Phong Ngự

Đến khi quay lại căn nhà gỗ, thật sự Phong Nhược không còn tâm trí đâu nữa mà tu luyện, hắn lập tức lấy ngay ra viên Mộc Linh Thạch. Bởi vì căn cứ vào đợt thử nghiệm vừa rồi của hai người Đường Thanh và Minh Khuê, thì ít ra hắn cũng có thể xác định pháp lực của mình có điểm khác biệt so với bọn họ, cho nên rất có khả năng vấn đề mấu chốt nằm trên viên Mộc Linh Thạch này.

Chỉ có điều từ mấy hôm trước Phong Nhược đã cố gắng kích hoạt một mạch hơn bảy mươi viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính mộc rồi, sau đó viên Mộc Linh Thạch bỗng dưng ngừng phát ra linh khí, lúc đó do hắn vội vàng chạy đi nên nhất thời chưa có thời gian tìm hiểu cặn kẻ.

Vừa nhìn vào mầm cây bé tẹo xanh mơn mởn ẩn bên trong Mộc Linh Thạch, chẳng biết sao mà tự dưng Phong Nhược liên tưởng tới cây Linh mộc bị chết héo ngoài kia.

“Cũng chưa rõ là mầm cây nhỏ này rốt cuộc là tồn tại thật sự hay đó chỉ là ảo giác?” Phong Nhược tự nhủ, quả hật hắn không nỡ đập vỡ ra xem bên trong như thế nào, vì thế hiện tại muốn tiếp tục thử nghiệm thì trước mắt chỉ có thể chọn một trong hai hướng giải quyết.

Một là tiếp tục kích hoạt bằng Ngũ Hành Thạch thuộc tính mộc, nhưng hiện giờ Phong Nhược đã trở thành kẻ nghèo nàn kiết xác, càng không có mặt mũi nào chạy đến để đòi hỏi Lam Lăng này nọ, cho nên chỉ có thể chờ đợi cơ hội tính sau thôi.

Còn một phương pháp khác nữa đó là thử vận chuyển pháp lực vào trong Mộc Linh Thạch, rồi xem thử có chút phản ứng nào hay không.

Phong Nhược liền nắm chặt viên Mộc Linh Thạch ở trong tay lúc này hơi bị lu mờ, rồi hắn truyền vào đó một chút pháp lực, bỗng nhiên hắn có cảm giác dường như bản thân mới vừa mở ra một van nước vậy, lập tức có một dòng nước ấm vô cùng thoải mái nhanh chóng men theo Mộc Linh Thạch chảy ra, lần này đúng là tinh thuần và dồi dào hơn so với những lần trước.


“Thì ra là như thế!” Phong Nhược vừa mừng vừa sợ, hắn còn tưởng mình làm thế là quá mức liều lĩnh, thế nhưng hiện tại xem ra những gì hắn lo lắng đều là dư thừa cả.

Chỉ tiếc là cổ linh khí tinh thuần này chỉ thoáng có tín hiệu trong vài nhịp thở rồi hoàn toàn biến mất, cho dù sau đó Phong Nhược tìm mọi cách thúc giục pháp lực như thế nào cũng chẳng có phản ứng gì cả.

“Kỳ quái, đã có chuyện gì xảy ra?” Phong Nhược suy nghĩ thật lâu, rồi mới đại khái suy đoán ra một việc.

Trước hết, viên Mộc Linh Thạch này ắt hẳn không phải là loại Mộc Linh Thạch bình thường của Tu Tiên giới, bởi vì vật này tựa hồ có thể sinh trưởng thêm được, chỉ có điều muốn nó sinh trưởng cần phải hấp thu năng lượng của ngoại giới mới được, như tinh hoa của Ngũ Hành thạch có thuộc tính mộc chẳng hạn.

Theo đó, bản thân viên Mộc Linh Thạch này cần sinh trưởng cũng phải tốn thêm rất nhiều linh khí, cho nên vừa rồi tia linh khí được phóng xuất ra tuy rất tinh thuần nhưng cũng chỉ có một ít mà thôi, nếu thế thì căn bản chẳng thể nào trợ giúp được cho Phong Nhược có thể tu luyện trong suốt thời gian dài, mà theo hắn dự đoán nếu muốn đạt được thêm nhiều linh khí càng tinh thuần hơn nữa, thì nhất định sẽ tốn rất nhiều Ngũ Hành thạch có thuộc tính mộc, buộc phải dùng đến mấy thứ này để tiến hành giúp cho viên Mộc Linh Thạch được sinh trưởng tiếp tục.

