Thị ứng tuyển vị trí thư ký, chuyện này vẫn có khả năng.
Kỳ Thanh tiếp tục lật mấy trang ảnh chụp "Phụ Tuyết, cậu nói xem, mình gạt chuyện công ty qua một bên, ngồi ở đây xem về bạn gái của Đông Dã Lam Phong, có phải là tật xấu không a?"
"Ừ, có chút, nhưng mà cũng là mình vất vả điều tra ra, cậu cũng không để mình làm chuyện uổng phí tâm lực đi." Nhớ đến ở hồ Thu Lan gặp được trợ lý Tô, Tần Phụ Tuyết buông chén trà, "Kỳ Thanh. Sáng nay, mình gặp Tô Hoài Sương, chỉ là ngoài ý muốn."
"Cậu ít ra khỏi cửa như vậy, có chuyện ngoài ý muốn vậy sao?" Kỳ Thanh nhanh chóng mà xem hết, đem ipad trả lại Tần Phụ Tuyết "Cảm thấy cô ấy thế nào?"
Tần Phụ Tuyết hơi thất thần lắc đầu.
"Không thích? Không có cảm giác sao?" Đau lòng cho trợ lý Tô quá.
Tần Phụ Tuyết lại lắc đầu "Có chút nói không nên lời, mình gặp cô ấy trực tiếp, nói cô ấy không lãng phí thời gian ở trên người mình, nói xong liền đi. Lúc đi rồi, trong lòng mình có cảm giác khó chịu không hiểu được..."
Giải thích với Kỳ Thanh xong lại không nhận được tin nhắn. Trong lòng cân nhắc vấn đề của Kỳ Thanh, đột nhiên hỏi cô chuyện thư ký, khẳng định là có lý do. Suy nghĩ một lát cùng không nghĩ ra được.
Lục Uyển Đình quyết định hỏi trực tiếp: [Vì sao lại hỏi tôi có tuyển thư ký mới không?]
Kỳ Thanh đang cùng Tần Phụ Tuyết nói về đề tài tình cảm, nhận được tin nhắn giơ tay ý kêu tạm dừng một chút, hồi phục lại tin nhắn cho Lục Uyển Đình: [Không phải lần trước chị nói mới tuyển thư ký mới sao?]
Lần trước? Kỳ Thanh vừa nhắc nhở, Lục Uyển Đình mới nhớ chuyện phát sinh ở Tấn Thiên, lúc cô xem tư liệu của Đông Dã Lam Phong, Kỳ Thanh có thấy được ảnh bạn gái của Đông Dã Lam Phong, cô sợ Kỳ Thanh biết cho cho người lén điều tra, cho nên mới nói dối là tuyển thư ký mới.
Lâu như vậy rồi mà Kỳ Thanh còn nhớ rõ vậy sao?
Yêu đương làm cho con người ta dễ sinh ra ghen tuông a.
Lục Uyển Đình đỡ cái trán, trộm cười, nhắn cho Kỳ Thanh: [Không tuyển nữa.]
Có thư ký Phó rồi, ở dưới còn đám thư ký nhỏ lẻ nữa, cô không có định tuyển thêm thư ký mới.
Chờ Kỳ Thanh cùng Lục Uyển Đình nhắn tin xong, Tần Phụ Tuyết đã gọi người phục vụ tính tiền, chuẩn bị bỏ chạy.
Đề tài tình cảm không có gì để nói, Kỳ Thanh vỗ vỗ bả vai Tần Phụ Tuyết "Trợ lý Tô cũng không tệ, cậu có thể thử xem."
Tần Phụ Tuyết liếc mắt nhìn cô một cái "So với trợ lý Tô thì mình có thích cậu hơn đó, Kỳ Tổng à."
"Cậu đùa không vui chút nào." Kỳ Thanh tách ra khỏi cô, trở về công ty.
Mới vừa về công ty vào văn phòng, trọ lý Hoa chạy đến văn phòng cô, với vẻ mặt tức giận "Kỳ Tổng, hôm nay em từ chỗ bạn bè nghe được một cái tin!"
"Tin gì mà làm em tức giận vậy?" Tính tình nhiều chuyện của trợ lý Hoa Kỳ Thanh biết rất rõ, nhân mạch nhiều chuyện rất nhiều, có thể nói là rộng rãi.
"Em là tức giận thay chị a!" Trợ lý Hoa đến trước mặt cô "Tin tức nói rằng có kẻ thức chen chân vào vào tình cảm của Cận Phong và Lục Uyển Đình..."
Tình cảm? Hai người đó khi nào có tình cảm, còn có kẻ thứ ba chen chân?
Chắc mấy ngày nữa qua đi, có lẽ sẽ còn có tin truyền ra, kẻ thứ ba này chính là cô, Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh híp đôi mắt, nhìn nhẫn trên tay trái, đánh gãy trợ lý Hoa đang thao thao bất tuyệt "Tôi biết rồi, em đi làm việc đi."
"A?" Hoa Cẩm Nghiên sửng sốt "Kỳ tổng, phản ứng của chị như vậy là sao?"
Kỳ Thanh im lặng nhìn cô, ánh mắt có chút nghiêm túc, trợ lý Hoa nhanh chân thu vẻ mặt nhiều chuyện, đứng thẳng nói "Vâng, Kỳ tổng, em đi làm việc đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...