“Đừng quên, trên thế giới này, không phải chỉ có Sở quốc.”
Phương Khinh Trần lời vừa nói ra, trong phòng lòng người càng dao động.
Thời điểm lửa sém lông mày, tự nhiên chỉ nhìn trước mắt.
Nhưng hiện tại cục Sở quốc nam bắc giằng co đã thành, tình thế ổn định, nếu họ thở qua hơi này, có thể bứt thân lui vài bước, nhìn cũng liền xa hơn.
Các quốc gia lớn nhỏ lân cận Sở quốc, đến bây giờ vẫn lãnh nhãn bàng quan, chưa từng nhúng tay vào nội chiến Sở quốc, chẳng qua là bởi vì Sở quốc vẫn thiên tai binh họa, cho nên thời cơ đục nước béo cò lần này, vẫn chưa phải tốt nhất.
Ai không muốn mở mang bờ cõi, tăng cường quốc lực? Những tiểu quốc đó còn chưa dám, chờ lúc họ và Tần Húc Phi đánh đến lưỡng bại câu thương, Tần Tề hai quốc nếu như không đến ngư ông đắc lợi, đó mới là lạ đời.
Thế nhưng trận này có thể không đánh sao? Cho dù Tần Húc Phi có thể dung được họ an cư ở phía nam, họ lại có thể nào ngồi nhìn quốc thổ bị dị tộc phân cắt một nửa? Đối với đám quân nhân họ đây mà nói, đó sẽ là vết nhơ cả đời cũng không chùi đi được.
Cuối cùng, vẫn là Trác Lăng Vân cất bước ra khỏi chỗ, trầm giọng nói: “Phương hầu khẩn cấp gọi chúng ta tới thương nghị, chắc là trong lòng sớm có định đoạt.
Vô luận lợi hại được mất, có lời gì, Phương hầu cứ phân phó là được.”
Ánh mắt Phương Khinh Trần cực chậm chạp cực trì hoãn mà đảo qua mặt mỗi người, rất lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Ta có một ý tưởng, có thể không dấy can qua mà khiến Đại Sở nhất thống trở lại, khiến thiên hạ chư cường không dám nhìn trộm quốc thổ ta nữa, chỉ là…”
—
Từ sau khi hồi âm cho Phương Khinh Trần phong thư đó, Tần Húc Phi vẫn đứng ngồi không yên.
Y nghĩ, với tính tình của Phương Khinh Trần, có lẽ sẽ không ngược đãi tra tấn Liễu Hằng, nhưng trở mặt giết người thì tuyệt đối làm được.
Nghĩ đến cảnh ngộ Liễu Hằng có thể gặp, Tần Húc Phi thấp thỏm nôn nóng, đêm không thể ngủ.
Tần quân vẫn trú tại bờ bắc Hoài Giang, lính liên lạc ngựa không dừng vó qua lại không ngừng.
Quân đội tăng viện hậu phương từng đám lục tục chạy đến.
Lương thảo quân nhu cũng một khắc không ngừng chuyển đến.
Hai mươi vạn binh mã y dẫn đến Sở quốc, tổn thất gặp phải đến bây giờ cũng không nhiều.
Trong tay y còn trên mười lăm vạn binh lực.
Tần Húc Phi bất lợi là ở chỗ giảm quân số không thể bổ sung.
Vùng chiếm cứ lại rộng, bách tính vẫn tâm tồn căm thù như cũ, cho nên dù là xuất binh tác chiến, căn cứ địa hậu phương cũng phải lưu lại trọng binh trấn thủ, không thể dốc hết toàn lực.
Lần này giao chiến với thuận thiên quân, sĩ binh y dẫn đến tiền tuyến chẳng qua vạn người.
Nhưng sau khi Phương Khinh Trần xuất hiện, y đã phát ra mệnh lệnh điều binh điều lương toàn diện.
Trong khoảng thời gian ngắn phải điều nhiều lương thảo quân nhu như vậy, không thể không áp bức ức hiếp bách tính, liều lĩnh điều quân đội trấn thủ cục diện hậu phương đến.
Tất nhiên cũng cho những người vẫn tâm tồn Sở quốc trong dân gian cơ hội làm loạn.
Những hậu quả ẩn hoạn này, không phải y không biết, nhưng mà y không có biện pháp.
Y không thể ngồi nhìn Liễu Hằng bị giết, càng không dám cho Phương Khinh Trần cơ hội lớn mạnh nữa.
Nếu không thừa lúc Phương Khinh Trần hiện tại đặt chân chưa ổn, trong phạm vi thế lực dân mệt của cạn mà một tiếng trống *** thần hăng hái, truy đánh đến cùng, đợi Phương Khinh Trần làm cho phương nam khôi phục nguyên khí, ngày tàn của nhánh quân đội họ cũng đến.
Cục diện này, y nhìn thấu, Phương Khinh Trần cũng không thể không nhìn thấu.
Y bên này điên cuồng điều binh, Sở quân bờ bên kia cũng chẳng hề nhàn rỗi.
Quân binh tướng lĩnh càng ngày càng nhiều, quân nhu lương thảo càng ngày càng nhiều, như nước lũ tụ đến chỗ giằng co này.
Sau khi Tần quân có chuẩn bị trọn vẹn nhất đối với đại chiến bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Tảng sáng hôm đó, bờ bên kia Hoài Giang, lướt đến mấy chiếc thuyền nhỏ.
Thuyền còn ở giữa sông, rất nhiều Tần quân đã cầm cung đeo đao, thủ ở bờ sông.
Xuyên qua sương mù buổi sớm, hết thảy trên thuyền dần dần rõ ràng dễ thấy.
Quân sĩ ven sông không ai không trợn mắt há mồm, kinh ngạc không thốt nên lời, quên mất việc ngăn chặn, thậm chí nhất thời cũng quên béng nên đi thông báo chủ soái.
Sau khi ngẩn ra hồi lâu, rốt cuộc có người nhanh chân chạy về đại trướng trung quân của Tần Húc Phi:
“Điện hạ! Điện hạ…”
Đại trướng trung quân quân quy nghiêm túc nhất, lại xảy ra chuyện hoang đường binh lính đưa tin không đợi thông truyền đã trực tiếp xông vào.
Vệ sĩ thủ trướng đang muốn rút đao ngăn trở, binh lính đưa tin nọ đã hô to: “Thuyền! Thuyền! Liễu tướng quân ở trên thuyền…”
Quân sĩ thủ trướng đột nhiên quên mất trách nhiệm của mình phải phàm là người tùy tiện xông vào giết không tha, đồng thời sững sờ đương trường.
Trong soái trướng ầm một tiếng, cực như tiếng bàn bị lật ngược, sau đó họ chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh xẹt qua, suýt nữa không mở được cả mắt.
Đợi khi định thần lại, chỉ kịp thấy một góc áo choàng đỏ rực kia, chợt lóe qua phía trước.
—
“Ông thật sự cảm thấy như vậy sẽ không hoàn toàn ngược lại à?”
Không ai có thể ngăn cản Phương Khinh Trần, nhưng có gan giáp mặt chất vấn y, cũng chỉ có đồ đệ Triệu Vong Trần không biết tôn sư trọng đạo là gì này.
Phương Khinh Trần khoanh tay nhìn dòng nước bị sương mù bao phủ phương xa, trên mặt là một loại mỉm cười hiện tại Triệu Vong Trần đã tương đối quen thuộc, có thể không chút do dự mà phán đoán là tà ác.
“Muốn được vào tay, tất phải cho trước.”
Trên mặt Triệu Vong Trần viết đầy “Ta không tin ông sẽ tốt bụng như thế.”
Phương Khinh Trần cảm thấy buồn cười.
Toàn quân đều cảm thấy nghi ngờ hành vi của y.
Nhưng người khác đều cảm thấy y quá cổ hủ, chỉ có Triệu Vong Trần nhận định y là có rắp tâm khác.
Thế nhưng lần này, y thật sự là không có rắp tâm gì cả.
Y chỉ đem Liễu Hằng chắp tay tặng trả người Tần.
Không trộm hạ độc dược Liễu Hằng, không định đi tìm người Liễu Hằng để ý mà uy hiếp y trở về làm nội ứng.
Cũng không mê hồn Liễu Hằng, ý đồ để y đi ám sát Tần Húc Phi… Lần này, y thật sự không làm gì cả.
Y chẳng qua là đã nghĩ thông.
Trên tình thế y mạnh hơn Tần Húc Phi.
Y đủ mạnh, cho nên dương mưu là được, cần gì âm mưu? Tần Húc Phi là người thông minh, là một người thông minh hiểu được không nên xúc động.
Tần Húc Phi còn là hào kiệt, là một quân tử.
Đủ thông minh, biết khéo đưa đẩy, là có thể không đi một mạch đến cùng.
Về phần quân tử sao… Quân tử, có thể lấy lý mà lừa.
Trải qua trận chiến Hoài Giang, chắc hẳn y đã đoạn tuyệt tất cả ảo tưởng với đại ca ở Tần quốc sau lưng.
Tần quân tập kết ở bờ bên kia, nhìn như uy vũ, kỳ thực là một nhánh giặc cùng đường tuyệt vọng.
Cho dù y có thể đánh thắng Phương Khinh Trần thì thế nào? Thật đến một bước ấy, Tề quốc lân cận Nam Sở, nhất định sẽ không phí khí lực gì, không mạo nguy hiểm gì, đã có thể cùng Tần quốc chia cắt Sở quốc.
Vô cùng cảm thấy hứng thú nhỉ.
Vị đại ca phía sau Tần Húc Phi kia, chỉ cần tùy tiện thêm một ngón tay nữa, là có thể hợp tác cùng Tề quốc, tuyệt sinh lộ của y.
Kế đó, Tần Húc Phi vẫn là một quân tử.
Nếu y thật sự có thể đi chết vì Liễu Hằng, nếu có người dùng Liễu Hằng uy hiếp Tần quân, y cũng thật sự có thể cắn răng cự tuyệt, thế thì, nếu Phương Khinh Trần y không uy hiếp? Nếu Phương Khinh Trần y căn bản chẳng đưa ra điều kiện gì?
Không thể trả món tình này.
Y muốn đánh nhau với Phương Khinh Trần, khó tránh khỏi cũng liền thiếu vài phần sức mạnh.
Phương Khinh Trần mỉm cười.
Cái thứ lương tâm này, thật là có hại vô ích mà.
Y đương nhiên không trông mong Tần Húc Phi có thể vì y ném ra Liễu Hằng mà báo y Nhược Hồng.
Nhưng chỉ cần có phân nợ thẹn này trong lòng, trước mặt y, sẽ tự nhiên tồn tại ý thoái nhượng.
Y muốn, chính là chút ý thoái nhượng này.
Chút ý thoái nhượng này, y sẽ lợi dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Tại thời đại tư tấn không phát triển này, giữa người và người ở chung, không thể sự luận sự, không thể kỳ vọng hợp đồng nghiêm mật, pháp luật công bằng, tư tấn chuẩn xác dành cho bảo chứng và bảo vệ.
Rất tự nhiên, ở thời đại này, thanh danh, uy vọng những thứ mà người đời sau thấy hư vô mù mờ này, mọi người đều nguyện ý dựa vào, cũng cực kỳ coi trọng.
Bởi vì quả thật khuyết thiếu điều càng tốt càng chuẩn xác hơn để thay thế.
Trong hoàn cảnh này, quân nhân, có chút nhiệt huyết cộng thêm có chút bổn sự, càng không tránh khỏi ôm ấp chủ nghĩa anh hùng lãng mạn.
Lúc so chiêu với người, ngựa của địch nhân mất móng trước, không thể thừa y ngã ngựa mà đòi mạng.
Ngược lại phải phất tay, quát một tiếng, ngươi thay ngựa rồi tái chiến! Biên tướng hai nước đấu trí đấu dũng, Nguyên soái nước này bị bệnh, tướng quân nước kia phái thầy thuốc xem bệnh tặng thuốc cho y.
Tướng quân nước kia thích uống rượu, Nguyên soái nước này cũng thay y thu thập hảo tửu tặng qua.
Khỏi cần coi chừng có độc! Bởi vì đối phương tất không làm chuyện kiểu này!
Mấu chốt nhất là họ mắt cũng không chớp mà ăn ăn uống uống, cuối cùng lại thật sự rất có thể không bị độc chết.
Trên sách sử cũng vậy, trong truyền thuyết dân gian cũng thế, đều gọi đây là mỹ đàm.
Thế nhưng trong mắt Phương Khinh Trần, đây thuần là lấy tiền đồ tính mạng của tướng sĩ toàn quân, đến cuộc vũ dũng và phán đoán của một mình mình.
Bất quá, nếu đối thủ của mình nguyện ý như vậy, y không phản đối chút nào.
Tiêu Viễn Phong, Trác Lăng Vân những người này đều có chút ít khuynh hướng như vậy, chỉ là từng được Phương Khinh Trần dạy dỗ, đã thành thục thông thấu rất nhiều, mà Tần Húc Phi tòng quân khi còn quá trẻ, lại là thân phận vương tử, đứng đủ cao.
Vậy thì sự hắc ám và không công bằng trong quân đội, cảm thụ của y cũng cạn hơn nhiều.
Loại tư tưởng chủ nghĩa anh hùng lãng mạn này, có lẽ đã đi sâu vào tủy xương.
Cho dù mấy năm nay cản trở trùng trùng, trái tim người thanh niên dần dần thê lương, góc cạnh dần dần trơn nhẵn.
Nhưng trước nay giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Phương Khinh Trần người này vừa có thể cứng cũng vừa mềm, để đạt được mục đích, nghĩ cách các kiểu, nháy mắt bách biến, là việc dễ như trở bàn tay.
Ngươi đã lấy mình đo người, muốn tưởng tượng Phương Khinh Trần ta thành một anh hùng quang minh chính đại, vậy ta sẽ thật sự “anh hùng” một lần.
Sau khi ngươi đã có tính toán xấu nhất, ta lại thình lình đem Liễu Hằng vui vẻ đưa về cho ngươi…
Nghĩ đến xung kích tâm linh Tần Húc Phi bờ bên kia khoảnh khắc này phải chịu, cùng loại vui mừng cực độ, sinh ra cảm kích và áy náy cực đại với Phương Khinh Trần đó, Phương Khinh Trần nhếch khóe môi, nở nụ cười.
Đúng, đó là vẻ tươi cười tương đối tà ác.
Tần Húc Phi, ta nói rồi, ta sẽ cho ngươi một niềm kinh hỉ rất lớn, kinh hỉ đến mức, ngươi không thể không đáp ứng yêu cầu của ta.
—
“A Hằng!” Tần Húc Phi xông qua như gió, lớn tiếng hô hoán tên hảo hữu.
Hai tay đặt trên vai y, ánh mắt vừa mừng vừa sợ vừa khó hiểu mà đánh giá y vài lần, xác định y thật sự không khuyết tay thiếu chân, yên lành sống động đứng trước mặt mình, rốt cuộc mới nhớ phải kinh ngạc: “Sao y lại thả ngươi trở về?”
“Sáng nay y bỗng nhiên tới gặp ta, nói thả ta về, ta vốn không hề tin tưởng, ai ngờ…” Liễu Hằng lắc đầu, cũng rất không hiểu: “Y nói tuy rằng muốn dùng ta để trao đổi phế đế, nhưng ngài đã khăng khăng không đổi, y cũng không muốn sát hại anh hùng, cho nên tình nguyện trả ta và các huynh đệ khác lại hết cho ngài.
Trước khi đưa ta lên thuyền, y còn nói, y cứu ta, vốn chính là có kế hoạch khác, hiện tại mưu đồ đã thành thế thôi, cho nên chúng ta không nợ nần gì y.
Về sau sa trường gặp lại, đều giao chiến bằng bổn sự, không cần lưu tình.”
Tần Húc Phi đương trường ngớ ra, hồi lâu mới cảm khái: “Phương Khinh Trần lại quang minh như vậy?”
Liễu Hằng cười khổ.
Phương Khinh Trần có lẽ là ra vẻ hào phóng, nhưng bất kể nói thế nào, tính mạng họ đều là y cứu, hơn nữa y còn thả họ về vô điều kiện.
Cho dù là giả bộ cũng được, người ta cũng giả rất đẹp.
Nếu là Tần Húc Phi trước kia, khẳng định sẽ trả Sở Nhược Hồng lại cho Phương Khinh Trần, cầu tâm được an.
Hiện tại, y lại không lo lắng Tần Húc Phi sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tuy rằng y sẽ bởi vì thiếu món nhân tình bằng trời này mà ăn ngủ khó yên, y chung quy sẽ không tùy hứng làm bậy, bỏ xuống lợi hại được mất mà đi hồi báo.
Liễu Hằng thở dài khe khẽ: “Phương Khinh Trần nói, nếu điện hạ có bất an với việc này, thì xin nể mặt, cùng y đối rượu uống xoàng một phen, cũng là trả một phen tình nghĩa y cứu ta.”
Tần Húc Phi chấn động, thất thanh nói: “Phương Khinh Trần muốn gặp ta.”
Liễu Hằng gật đầu: “Phương Khinh Trần bảo ta, để bày tỏ y tuyệt không ác ý, hai bên có thể gặp mặt trên Hoài Giang.
Điện hạ đi thuyền xuống sông, Phương Khinh Trần lại từ thuyền con lên thuyền, hai bờ đại giang, không thể có thuyền bè nào khác nữa.
Tướng sĩ hai quân nếu lo lắng, có thể bày trọng binh chuẩn bị thuyền ở bờ sông để ứng biến.”
Chưa dứt lời, bên cạnh đã có tướng lĩnh thấp giọng nói: “Điện hạ, Phương Khinh Trần võ công tuyệt thế.
Chúng ta cần phòng y ra tay hành thích!”
Liễu Hằng cười khổ: “Phương Khinh Trần cũng có giao lại, võ công của y có chút danh còm.
Vũ dũng của điện hạ mặc dù cũng là thiên hạ đều biết, nhưng thân buộc an nguy của toàn quân, nếu muốn tùy tiện gặp cường địch, chỉ sợ các tướng quân trong trướng đều sẽ kể lợi hại.
Cho nên, y sẽ tay không tấc sắt, thân không mũ giáp lợi khí, một mình lên thuyền điện hạ để tỏ thành ý, mà những binh sĩ chèo thuyền trên thuyền điện hạ, chúng ta đều có thể chọn người thiện chiến trong quân để thay…”
Tần Húc Phi hơi nhíu mày: “Y an bài như vậy, coi ta là cái gì…”
Liễu Hằng lắc đầu: “Điện hạ, trước khi chia tay, y dặn dò rất thành khẩn, an bài như thế, tuyệt không có ý cố tình coi khinh vũ nhục, chỉ là điện hạ một thân buộc quá nặng, tướng sĩ băn khoăn tất nhiều.
Y hành động như vậy, thuần vì biểu đạt thành ý, để quân ta an tâm, mong điện hạ có thể thông cảm.”
Mọi người thật là không còn gì để nói nữa.
Những điều nên nói, đều đã bị Phương Khinh Trần nói rồi.
Chẳng qua là gặp mặt một lần mà thôi, người ta cũng thoái nhượng đến mức này, món nhân tình lớn bên này nợ y hôm nay còn đang nóng hổi kìa, ai còn không biết xấu hổ mà mở miệng cự tuyệt?
Bờ bên kia, Phương Khinh Trần còn đang cười.
Tần Húc Phi, ngươi là quân tử ha, vậy ngươi nhất định hiểu được trên đời này không có bữa cơm nào ăn không phải trả tiền.
Ta đã kính ngươi một thước, thế thì hiện tại ngươi chuẩn bị kính lại ta một trượng đi.
Y tiêu sái phất tay: “Thay ta chuẩn bị thuyền.”
Bởi vì cực kỳ bất mãn với bao nhiêu hành vi lớn mật quá đáng của chủ soái, Lăng Phương lần lữa không chịu làm việc: “Tần Húc Phi bên kia còn chưa hồi âm mà.
Chờ y đáp ứng rồi lại chuẩn bị cũng không muộn.”
“Không cần, y nhất định đáp ứng.” Phương Khinh Trần cười to: “Đi mau! Ta chờ không kịp rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...