Rốt cuộc, viên Mộc Linh Thạch này chắc chắn có chút quan hệ gì đó với những linh mộc khác, hay nói cách khác là pháp lực của Phong Nhược cũng không thể kích phát ra được thứ ánh sáng lạnh lẽo kia.


Sau khi nghĩ thông suốt những thứ này, lập tức Phong Nhược xác định được mục tiêu rõ ràng.

“Được rồi! Muốn Ngũ Hành thạch thì cứ chờ Ngũ Hành thạch đi, chỉ hy vọng không tốn kém quá nhiều, nếu không thì bản thân mình sẽ bị chôn sống đến chết mất!” Phong Nhược tự an ủi chính mình, thế nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ ý tưởng này của hắn rất có khả năng cuối cùng vẫn chỉ là ỷ tưởng mà thôi, bởi vì theo như lúc trước, hắn phải kích hoạt một mạch hơn tám mươi viên Ngũ Hành thạch có thuộc tính mộc, vì vậy lúc này mới có biến chuyển được như thế này.

Phong Nhược vận chuyển qua vài lần tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ hai, hắn liền đem viên Mộc Linh thạch đặt phía trước rồi vận chuyển cho tới khi linh khí trong đó tiêu hao hết mới thôi, nhờ vậy mà hắn tích lũy thêm được một ít pháp lực, thật ra lượng pháp lực này rất nhỏ đến nổi cơ hồ khó phát hiện ra được, không nên thấy quá ít pháp lực như thế mà nghĩ là vô dụng, với tình huống thông thường thì ít ra tu sĩ cần phải khổ tu mấy tháng, thậm chí là mấy năm mới được như thế.

Cũng chỉ có những thiên tài tu luyện, nhờ được hỗ trợ thêm các loại linh đan diệu dược mới đạt được thành quả cỡ này, điều hiển nhiên là, chỉ cần Phong Nhược có đủ thời gian để dựa vào viên Mộc Linh thạch này, chắc chắn hắn có thể đuổi theo kịp đại đa số tu giả khác.

Đến tận buổi xế chiều Phong Nhược mới bước ra khỏi căn nhà gỗ, đối với việc tu luyện cho tới lúc này hắn chưa từng nghĩ tới ỷ lại thế này hay thế nọ, dù cho có Mộc Linh thạch trợ giúp đi nữa hắn vẫn không ngừng khổ tu, tất nhiên hắn cũng không rãnh đâu mà đi quản đến chuyện tu luyện của người khác, nhưng chắc chắn một điều đối với bản thân hắn sẽ không có chút nhàn nhã nào.

Dù là những lúc không hấp thu linh khí, thì hắn cũng chú tâm tìm hiểu nhằm thể ngộ các mức độ biến hóa và thao túng pháp lực, hơn nữa phải bảo đảm là mỗi lần thi triển pháp lực sẽ không để lãng phí chút nào, khi đó chỉ phóng thích ra một chút pháp lực nhưng vẫn phải đạt được hiệu quả cao nhất!


Bởi vì Phong Nhược cũng rất rõ bản thân mình, do tư chất tu luyện không được khá lắm, hơn nữa hắn không giống như đám người Đường Thanh đã bắt đầu tu luyện từ nhỏ, nếu như hắn vẫn không thể tranh thủ thời gian để tiến lên Trúc Cơ kỳ thì cuối cùng cũng chỉ như kẻ phàm nhân, lúc đó sẽ trở thành một nắm tro tàn mãi mãi tiêu tan đi trong cõi thiên địa này.

Lúc này trong sân khá yên tĩnh, hắn không thấy được bóng dáng nhóm người Lam Lăng đâu cả, có lẽ bọn họ ra trấn nhỏ bên ngoài tuyệt cốc để tìm hiểu tin tức rồi, tuy nhiên nhìn qua thì thấy được trận pháp phòng hộ đã bố trí xong xuôi, dù sao thì chuyện này đâu thể làm khó được Lam Lăng chút nào, tốt xấu gì nàng cũng là cao thủ đệ nhất trong đám đệ tử đời thứ ba của Thiên Cơ viện kia mà, nếu vỏn vẹn có mỗi trận pháp Như Sơn thế này cũng không thể bố trí được thì quả thật không còn gì để nói nữa.

Hắn nhìn xung quanh một chập, thấy khoảnh sân hôm qua còn hoang vu thì nay đã tươi sáng hẳn lên, ánh tà dương ấm áp chiếu tận đến chân trời, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Phong Nhược, hắn chợt hiểu ra có lẽ đây là lòng trung thành thì phải!

