Phù Đồ Tháp

Tiêu Đạc ở đàng kia lo liệu hầu hạ, vẫn cứ là tiến lui chừng mực, không chút rối loạn như cũ.

Nghi thức tắm Phật xong rồi, Thái Hậu đưa cái bùa thần mới cầu được cho hắn, “Khi nào ngươi rảnh thì đưa tới cho Hoàng Hậu đi, rốt cuộc có tác dụng hay không, ta cũng không dám nghĩ, dù sao cứ thử một lần xem!” Nói xong thì thở dài, “Ta vốn nên phản đối Hoàng Đế sách phong nàng ta, mới có hơn ba tháng mà thôi, vậy mà lại náo loạn đến mức này. Dù sao lai lịch nàng ta không rõ, Thiệu Quý Phi và Vinh Vương quấy phá còn thôi, chỉ sợ còn có cả Tiên Đế nữa. Không cần biết đã từng lật thẻ bài hay chưa, dù sao cũng từng là người của Tiên Đế, Hoàng Đế nạp người vào hậu cung là thiếu thỏa đáng, lại còn phong Hậu, càng khiến người ta thương tâm. Bây giờ cũng chẳng còn cách nào, nàng đã điên đến vô bờ bến, đành nhốt lên vọng lâu tự sinh tự diệt. Chỉ mong nàng vận số cao, rời xa Thừa Càn Cung có thể tốt lên, cũng coi như nhặt lại được cái mạng.”

Tiêu Đạc vâng, “Đành chờ xem tạo hóa của nương nương vậy! Lão Phật Gia đã làm hết sức, còn lại chỉ có thể nghe theo ý trời. Nhưng theo thần thấy, đã dùng bao nhiêu sức lực trừ tà bắt quỷ đến vậy mà vẫn không có tác dụng, có lẽ nguyên nhân lớn nhất là do tâm ma từ chính nàng. Cô nương tốt không lấy hai chồng, nhất định là do nương nương tự trách, lại không thể nghĩ thông, để dồn lâu ngày thành tật. Bệnh trên người thái y còn chữa được, nhưng bệnh trong lòng ai ai cũng bó tay. Thần là sợ nương nương một mình ở trên lầu cao, chẳng may trong lòng luẩn quẩn xảy ra chuyện gì…”

Thái Hậu rửa tay trong chậu vàng, hắn nâng khăn đến, Thái Hậu mờ mịt nhận lấy lau tay, rũ mắt nói: “Tâm ngươi quá thiện, không muốn nhìn ai chịu khổ, chúng ta đều giống nhau. Nhưng sự tình đã tới nông nỗi này, còn đường nào cứu vãn nữa đây? Lúc nàng phát bệnh ngươi không nhìn thấy,” Thái Hậu vừa nói vừa nhíu mày thật chặt “Y như là con chồn gặp được ổ gà, sức lực điên cuồng kia, đời này hiếm thấy. Cứ tiếp tục như vậy mọi người không thể sống yên, vẫn cứ là đuổi đi xa một chút, để cho trong cung được hưởng thái bình đi!”

Việc nhỏ Âm Lâu hồ đồ, nhưng việc lớn lại rất có chủ kiến, nhìn bộ dạng Hoàng Thái Hậu bị nàng dọa sợ, có thể thấy trước đó nàng đã có không ít phen ầm ĩ. Thái Hậu càng chán ghét, bọn họ lại càng được lợi. Tiêu Đạc nắm chặt cái bùa vàng kia dạ vâng, “Lão Phật Gia là trụ cột cho tất cả các nương nương trong cung, muốn định quốc trước tiên ắt phải yên nhà, không thể chỉ vì một cá nhân mà khiến mọi người phải lo lắng đề phòng. Thần đã dặn dò phía dưới canh gác vọng lâu cho thật kỹ, cho dù nương nương ở trong lâu quậy phá rung trời cũng sẽ không ảnh hướng đến các chủ nhân khác.” Nói xong thì cúi người rời khỏi điện.

Tào Xuân Áng thấy hắn lộ mặt, mời hắn đến chỗ yên lặng nói chuyện. Tiểu tử này luôn thích ra vẻ kỳ bí, thò lại nói thầm vào tai hắn, “Cha nuôi, hôm nay người ở Tây Lâu (vọng lâu ở phía tây) đã được đổi hết thành những kẻ tin được, cha qua lại đó cũng không cần kiêng kị. Nhưng mà Đồng Vân lại có chuyện, Hoàng Thượng thực sự quái dị, truyền Đồng Vân tới Tây Hải Tử nói chuyện, không biết là nói cái gì, con sai Bình Xuyên nhìn chằm chằm, có tin tức gì sẽ lập tức bẩm báo cho cha nuôi. Hiện tại con có chút sợ, rốt cuộc Đồng Vân và Hoàng Thượng từng có một đêm phu thê, lại còn sinh con trai. Nếu miệng nàng không nghiệm, nói hết chuyện nương nương giả điên ra, vậy thì bao kế hoạch của chúng ta đều đổ xuống biển hết.”

Tiêu Đạc lại chẳng hề nao núng, “Nàng ta không dám, đây chính là lý do ta muốn tách nàng ta ra khỏi đứa bé. Nếu nàng không muốn cho đứa bé sống thì cứ việc bịa chuyện. Nữ nhân không giống nam nhân, chỉ cần bắt được điểm mềm này, không phải lo nàng không nghe lời.” Lại hỏi, “Bây giờ đứa bé kia thế nào?”

Tào Xuân Áng nói: “Đã được đưa đến Ô Lan Mộc Thông rồi ạ, đưa cho một nhà chuyên luyện ưng không có con cái, cả ngày cầu thần bái Phật. Lúc này cho bọn họ một đứa, bọn họ còn vui hơn cả nhặt được vàng nữa kia! Có người chính là như vậy, chính mình không hoài thai được, nhận một đứa về để làm cho cái bụng ghen ghét, vậy là có thể sinh ra một đàn! Khi đưa đi con sợ đứa bé phải chịu ủy khuất, trong bọc tã còn có thêm năm mươi lượng bạc, hai vợ chồng mừng rỡ lắm, vỗ ngực đảm bảo sẽ đối tốt với đứa bé, cha nuôi cứ yên tâm đi!”

Hắn gật đầu, thấy sắc trời bên ngoài không còn sớm, đã đến lúc hồi cung. Hắn quay đi lo liệu chuyện loan nghi, trong lòng càng thêm gấp gáp, phải mau chóng xử lý việc trên tay thật nhanh, vậy là sẽ được đi gặp nàng sớm hơn đôi chút.


Thời gian trôi qua chậm chạp, việc cũng nhiều, hắn nhẫn nại hầu hạ chu toàn từng người, cho đến khi Hoàng Thái Hậu an ổn về đến Từ Ninh Cung, hắn đi thẳng về trị phòng Chưởng ấn.

Hắn rảnh rỗi ngóng trông mặt trời mau khuất núi, lẳng lặng ngồi một hồi, ngẫm lại hôm nay đã bôn ba suốt cả ngày, khắp người mướt mồ hôi thì sao mà đi gặp nàng được, vậy là lại đi thay một bộ xiêm y, tả hữu gian nan, cuối cùng dứt khoát ra khỏi cung đi đến Đông Xưởng. Thất thần ngồi nghe báo cáo mấy chuyện bắt bớ gần đây, giấy tờ cần ký chất lên một đống thật cao, hắn duỗi tay định xem, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Mặt trời dần chuyển đằng tây, chút ánh chiều tà cuối cùng bị bóng đêm cắn nuốt, bên ngoài chập choạng, đứng xa một chút là sẽ không nhìn rõ bóng người. Hắn đứng dậy đẩy cửa ra, sông Đồng Tử(*) chảy về hướng bắc, vòng một vòng thật lớn mới có thể đến được Tây Lâu. Đứng lại đây thầm tính toán, nơi đó cách Thái Tố Điện rất xa, vắt ngang qua Tử Cấm Thành, cho dù bốc cháy, phải đến tận khi ngọn lửa bên kia bốc lên tận trời thì bên này mới có thể phát hiện ra. Còn về con đường bỏ trốn, chỉ cần thay đổi hết lính canh gác cổng, ngụy trang kiểm tra xe ngựa là ổn thỏa.

(*) Sông Đồng Tử: Con kênh đào vây quanh Tử Cấm Thành.

Hắn nắm chắc tám chín phần, tính toán xong xuôi trong lòng mới yên ổn trở lại. Phía cổng ngoài treo mười ngọn đèn dưa hấu buộc lụa thật lớn, lính tráng đứng lặng thẳng tắp như cái đinh, Ban lãnh nhìn thấy hắn, tiến lên hành lễ gọi một tiếng Đốc chủ, hắn khẽ gật đầu, “Hoàng Thượng đã tới chưa?”

Ban lãnh nói: “Hồi bẩm Đốc chủ, Hoàng Thượng không đến, chỉ sai Tổng quản ngự tiền tới thăm một lúc, cũng không nói gì khác, chỉ bảo Hoàng Hậu nương nương an tâm dưỡng bệnh, muốn ăn cái gì, muốn gọi thái y nào thì cứ thông báo với người trực ban. Căn dặn vài câu rồi đi luôn, không ở lại quá lâu.”

Hắn nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, đây là thứ gọi là tình yêu ư? Quả nhiên quân vương bạc bẽo. Còn may Âm Lâu không cô đơn, đã có hắn thương nàng, dù Hoàng Đế xa cách cũng không thể gây ra thương tổn gì cho nàng hết.

Hắn nâng tay, hàng rào mở ra, hắn nhấc áo bước xuống bậc thang.


Gió đêm phất phơ, trong thời tiết này cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là vịn tay lên tường, tường gạch thô ráp cọ qua làm lòng bàn tay hắn phát đau. Ngẩng đầu nhìn lên, đèn dầu trong lâu vẫn thắp sáng rực rỡ, cánh cửa mở hé, có lẽ là đang đợi hắn chăng! Hắn bước nhanh tới, màn che bên trong trùng điệp, vải che mỏng nhẹ, bị gió thổi qua lơ đãng phất phơ. Sau màn lụa có một thân ảnh nhỏ gầy, đang cầm cầm nến ghé nghiêng xuống mặt bàn, sáp nến chảy ra, một ngọn đèn vững chãi được cắm lên.

Bảo Châu đi từ trong phòng ra, trông thấy hắn thì hành lễ, hắn giơ tay ý bảo nàng im tiếng, nàng hiểu ý, tồn an một cái liền lui ra bên ngoài mái hiên.

Hắn vào cửa, bước đến một vùng sáng ấm áp, tiến lên lặng yên không tiếng động, phảng phất như đây là một giấc mơ, chỉ hơi nặng bước đều sẽ khiến người trong mơ tỉnh giấc. Hắn đi từng bước về phía trước, nàng vẫn chưa phát hiện ra, tay áo rộng tùy ý vung lên theo từng động tác, mỗi cái khom lưng đều nhu mị như nước. Hắn đứng sau lưng nàng, trái tim giật thót tưng bừng nảy lên, không chịu nổi khoảng cách này nữa, cuối cùng cũng vươn tay tới ôm nàng vào lòng.

Nàng hít hà một cái, biết được là hắn, không hề giãy giụa, chỉ đặt tên lên mu bàn tay hắn, hơi ngẩng mặt, quyến luyến dụi đầu vào người hắn, “Chàng đến rồi?”

Hắn ừ một tiếng, “Đã đợi lâu lắm rồi ư?”

Nàng xoay người lại, nhẹ nhàng mỉm cười: “Không lâu, mỗi ngày mở mắt ra đều đợi, đã thành thói quen rồi.”

“Là do ta tới quá trễ.” Hắn mơ hồ cảm thấy chua xót quay cuồng, thậm chí còn chẳng kiêng cường bằng nàng.

Nàng nâng tay lên lau nước mắt cho hắn, trên miệng nhoẻn cười, khóe môi lại hơi run rẩy, cứng cỏi nói: “Không muộn chút nào, mỗi khi ta không kiên trì nổi nữa, chàng sẽ lập tức xuất hiện, còn chuẩn xác hơn cả lời hứa cơ!”


Hương vị không thể nói rõ, khi thê lương có bạn an ủi, lúc phiền muộn bạn dỗ dành, đan chéo vào nhau vọt về phía hắn, lan tràn thật nhanh trong nháy mắt. Hắn ôm lấy nàng không ngừng hôn môi, một lần lại một lần, dường như chỉ có như vậy mới có thể vá lại biết bao lỗ thủng trong lòng.

Hắn nói: “Âm Lâu, nàng đúng là cô nương tốt, tiêu tốn bao nhiêu khí lực, nếu lần này không có nàng đột nhiên ngộ đạo, chúng ta sẽ còn bị nhốt mãi trong tòa thành kia.” Hắn xoa đầu nàng, “Làm sao mà vừa nói thông suốt liền thông suốt ngay được thế? Ta còn cho rằng ít nhất phải đợi đến khi nàng sinh con xong mới có thể thông minh lên được.”

Nàng nghe xong thì bất mãn, “Khi con người đến đường cùng luôn có dũng khí mở đường máu, ta làm được rồi, hơn nữa còn có thể biến giả thành thật.” Nàng dào dạt đắc ý ôm eo hắn, dính sát vào trước ngực hắn thầm thì, “Chúng ta chỉ cần tách ra một lần nữa là có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi, phải không?”

Hắn nói đúng vậy, “Cho dù thế nào ta cũng nhất định phải mang nàng đi, kể cả toàn bộ Đại Nghiệp dùng mọi binh lực đuổi giết ta, ta cũng không rảnh lo.”

Nàng lại nhăn mày, “Ta nghĩ rồi, nếu không thể rời khỏi đây, vậy thì ta sẽ nhảy xuống từ vọng lâu này. Ta tốn biết bao nhiêu tâm tư, giả làm kẻ điên hai tháng, nếu ông trời còn gây khó dễ, chứng tỏ mệnh chúng ta không có duyên…”

Hắn che miệng nàng lại, “Muốn bức ta tuẫn tình sao? Chỉ cần nàng nhảy xuống, ta tuyệt sẽ không sống tạm, nói được làm được.”

Không cần phải nói cái gì mà “ta chết rồi chàng phải sống thật tốt”, nói ra nghe lại còn có vẻ dối trá. Tới nước này bọn họ chỉ còn một con đường duy nhất để đi, nếu không thể lên được thiên đàng, vậy thì là xuống thẳng địa ngục A Tỳ. Nàng rưng rưng cười nói: “Vậy thì chết cùng một chỗ, được không?”

Hắn đương nhiên đồng ý, suốt bao nhiêu ngày nay, mọi thống khổ lẫn dày vò đều nếm đủ, nếu không thể ở bên nhau, còn tồn tại cũng đâu khác gì đã chết? Hắn kéo nàng trở về giường, chỉ ngồi đối mắt nhìn nhau không thôi thì không thể gãi đến chỗ ngứa sâu nhất nơi đáy lòng, hắn nghĩ ngợi, đơn giản là trực tiếp đè nàng xuống dưới thân. Phương thức này quả thực quá đỗi đặc biệt, Âm Lâu cho rằng hắn sẽ phải làm thêm gì đó nữa, ấy thế mà không có, hắn chôn mặt nơi hõm cổ nàng, nghiêm trang nói: “Định sẵn ba ngày sau, nhiều thêm một ngày ta cũng không chịu nổi. Ta đã sai Đại đương đầu vào ngục chọn nữ phạm, đến lúc đó mặc xiêm y của nàng và Bảo Châu vào cho thi thể, lửa cháy to, không thể phân biệt rõ mặt mũi được nữa. Nàng ra khỏi cung đừng quay đầu lại, ta an bài người đưa nàng đến nơi an toàn trước, nghỉ ngơi mấy ngày, chờ đến khi triều đình phái binh đi Lưu Cầu, chúng ta rời khỏi Đại Nghiệp, không bao giờ quay trở lại.”

Trái tim Âm Lâu nóng hầm hập như bị bỏng, nếu thực sự có thể như vậy, vậy thì đó chính là kết cục tốt nhất. Nàng tựa lên người hắn, cảm thấy an nhàn, cuốn lấy eo lưng hắn mà hỏi, “Sao chàng biết được triều đình sẽ phái binh tấn công Lưu Cầu? Chẳng may nghị hòa thành công thì sao?”

Hắn lẩm bẩm nói: “Nàng đã từng nghe nói hai nước giao chiến không chém sứ thần chưa? Nếu sứ thần bị giết rồi, trận này không đánh cũng phải đánh.”


Thì ra là đã sớm chuẩn bị hết, cho dù vị sứ quan kia đàm phán thế nào cũng sẽ chẳng thể thuận lợi trở về báo cáo. Cho nên chỉ cần nàng gật đầu, hắn sẽ an bài đường lui thật thỏa đáng, để nàng không phải lo lắng về sau. Nàng vui vẻ nói, “Vậy ba ngày sau, giờ hợi chàng phái người tới đón ta, ta chờ chàng.”

Hắn tươi cười hôn lên mắt nàng, “Một lời đã định, chỉ là về sau nàng sẽ không còn là Hoàng Hậu, không có địa vị tôn sùng, không có nịnh nọt lễ bái. Chúng ta chạy đi, chạy ra khỏi Đại Nghiệp, có lẽ là sẽ tìm làng chài khe núi nào đó đặt chân, có lẽ sẽ chịu khổ, liệu nàng có hối hận không?”

Nàng toe toét lộ ra hàm răng trắng như gạo nếp, “Vậy chàng sẽ không còn là Đốc chủ, không còn quyền khuynh thiên hạ, không còn quan phục hoa mỹ, không còn phụ tùng xinh đẹp, chàng có hối hận không?”

Hắn nghiêm túc tự hỏi, “Không đâu, bởi vì ta có tiền.”

Nàng cười rộ lên, “Ta cũng không, bởi vì ta có chàng.”

Hắn cúi đầu, vén tà váy nàng lên, si mê quấn quýt bên nàng, “Lời này không sai, nàng có ta, cho dù có nhiều cực khổ đến mấy cũng không cần lo. Ta thay nàng che mưa chắn gió, ta vì nàng máu chảy đầu rơi. Chúng ta sẽ xây một tòa thành, thành trì ấy chỉ có mình chúng ta, bù đắp lại gấp trăm gấp ngàn lần khoảng thời gian đã bị bỏ lỡ.”

Nàng dịu dàng ngân nga, “Ta không cần thành, cây to sẽ đón gió, trước kia còn chưa ăn đủ khổ sao? Ta tình nguyện sống trong một căn nhà tranh, ẩn cư nơi không ai tìm thấy, bình bình an an vượt qua quãng đời này, vậy là đủ.”

Hắn gắn bó với nàng như môi với răng, thấp giọng đồng tình, “Không cần phải hô nô gọi tì, cuộc sống hàng ngày đều có ta, đảm bảo còn tri kỷ hơn người khác một vạn lần.”

Nàng mê mang nhìn hắn, lại sinh ra một niềm cảm khái, giơ tay phác hoạ mặt mày hắn, lẩm bẩm nói: “Nam nhân này thật tốt, lên được triều đình, xuống được phòng bếp. Nhưng mà rời khỏi Đại Nghiệp rồi, chàng sẽ thoát khỏi thân phận thái giám, chúng ta không thể sống ở nơi quá đông người, ta sợ chàng ra ngoài đi mua đồ ăn rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa, bởi vì sẽ có một ông già nào đấy có khuê nữ trong nhà thấy chàng quá đẹp, sẽ cướp chàng về làm con rể mất.”

Hắn chẳng biết phải làm sao, cắn nhẹ lên chóp mũi nàng, “Xem ra muốn trị tận gốc bệnh ngốc này sẽ phải tốn không ít khí lực…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận