Hai hôm nay đến thành Vĩnh Yên, đại hài tử Triệu Vong Trần này tâm hoảng ý loạn, hoang mang lo sợ.
Vốn Phương công tử đã thần thần bí bí, hiện tại thì hay, cả ngày ở trong phòng đóng cửa uống rượu nghỉ ngơi, không gặp ai hết.
Gã mấy bận đi thăm, cả sân nhà Phương công tử cũng chẳng vào được, đã bị binh lính cản lại, nói Phương công tử không muốn gặp gã.
Tuy nói là ăn uống ngon lành, còn có giường mềm lâu ngày không gặp có thể nghỉ tạm, nhưng chung quanh đều là binh sĩ đeo đao đeo kiếm, lom lom mắt hổ, bảo người chạy nạn đã lẩn trong sơn dã hơn hai năm là gã, sao có thể không khẩn trương.
Mặc dù binh tốt không hề hạn chế hành động, nhưng gã khăng khăng không chịu rời đi, chung quanh lại đưa mắt vô thân, cuối cùng trừ chỗ Tiêu Hiểu Nguyệt thì chẳng nơi nào để đi.
Tiêu Hiểu Nguyệt cũng sống một ngày bằng một năm.
Gọi là thượng khách, tù nhân, ngoài khách khách khí khí, ăn uống ngon, nàng còn thảm hơn Triệu Vong Trần.
Binh sĩ khắp viện, trông coi nghiêm mật, không cho nàng ra khỏi viện một bước.
Nhũ huynh A Hổ kiên trì muốn ở trong cùng một viện với nàng, bảo vệ nàng không bị người ức hiếp.
Bất quá, trên tay trên lưng người bảo vệ này đều bị đao kiếm thương không nhẹ, còn đang cột băng vải, có thể có tác dụng gì, thật sự rất đáng hoài nghi.
Cũng chẳng qua là an ủi làm bạn thế thôi.
Mặc dù Tiêu đại tiểu thư và Triệu Vong Trần tính tình thân phận đều một trời một vực, thời điểm thế này, hai người cũng đã có một loại thân cận ngoài mức.
Đêm hôm nay, đại đội nhân mã tiến vào phủ, Tiêu Hiểu Nguyệt kinh hãi ra ngoài xem thử, chỉ thấy ngoài cửa lít nhít mười mấy hai mươi người đang canh, hỏi gì cũng không chịu trả lời.
Xa xa nghe thấy A Hổ ở khu viện kia cũng đang gầm gừ, chắc là muốn qua đây trông nom nàng nhưng bị binh sĩ ngăn cản, chỉ đành cao giọng trấn an đối phương vài câu rằng mình ở đây hết thảy bình yên, về đến phòng, cả đêm không ngủ.
Trong lòng Triệu Vong Trần càng nóng như lửa đốt, bởi vì gã có thể phân biệt ra, những người đó, là trực tiếp chạy đến khu viện lẻ loi Phương Khinh Trần ở kia.
Tiêu Hiểu Nguyệt lo lắng biến cố, A Hổ lo lắng Tiêu Hiểu Nguyệt, Triệu Vong Trần lo lắng Phương công tử.
Sáng sớm hôm sau, không dễ dàng được cho phép ra ngoài, ba người sáu vành mắt đen thui, vội vàng túm tụm thương nghị.
Nhưng trái lo phải nghĩ, chẳng đoán ra nguyên cớ.
Triệu Vong Trần vạn phần lo lắng, cơ hồ phải bất chấp sống chết lao đi tìm Phương công tử của gã.
Lại thấy một tướng quân khôi giáp sáng loáng, cao lớn tuấn mỹ rảo bước đến.
Gã vội vàng đắp ra đầy mặt tươi cười, đang chuẩn bị cúi đầu khom lưng đi hỏi thăm chút tin tức, Tiêu đại tiểu thư bên cạnh lại chợt nhảy dựng lên, lao đến như gió, giơ đoản kiếm muốn liều mạng:
“Ngươi còn dám tới gặp ta?!”
Triệu Vong Trần hoảng sợ, đang không biết làm sao cho phải.
Trác Tử Vân đã lui về một bước, dễ dàng né tránh, bất đắc dĩ nói: “Hiểu Nguyệt!”
Tiêu Hiểu Nguyệt trong mắt bốc hỏa, giơ kiếm đâm tiếp, Trác Tử Vân nghiêng qua, thở dài: “Hiểu Nguyệt, muội muốn ta thế nào?”
Tiêu Hiểu Nguyệt dừng bước, giơ kiếm không chịu buông xuống.
Trong mắt lại đã ngấn lệ.
Đúng vậy, nàng muốn y thế nào? Nàng đã hiểu được, lúc ấy, quả thật là y thả nàng đi.
Thậm chí cả A Hổ y cũng cố gắng bảo toàn, không để ai ức hiếp.
Nàng còn muốn y thế nào? Muốn y đi theo nàng sao? Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã không còn ngây thơ như thế nữa.
Thấy vẻ mặt nàng buồn bã, lòng Trác Tử Vân cũng không dễ chịu: “Hiểu Nguyệt, muội đừng lo lắng, Phương hầu đã trở lại.
Chuyện của chúng ta, có thể cầu y làm chủ.”
Tiêu Hiểu Nguyệt hơi hoang mang.
Trác Tử Vân vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Phương hầu không chết! Phương công tử đến cùng mọi người, chính là Trấn Quốc hầu của Sở quốc chúng ta!”
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Hiểu Nguyệt nhìn Trác Tử Vân, cảm thấy tai mình nhất định là có vấn đề rồi, ngây ngốc duy trì tư thế giơ cao đoản kiếm, lăng lăng hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?!”
Trác Tử Vân hưng phấn nói: “Năm đó Phương hầu được dị nhân cứu, không hề chết, kim điện moi tim có người khác, muội xem…” Hắn lấy ra một tờ đại bố cáo từ trong tay áo đưa cho Tiêu Hiểu Nguyệt: “Hôm nay đại ca lệnh người dán công văn này khắp các nơi, thông cáo thiên hạ, nói rõ việc năm đó.”
Tiêu Hiểu Nguyệt ngơ ngác nhận cáo thị, bên cạnh lại có một người lao vọt đến, một phen giật bố cáo xem kỹ.
Trác Tử Vân cười nói: “Ngươi chính là tiểu huynh đệ Phương hầu dẫn theo bên cạnh? Phương hầu đã giao, nếu ngươi muốn rời khỏi, chúng ta sẽ trọng kim tạ ngươi, nếu ngươi muốn ở lại, về sau có thể thường tùy thị bên cạnh Phương hầu, Phương hầu nếu có thời gian, cũng sẽ dạy ngươi chút đạo văn võ…” Nói tới đây, trên mặt không giấu được ý hâm mộ: “Tiểu tử ngươi thật đúng là có phúc!”
Triệu Vong Trần sắc mặt tái nhợt, ánh mắt rời rạc, thân thể từng chút từng chút, bắt đầu run rẩy.
Trác Tử Vân cười ha ha, vỗ vỗ Triệu Vong Trần: “Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi cao hứng kìa! Ha ha, chẳng qua việc này cao hứng như thế nào cũng không quá đáng!”
Hắn quay đầu ngóng nhìn Tiêu Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt, có Phương hầu làm chủ, đại ca và huynh trưởng của muội, chắc là không đánh nữa đâu.
Phương hầu còn nói, qua vài ngày sẽ hộ tống muội về, chúng ta…”
Tiêu Hiểu Nguyệt sắc mặt lạnh lùng: “Giữa ngươi với ta, còn gì để nói.” Một ngữ đã quyết, nàng quay người đi thẳng vào phòng.
Nếu không phải vừa lúc gặp được Phương Khinh Trần, tại ngôi miếu đổ trên đỉnh núi đó, Tiêu Hiểu Nguyệt nàng, đã là người chết rồi.
“Hiểu Nguyệt!” Trác Tử Vân vội vàng đuổi đến, lại thấy trước mắt bỗng chặn một cánh tay, A Hổ mày rậm mắt to đang trừng hắn.
“A Hổ, đây là chuyện của ta và Hiểu Nguyệt!” Trác Tử Vân nhíu mày khẽ quát một tiếng.
Đáng tiếc thiếu niên nam tử trước mắt không nhân nhượng, vẫn trợn tròn hai mắt nhìn hắn giận dữ.
Trác Tử Vân có tâm xông vào, lại thật sự sợ chọc giận Tiêu Hiểu Nguyệt nữa, đành phải tạm thời bỏ đi.
Chỉ có thể ngóng trông qua mấy ngày, người trong lòng có thể tiêu tan chút giận dữ.
Triệu Vong Trần còn đang kinh ngạc ngẩn người.
Y là Phương hầu, y không chết, kim điện moi tim không phải y…
Không phải y, đây là việc vui bằng trời.
Không phải y, nếu gã đã biết, hẳn phải vui vẻ.
Thế nhưng, không phải y, vậy hết thảy những điều này, rốt cuộc lại tính là gì?
Trác Tử Vân tâm niệm đã chuyển, quay đầu nhìn thấy gã, thân thiết hỏi: “Tiểu huynh đệ, quyết định chưa? Cơ hội tốt như vậy, ngươi nhất thiết đừng bỏ lỡ, nhớ năm đó, Phương hầu…”
Triệu Vong Trần như mộng mới tỉnh, ngẩng đầu, vẻ mặt biến hóa mấy bận, đau đớn hoang mang cùng chút oán giận không thể cho ai biết kia chợt lóe qua, còn lại chỉ có kiên định: “Ta muốn lưu lại.”
“Vậy mau theo ta đi gặp Phương hầu thôi.” Trác Tử Vân dẫn Triệu Vong Trần đi vài bước, lại không yên tâm, nhịn không được quay đầu dặn dò: “A Hổ, thay ta chiếu cố Hiểu Nguyệt, qua vài ngày ta lại đến thăm nàng, may ra đến lúc đó có thể đưa nàng về.”
Nam tử chất phác mà trầm lặng không đáp, chỉ im lặng nhìn Trác Tử Vân dẫn Triệu Vong Trần, hai người song song rời đi.
—
Hết thảy những điều này, rốt cuộc tính là gì đây?
Đối với việc Phương Khinh Trần chết đi sống lại tâm tồn oán phẫn, cũng vẫn có khối người khác.
“Loại nói dối thấu trời này mà y cũng mở miệng nói được?” Dao Quang giận dữ một chưởng đập bàn.
Trong chư vương, nàng thân với A Hán nhất, tự nhiên cũng không chịu nổi loại oan uổng giá họa trắng trợn thế này nhất: “Là A Hán đã cứu Phương Khinh Trần, còn phái người giả mạo y kim điện moi tim, khiến Sở quốc dân chúng lầm than?!”
Tuy nói không lâu trước trong đại quyết chiến, Tu La giáo tổn thất nặng nề, phong tín tử thương vong cực lớn, nhưng tai mắt của Tiêu Thương vẫn cực linh thông, Trác Lăng Vân nhận soái không quá hai ngày, Tu La giáo đã biết tin tức, tức khắc châu đầu thương nghị.
Những người trong giang hồ họ, đối với sự sống chết của Phương Khinh Trần có thể không quan tâm, thế nhưng đối với nội tình Phương Khinh Trần sống lại, tự nhiên là rất có dị nghị!
“Nói A Hán và Phương Khinh Trần là bằng hữu, trái lại cũng có đạo lý, năm đó giáo ta phổ biến tại Sở quốc quả thật là được Phương Khinh Trần trợ giúp.
Nói A Hán quan tâm Phương Khinh Trần, phái người đi cứu y, cũng không phải không có khả năng! Nhưng nếu nói A Hán biết tìm người giả mạo y chạy đến kim điện moi tim tự sát, đó thật là trò cười bằng trời.” Tiêu Thương nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: “Đồ ngốc đó, coi sát sinh là tội lỗi đệ nhất đẳng, tối đa tự mình chạy đi moi tim chết thay y, sao có thể tùy tiện để người khác đi tìm chết?”
“Cho dù y chịu, y cũng không có bổn sự này, địa vị của y trong giáo chúng ta như thế nào, mọi người đều rõ, y đi đâu tìm tử sĩ như vậy?” Bích Lạc nói nhàn nhạt: “Trừ phi y năn nỉ Địch Cửu phái người ra ngoài.
Nhưng theo tính tình Địch Cửu, nếu thật sự nhốt người quan trọng như Phương Khinh Trần, há không có đạo lý lợi dụng.”
Mạc Ly nhíu mày nói: “Ngày đó khi Phương Khinh Trần xảy ra chuyện, A Hán đã rất lâu không rời khỏi tổng đàn.
Địch Nhất sớm lâu ngày không liên hệ với bên này.
Địch Cửu đã chưa từng lợi dụng Phương Khinh Trần, có lẽ việc này quả thật không liên quan đến y.
Như thế xem ra, chuyện này, nhất định là lời nói dối thấu trời của Phương Khinh Trần.”
Mấy người nhìn nhau, bỗng nhiên đều cảm thấy hơi lạnh tim.
Nếu việc này không phải A Hán làm, như vậy, rốt cuộc là ai cứu Phương Khinh Trần?
Giải thích duy nhất, năm đó Phương Khinh Trần đã sớm tự an bài thế thân cho mình, theo triệu về kinh kim điện moi tim, y lại thoát thân đi mất, lãnh nhãn nhìn thiên hạ phân loạn, bách tính khốn khổ.
Đợi mấy năm, khi mọi người quy về một hy vọng, lại lấy tư thái trung thần cảnh cảnh, cứu *** vạn chúng hiện thân, sau đó dễ dàng đẩy tất cả tội danh cho bằng hữu ngày trước, để người ta thay y gánh hết thiên hạ bêu danh, người này…
Thật sự là quá đáng sợ!
Tiêu Thương rùng mình: “Lão thiên gia, chúng ta đã tính là ác ôn.
So với Phương đại trung thần đại nhân đại nghĩa y, mỗi người chúng ta đều là đại thiện nhân.”
Mạc Ly thở dài: “Y là trung hay gian, là thiện hay ác chúng ta không quản.
Vấn đề hiện tại là, việc này chúng ta ứng phó như thế nào?”
“Đương nhiên là phủ nhận!” Dao Quang cả giận nói: “Vạch trần bộ mặt thật của y! Vô duyên vô cớ, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta gánh nỗi oan này!”
“Làm sao phủ nhận! Lời nói dối này của Phương Khinh Trần đã lo đến mọi phương diện.
Sớm nói rõ y được bí mật cứu đi.
Chúng ta không biết chuyện cũng là việc đương nhiên.
Giáo ta hai lần biến loạn, ghép vào lời bịa đặt của y cũng khít đến thiên y vô phùng, A Hán hiện tại lại…” Bích Lạc hơi ngừng, qua một lúc mới nói: “Chúng ta cũng không tìm thấy Địch Nhất và Địch Cửu, làm sao phủ nhận? Chỉ nói suông thì ai tin.”
Dao Quang căm hận nói: “Phương Khinh Trần y làm sao không phải là nói suông.”
“Nhưng y ở Sở quốc uy vọng cao, nhân duyên tốt, lại là chúng vọng quy về.
Chúng ta thì sao, chúng ta là Ma giáo.
Cho dù mấy năm qua danh tiếng khá tốt, ấn tượng cũ mấy trăm năm không phải thoáng cái có thể đảo ngược.” Mạc Ly thở dài thườn thượt.
Tiêu Thương oán hận nói: “Đáng hận nhất là đám kể chuyện đó, bịa đặt tùm lum, nói giang hồ cố sự gì đó, đều khẳng định là có tà phái muốn nhất thống võ lâm.
Tà phái chúng ta, còn luôn có một đống tử sĩ, tùy tùy tiện tiện là có thể đi chết, còn khẳng định có thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, thường làm nhất chính là bắt chưởng môn bang chủ của các đại môn phái, sau đó phái người mình hóa trang giả mạo.
Hiện tại, đem chuyện của Phương Khinh Trần tròng lên người chúng ta, rất hợp tình hợp lý! Lão thiên gia, việc này truyền ra, đám nghệ nhân dân gian đó, khẳng định sẽ biên thành diễn nghĩa cố sự, tên A Hán đó, không biết sẽ chà đạp thành thế nào…”
Bích Lạc cười lạnh: “Hay lắm, lần này, chúng ta cũng theo gió xuất đại danh một hồi.”
Mạc Ly thở dài lắc đầu: “Thôi, bảy trăm năm qua, số lần giáo ta bị oan uổng còn ít sao? Cũng không kém lần này.”
Dao Quang nhướng đôi mày thanh tú: “Vậy chúng ta cứ mặc người lợi dụng, mặc người chửi bới như thế? Cứ ngậm bồ hòn như vậy?”
“Việc này, chúng ta cũng không tính là hoàn toàn bị hại.
Tạm thời đừng ai tỏ thái độ, vừa không thừa nhận cũng đừng phủ nhận.
Phủ nhận vô ích, ngược lại sẽ trở thành cái cớ cho người khác công kích chúng ta.
Cứ im như vậy trước đi.
Phương Khinh Trần đã thông cáo thiên hạ là được giáo ta cứu mới giữ được tính mạng, bất kể trong mắt người Sở, chúng ta có bao nhiêu tội, chỉ cần Phương Khinh Trần tương lai nắm thiên hạ Đại Sở, phân tình này y nhất định phải trả.” Mạc Ly nhíu mày nói: “Đến lúc đó, y có một tông nhược điểm như vậy trong tay chúng ta, giáo ta tự có thể mặc sức kiếm lợi từ y.”
Mấy người trầm mặc một hồi, Bích Lạc mới thở dài: “Thôi, cũng chỉ đành như thế.”
Tiêu Thương lặng thinh không nói gì, Dao Quang chỉ thấp giọng nói: “A Hán chưa bao giờ chịu hại người, nếu như tỉnh lại, nghe thấy người thiên hạ đều đang nói y cực đoan tùy hứng, hại cả Sở quốc, y…”
Thanh âm xuống dần, cho đến khi không thể nghe nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...