Bỗng nghe một tiếng “kẽo kẹt!”, Minh Khê mở cửa phòng bước ra, Phong Nhược liền quay đầu lại nhìn, mặt không khỏi lộ ra nụ cười: “Thế nào, ngươi không ra ngoài đi dạo cùng đám người Lam Lăng sao?”

Có lẽ do trời sinh nên giữa nữ nhân với nhau thường có rất nhiều điều muốn nói, trước đây Phong Nhược chỉ mới tùy tiện giới thiệu Minh Khê với đám người Lam Lăng, lúc đó hắn chỉ nghĩ có lẽ do cô nàng Minh Khê đáng thương này bị mất đi trí nhớ nên phải cần một thời gian thật lâu mới có thể hòa nhập với mọi người, nhưng hắn không ngờ tới nàng lại rất nhanh chóng làm quen với Lam Lăng, thậm chí còn nói chuyện rất bình thường với hai người Đường Thanh và Bành Việt nữa.

Thật sự điều này khiến cho Phong Nhược rất nghi ngờ, phải chăng nàng đúng là đã bị mất đi trí nhớ?

Lúc này Minh Khê không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ đi đến đối diện với Phong Nhược, sau một hồi nhìn hắn mới nhỏ giọng hỏi: “Kỳ thật ngươi lừa gạt ta phải không? Ta không phải là Đầu Thủy Thảo gì cả, và cũng chưa bao giờ là thủ hạ kiêm bảo tiêu của ngươi, ta muốn biết, vậy rốt cuộc ta là ai?”


Phong Nhược hơi sửng sốt một chút nhưng lập tức thấy thoải mái hẳn ra, bởi vì theo như biểu hiện hai ngày qua của nàng, rõ ràng nàng đã bị mất đi trí nhớ, thế nhưng khả năng quan sát và lý giải của nàng khó ai sánh được, mà trong khi đó bản thân hắn lộ ra sơ hở chồng chất thì làm sao có thể chối cãi được nữa?

“Ngươi đoán không sai! Thật sự ta đang dối gạt ngươi, tuy nhiên quả thật ta cũng không biết rốt cuộc thân phận ngươi thế nào nữa, chỉ là ta cứu được người từ dưới sông đem lên mà thôi, nếu bây giờ ngươi muốn rời đi thì cứ việc tùy ý, còn đôi giày ta đang mang đây kể như là tiền công ta đã cứu ngươi một mạng vậy!” Phong Nhược nói rất tự nhiên, nếu đã không thể giữ được nàng thì hắn cũng không cưỡng cầu làm chi nữa.

“Ai bảo ta sẽ đi chứ, ta chỉ là … muốn tìm hiểu rõ mà thôi, có lẽ suốt đời này ta khó tìm lại được ký ức đã mất, cũng chưa biết chừng đó là chuyện tốt hay xấu nữa!” Trầm mặt hồi lâu, Minh Khê mới lắc đầu nhẹ nhàng mà nói.

“Tuy nhiên, cái đôi giày ngươi đang mang đây thật sự nhìn chẳng ra gì cả, đợi thêm một thời gian nữa ta sẽ tìm cách làm cho ngươi đôi khác!”

“Ồ? Ngươi có thể chế tạo trang phục à? Vậy ngươi có thể làm cho ta một bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương được không?” Phong Nhược hết sức vui mừng nói ngay, ngày đó hắn từng chứng kiến rất ấn tượng bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương của Điền Mộ.

“Trang phục à?” Dường như Minh Khê suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Phong Nhược, cái suy nghĩ này của ngươi hết sức hạn hẹp, kỳ thật ngươi cũng nên biết qua, cài đống được gọi là trang phục này phải nói đúng hơn là một bộ tập hợp các loại trận pháp lại với nhau, tất nhiên cũng không phải do bản thân từng loại trang phục phát huy ra tác dụng, mà chủ yếu là do hiệu quả của các loại trận pháp trên đó phối hợp lại mới ra hiệu quả, sở dĩ người ta thường hay gọi nó là bộ trang phục này nọ nghe cho oách thôi, là bởi vì dựa vào những trận pháp trên đó có thể phối hợp lẫn nhau! Nếu như không tính tới chi tiết trận pháp này nữa, thì trang phục cũng chỉ là đồ bỏ đi!”

“Về phần bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương gì đó như lời ngươi nói thật sự ta không có chút ấn tượng, đáng tiếc mấy hôm nay ta chỉ mới nhớ lại được phương pháp chế tạo giày chiến mà thôi, nếu ngươi có thể thu thập được tài liệu đầy đủ, ta bảo đảm nắm chắc được … hai phần có thể chế tạo cho ngươi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui