Phương Khinh Trần ném bầu rượu bay tít tắp, ánh mắt cũng trông phương xa: “Bởi vì ngươi là Tần vương, cho nên ngươi cũng muốn bảo hộ gắt gao quyền lực như vậy, không bị mảy may uy hiếp.”
“Bản thân ta thì không sợ.”
Tần Húc Phi than một tiếng: “Loại học thuyết này, cho dù gây nên biến cách cũng nhất định cần thời gian rất dài.
Chí ít, sinh thời nó còn chưa dao động được địa vị của ta.”
Đó là một chủ đề không vui vẻ lắm, Tần Húc Phi lại không thể lẩn tránh: “Thế nhưng, ta là quân chủ Tần quốc, ta là con cháu Tần gia.
Ta không thể tùy tiện dùng quốc gia của ta để mạo hiểm vì một lý niệm mới, ý tưởng mới.”
Vẻ mặt Tần Húc Phi u ám: “Khinh Trần, sự đáng sợ của hoàng quyền, ta và ngươi đều rõ ràng như nhau.
Nhưng trong loạn thế liệt quốc phân tranh này, để quyền lực phân tán, thiếu một người có thể cuối cùng một lời mà quyết được, bách tính có thể thích ứng không? Chính lệnh liệu sẽ hỗn loạn? Nhất là, động tác của triều đình liệu có chậm chạp? Thời điểm có ngoại địch xâm lấn, nếu quốc gia không thể ngay lập tức tập trung toàn bộ lực lượng để đối kháng thì phải làm sao? Khinh Trần… Những điều này, có lẽ ngươi biết đáp án, nhưng ta không biết.
Ta không thể bởi vì lý giải và tín nhiệm với ngươi, khiến cơ nghiệp các đời liệt tổ liệt tông gặp phải uy hiếp sâu xa mà lâu dài như vậy.”
Phương Khinh Trần vẫn nhìn phương xa, không nhìn người bên cạnh.
Dù rằng cảm giác được hơi thở của y, hơi ấm của y, dù rằng có thể nghe được thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng bình tĩnh mà kiên định như vậy, dù rằng có thể *** tường tưởng tượng được biểu tình của Tần Húc Phi khi ngưng mắt nhìn mình mà nói những lời này, nhưng cứ không quay đầu nhìn y.
“Khinh Trần…” Tần Húc Phi nhẹ nhàng nói: “Trước phá mà sau dựng.
Chế độ này tốt không, ta không biết.
Nhưng ta lại biết, muốn xây dựng chế độ mới thế này thì nhất định là phải phá, là cần trong thời gian rất dài, khiến quốc gia rơi vào nguy hiểm.
Tỷ như Sở quốc, nếu không phải có ngươi một mực âm thầm ngăn chặn hết thảy căn nguyên náo động, những năm gần đây Sở quốc đã sớm bùng nổ nội chiến.
Vì một kết quả không xác định, lấy quốc gia ra mạo hiểm như vậy, Khinh Trần… Ta không phải ngươi, ta không có lòng tin như ngươi, dám làm thay đổi kinh thiên động địa kiểu này.”
Phương Khinh Trần không nói gì.
Đúng vậy, kỳ thật ngay từ đầu y đã biết Tần Húc Phi sẽ không bằng lòng.
Người này mặc dù trong xương cốt là một hào kiệt mà không phải đế vương, người này mặc dù chấp nhất giữ rất nhiều nguyên tắc không chịu thỏa hiệp với thân phận quân chủ, song y có trách nhiệm thân là quân chủ của mình.
Y không bất chấp tất cả, cứ váng đầu váng óc ủng hộ loại hoang đường này của mình, kỳ thật chính xác hơn cũng không.
Cho nên kỳ thật y không đáp ứng, Phương Khinh Trần cũng chẳng hề thất vọng.
Y có khoảng thời gian đủ năm ngàn năm kia mà, loại chuyện này, y sớm chuẩn bị phải dùng mấy trăm đến hơn ngàn năm chậm rãi mà làm.
Chỉ là… vẫn không nhịn được hơi giận.
Không phải y giận quân vương Tần quốc không bởi vì nợ tình người khác mà đáp ứng yêu cầu kỳ thật chẳng hề dao động quyền vị của bản thân vị Tần vương này.
Y giận chẳng qua là Tần Húc Phi cái tên rõ ràng không có đầu óc chính trị, mà còn thường xuyên kích động làm bừa này, lại lý trí như thế, bình tĩnh như thế, gọn gàng như thế.
Không chút nghĩ ngợi một mực cự tuyệt y.
Mấy đời mấy kiếp, y luôn bại bởi hoàng quyền, lần này, dường như… hẳn… cũng coi như thua rồi…
Lựa chọn của người nọ, vẫn là lấy hoàng quyền làm trọng.
Song y lại nở nụ cười trong lòng mà không hiểu.
Lần này, không có thương tâm, không có oán trách, không có phẫn nộ, y lại chỉ hơi hơi giận.
Nói cho cùng, y chưa từng yêu cầu người khác phải coi mình là chí trọng, y chỉ là cược một hơi kia, không chịu không tin những tâm linh vốn tốt đẹp đó, luôn bị lực lượng to lớn kia, lần lượt kéo xuống trầm luân, lạnh băng lại mà thôi.
Vẻ mặt Phương Khinh Trần đột nhiên trầm tĩnh, mà Tần Húc Phi nhìn khuôn mặt nghiêng của y đang chăm chú trông phương xa.
Nghĩ tao ngộ mấy đời mấy kiếp của y trong ngàn năm quay vòng, thanh âm càng trầm thấp: “Kỳ thật, ta rất muốn cùng ngươi làm chuyện điên cuồng như vậy, cùng ngươi đi khiêu chiến chế độ mấy ngàn năm qua đã không gì phá nổi này.
Nhưng mà, chỉ cần ta một ngày là Tần vương, một ngày là hậu nhân Tần gia, ta không thể làm như vậy.
Muốn giống như ngươi, muốn cùng ngươi mãi sóng vai đứng chung một chỗ như vậy, có lẽ chỉ có thể là chuyện kiếp sau.”
Nói đến cuối cùng, ngữ khí của y có chút than thở, có chút tự giễu, có chút cô đơn, cũng có chút buồn bã.
Phương Khinh Trần lại chỉ cười.
Kiếp sau ư… Y nghiêng đầu nhìn sang Tần Húc Phi, thản nhiên hỏi: “Nói lời giữ lời?”
Dưới ánh dương, nụ cười này cực kỳ sáng ngời, câu hỏi này, ngữ khí xa xăm có phần kỳ dị, dưới ánh dương, Tần Húc Phi nhìn mặt mày y đột nhiên hơi tỏa sáng, nhất thời ngẩn ra, quên cả đáp lại.
Đỉnh núi ngày xưa cây rừng tươi tốt, hiện giờ chỉ còn sót một gốc đại thụ đứng trơ trọi.
Trên một nhánh yếu ớt tít ngọn cây, lại có hai người ngồi sóng vai.
Gió mát thổi đến, nhánh cây khẽ lay, hai nam tử cao lớn kia, phảng phất căn bản không có trọng lượng gì vậy.
Bạch y tử bào kia, bị gió núi thổi lặng lẽ đan xen quấn bện vào nhau, nháy mắt lại bị thổi bung, vài tiếng nói cười, vài câu mắng khẽ, một số tiếng tranh chấp nhỏ nhặt không hề vang dội, cũng bị gió núi ***g lộng kia thổi bay, nháy mắt nhạt nhòa.
Dưới ánh dương, người sóng vai ngồi ở chỗ cao nhất mềm nhất không thể dùng sức nhất, trên mặt hoặc có giận dữ, hoặc có bất đắc dĩ, hoặc có cười khổ, hoặc có đắc ý, nhưng ánh mắt lại thủy chung sáng chói chiếu ngược hào quang sáng ngời nhất giữa đất trời này.
Phương Khinh Trần từ sau khi hỏi Tần Húc Phi một câu không đầu không đuôi, liền không chờ Tần Húc Phi đáp nữa, tự chuyển đề tài đi nói chuyện phiếm, hoặc nói hoặc tranh hoặc cười hoặc mắng, hai người bên nhau, dường như chưa bao giờ từng hòa bình, song hai người lại thủy chung sóng vai ngồi một chỗ, chưa ai từng cảm thấy tư thế thân cận như vậy có gì không đúng, chưa ai từng nghĩ phải hơi dịch ra khoảng cách trước một bước.
Hai người hoặc nói hoặc uống, bất tri bất giác hơn mười bầu rượu đều bị uống hết.
Phương Khinh Trần vung tay ném bầu rượu cuối cùng ra xa xa, vươn vai cười nói: “Tính thời gian, nếu không chuồn, ta sợ sẽ bị vị tướng quân Định Tương kia chặn trên núi mất.”
Tần Húc Phi cười lắc đầu: “Đừng lo lắng.
Hồng Thành y là cựu bộ đi theo ta nhiều năm, y hiểu rõ tính ta, với ngươi cũng coi như quen thuộc.
Chúng ta âm thầm làm những chuyện này, họ ít nhiều cũng biết đôi chút, nghe hồi báo, nhìn tín vật, biết là chúng ta ở đây, chẳng những sẽ không gióng trống khua chiêng tới đón, ngược lại sẽ lấp liếm giúp, thuận tiện điều hết người tuần tra vùng này đi.”
Mấy năm nay cuộc sống của Phương Khinh Trần rất nhàn nhã, đi thăm thú khắp nơi, rất nhiều sự tình đều tùy tính mà làm.
Trong lúc thong thong dong dong làm chính sự được rỗi rãi, y cũng thường đi tìm Tần Húc Phi.
Có khi là vừa vặn tại phụ cận kinh thành Tần quốc, đột nhiên nhớ sự thống khoái của việc đánh người, bèn chạy tới hoàng cung gõ cửa.
Có khi lại xa tít Sở quốc, nhất thời hứng khởi phóng ngựa, nhất thời ý động, trên sông thét dài, bỗng nhiên lòng có cảm xúc, liền ngày đêm không ngừng bôn ba mấy ngàn dặm, xuyên châu qua phủ vào dị quốc, thường chỉ vì một đêm nào đó, khe khẽ gõ vang cửa sổ của ai đó, cùng y tán dóc vài câu, uống vài chén rượu, lại thong thả, hứng tận mà đi.
Có khi, y đang hiếm khi nghiêm túc mà bận rộn các loại gọi là đại sự của y, xem động tĩnh tình báo của thế lực Sở quốc các phương, nghe học trò trong học xã tranh biện về học thuyết coi nhẹ quân quyền, lại mới kiếm được một loại hạt tốt có thể sinh trưởng vùng núi, đang chuẩn bị phổ biến đến nông gia, lại bởi vì đêm nào đó, khi ngẩng đầu nhìn trăng, bất chợt cảm thấy thoáng tịch mịch cô đơn, liền ném phăng hết những việc này, chạy đi tìm Hoàng đế vũ phu bận quốc chính kia, bồi y xua bớt thời gian nhàm chán.
Tần Húc Phi không phải một người thích hợp làm Hoàng đế, cho dù đã dần dần có thể thuần thục xử lý chính vụ, y rất ít cảm thấy khoái lạc và thỏa mãn gì từ trong công việc khô khan mình chưa từng mảy may yêu thích, cũng tuyệt đối không có hứng thú.
Song y vẫn kiên trì đem sinh mệnh của mình đổ vào chính vụ khô khan đơn điệu lại phức tạp rườm rà, để thân tâm từng rong ruổi như gió trong quân ngũ, gò bó trong hoàng cung trầm trầm tịch tịch.
Đây không chỉ bởi vì trách nhiệm với quốc gia, mắc nợ bách tính, cũng là bởi vì lòng y thủy chung nhớ kỹ lời thề năm đó khi yên lặng tiễn Phương Khinh Trần rời đi từ xa từng thề trong lòng.
Mỗi một phân cố gắng, mỗi một chút kiên trì của y, đổi lấy, biết đâu chính là gông xiềng Phương Khinh Trần lặng lẽ thêm trong lòng mình, giảm bớt một phân gánh nặng.
Trong cuộc sống ngày qua ngày thế này, bạch y phi dương luôn đột nhiên mà đến, lại tiêu sái mà đi kia, luôn là sắc thái xán lạn nhất trong sinh mệnh của y..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...