“Phong Nhược, mấy hôm nay ngươi đi đâu ? Bọn ta đi khắp nơi tìm ngươi cũng chẳng thấy !”
Phong Nhược vừa mới tiến vào sơn môn của Thanh Vân Tông, liền bị vẻ mặt bối rối của Khổng Phi ngăn lại, nhìn bộ dáng hoảng sợ gấp gáp kia có lẽ đã xảy ra việc trọng đại nào đó.
“Hả ? Có chuyện gì vậy Khổng sư huynh ? Tại sao sắc mặt của huynh lại khó coi như vậy chứ ?” Phong Nhược nhịn không được mà hỏi, kỳ thật hắn chỉ là một tên ngoại môn đệ tử đời thứ ba không có chút địa vị gì trong Thanh Vân Tông cả, cho nên lúc bình thường mặc xác hắn có xuất hiện hay không cũng chẳng ai hỏi han đến.
“Ngươi vẫn chưa biết à ! Chưởng môn của bổn tông vì thương thế quá nặng nên ba ngày trước đã quy tiên rồi !” Khổng Phi buồn bả nói ra.
“À … !” Phong Nhược khẽ gật đầu, nhưng lại không cảm thấy chút kinh ngạc, cũng không cảm giác đau buồn, bởi vì chưởng môn Thanh Vân Tông có cấp bậc đời thứ nhất, thật sự việc sống chết cũng không mấy liên quan đến hắn, thậm chí cũng không quan hệ trực tiếp với những tên đệ tử đời thứ ba như Khổng Phi này, cho nên hắn thật sự có chút thắc mắc tại sao vẻ mặt Khổng Phi lại trở nên như vậy. Bởi vì theo lý mà nói, dù cho nhiều người giống như Khổng Phi vốn đã từng sống ở Thanh Vân Tông từ nhỏ đến lớn, cũng ít khi nào có dịp gặp qua vị chưởng môn cao cao tại thượng kia đâu !
Tuy nhiên tiết lộ tiếp theo của Khổng Phi lại khiến cho Phong Nhược cảm thấy hơi bất ổn.
“Bởi vì Chưởng môn bị hôn mê từ lúc trọng thương đến khi quy tiên, vì thế đến bây giờ còn chưa xác định ai là người được lựa chọn làm Chưởng môn đời kế tiếp, mà quan trọng hơn nữa là tín vật của Chưởng môn Thanh Vân Tông cũng tự nhiên không cánh mà bay. Hôm nay, viện chủ của Thiên Xu Viện và Thiên Cơ Viện đã quyết định ngày mai sẽ tiến hành một cuộc tỷ thí, người chiến thắng sẽ lên làm Chưởng môn kế nhiệm, thế nhưng người đứng ra phán xét lại chính là Đại trưởng lão Mạc Vân của Ngự Thú Điện”.
“Ngự Thú Điện ?” Bỗng nhiên Phong Nhược nhớ lại cách đây không lâu ở phiên chợ trên Thiên Đãng Sơn, Sở Thiên đã từng xuất hiện cùng lúc với thiếu chủ Ngự Thú Điện, mà ai cũng biết thân phận của Sở Thiên chính là chân truyền đệ tử của viện chủ Thiên Xu Viện, tại sao mọi chuyện lại trùng hợp đến thế ? Hắn suy đoán nếu như chuyện này có liên quan tới việc Chưởng môn Thanh Vân Tông bị phục kích, thì quả thật nghi vấn này khiến cho hắn vô cùng chấn động.
Phong Nhược hít sâu một hơi mới hỏi tiếp : “Thế còn nhóm người Khúc sư huynh đâu ?”
“Mọi người đều ở Thiên Cơ đại điện, bây giờ không ai còn tâm trí mà tu luyện nữa rồi, nếu như viện chủ Thiên Xu Viện trở thành Chưởng môn của bổn tông, thì lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ càng bị làm khó dễ mà thôi !” Khổng Phi bất đắc dĩ nói ra.
“Cũng đúng lắm ! Tình huống này quả thật không ổn chút nào !” Phong Nhược cũng thở dài một hơi, nếu như viện chủ của Thiên Xu Viện thật sự trở thành Chưởng môn của Thanh Vân Tông, nói không chừng Thiên Cơ Viện cũng khó lòng vực dậy được nữa, nhất là trong hoàn cảnh hiện nay bỗng chốc đệ tử đời thứ hai của bổn viện bị tổn thất trầm trọng, cơ bản là không có cân lượng gì để chọi lại Thiên Xu viện cả !
Phong Nhược nối gót theo sau Khổng Phi tiến vào trong Thiên Cơ đại điện, hắn phát hiện ra chỉ có nhóm người Khúc Vân với vài tên đệ tử Thiên Cơ Viện ở đó, điều này càng khiến cho hắn thêm ngạc nhiên, chẳng lẽ không có ai quan tâm đến vận mệnh của Thiên Cơ Viện sao ?
“Đừng nhìn nữa, lần này Thiên Cơ Viện thật sự sẽ bị áp chế rồi, thậm chí hiện tại có tin đồn rằng Thiên Cơ Viện sắp bị sát nhập vào Thiên Xu Viện nữa, thế nên có rất nhiều người chạy đến vuốt mông ngựa đám người Sở Thiên bên Thiên Xu Viện !” Lúc này Đường Thanh cũng buồn nảo ruột mà nói ra.
“Khúc sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ ?” Khổng Phi hoảng hốt hỏi.
“Còn có thể làm được gì ! Chẳng thà ta rời khỏi Thanh Vân Tông cũng tuyệt đối không qua đó vuốt mông ngựa tên Sở Thiên kia đâu” Đường Thanh phẩn nộ lên tiếng.
“Đường Thanh ! Ăn nói cẩn thận đấy !” Khúc Vân trừng mắt nhìn Đường Thanh, rồi mới nói tiếp : “Không nên nói lung tung, rốt cuộc sự việc như thế nào vẫn còn chưa biết được, huống chi cho dù có về tay Thiên Xu Viện đi nữa, thì nó cũng thuộc Thanh Vân Tông đấy thôi !”
“Đúng rồi ! Bất kể là Thiên Xu Viện hay Thiên Cơ Viện, cũng đều là đệ tử của Thanh Vân Tông, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất nhiên phải phân mà ! Giờ đây bổn tông bị thiệt hại lớn đến như vậy, lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực mà chống lại kẻ thù bên ngoài mới đúng, nếu không thì có lẽ địa vị của bổn tông trong liên minh tu tiên Nhạn Bắc sẽ bị hạ thấp thêm nữa” Lúc này Phương Huyễn cũng nghiêm túc nói ra suy nghĩ.
“Hừ ! Đồ nịnh bợ !” Theo tiếng hừ lạnh này truyền tới, Lam Lăng đã xuất hiện ở ngay lối vào Thiên Cơ đại điện, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng quét tới, lập tức khiến cho Phương Huyễn phải rùng mình một cái.
“Phong Nhược, ngươi mau đi theo ta !” Không giống như dự đoán của những người khác, quả thật gần đây Lam Lăng tính tình trở nên càng khó chịu, thế nhưng nàng không chú tâm thêm vào Phương Huyễn nữa, mà chỉ nói với Phong Nhược một tiếng rồi sau đó xoay người rời đi.
“Ách !” Phong Nhược sửng sốt một chút, đành phải nở nụ cười cáo lỗi với đám người Khúc Vân, rồi nhanh chóng chạy theo sau. Tuy nhiên trong lòng hắn lại cảm thấy có chút gì đó bất ổn, không biết vị sư tỷ Lam Lăng gần đây độc lai độc vãn này rốt cuộc muốn gì đây ?
Ra hẳn bên ngoài Thiên Cơ đại điện, Lam Lăng lập tức giải phong ấn Ngân Sắc Đại Điêu rồi bay thẳng về mé phải, Phong Nhược cũng chỉ còn cách lấy ra Thương Ngọc Điêu ra đuổi theo, cũng may con Thương Ngọc Điêu này được khắc sẳn Phong Hành Trận Pháp, tuy không thể dùng để chiến đấu, nhưng tốc độ phi hành lại nhanh hơn rất nhiều so với Kên kên cấp hai.
Rất nhanh, Lam Lăng dừng lại ở trước một tiểu viện có cây xanh che bóng mát, Phong Nhược cũng đáp xuống theo sau, thế nhưng giờ đây hắn lại càng cảm thấy mơ hồ, bởi vì theo hắn biết thì dường như nơi này chính là chỗ ở hàng ngày của Lam Lăng, đừng bảo là đòi .... nhé ! khặc khặc … ! Phong Nhược vội vàng bỏ đi ngay cái suy nghĩ hèn mọn trong đầu.
“Đến đây !” Ngữ khí của Lam Lăng vẫn lạnh băng như trước, khiến cho Phong Nhược không dám có chút ý niệm phản kháng trong đầu, mà cho dù có đi nữa hắn cũng tình nguyện ném cái ý nghĩ phản kháng đó ra chỗ khác ngay.
Vừa mới bước vào bên trong sân, không kịp chờ Phong Nhược thấy rõ hoàn cảnh chung quanh thì Lam Lăng đã duỗi tay ra, lạnh lùng cất tiếng : “Đưa Phi Phượng Thủ Trạc cho ta !”
“Cái gì ? Phi Phượng Thủ Trạc à ?” Mới vừa nghe qua, ngay lập tức Phong Nhược đã tỉnh táo trở lại, hắn nhanh chóng lui về phía sau một bước rồi cảnh giác nhìn sang Lam Lăng, lúc này hắn không còn tâm tư nào để tìm hiểu tại sao Lam Lăng lại biết mình đang giữ Phi Phượng Thủ Trạc, nhưng nói sao đi nữa hắn cũng sẽ không giao ra ! Phải biết rằng hắn đã sớm quen thuộc với hiệu quả khinh thân và tăng lực do Phi Phượng Thủ Trạc mang lại, thứ tốt thế này sao có thể trao cho người khác được ? Cho dù là nữ tử kiều diễm hơn sư tỷ đi nữa cũng không được !
“Đưa Phi Phượng Thủ Trạc đó cho ta !” Lam Lăng thấy Phong Nhược không nghe theo, lại còn lui về sau một bước, lập tức nàng liền lặp lại lần nữa.
“Đó là của ta, là sư phụ cho ta mà !” Hiện nay Phong Nhược vẫn chưa muốn cùng Lam Lăng trở mặt, thật ra nguyên nhân chủ yếu là hắn đánh không lại người ta, cho nên đành phải dựa vào lý lẽ mà tranh luận !
“Sư phụ ngươi cũng chính là sư thúc của ta, huống chi Phi Phượng Thủ Trạc này là vật dành cho nữ nhân, một tên nam nhân xấu xí như ngươi đeo vào làm gì chứ ! Mau đưa đây !” Lam Lăng không chút khách khí mà phản bác.
“Hừ ! Không phải dành cho ta à ! Vật của nữ nhân thì đã sao nào, ta còn có thể dùng tới lúc Trúc Cơ Kỳ cơ đấy, đến lúc đó ta sẽ trao lại cho ngươi !” Phong Nhược cũng hừ lạnh, nói giỡn chơi sao, đồ vật của nữ tử thì ảnh hưởng gì chứ, miễn sao có hiệu quả là được rồi !
Lam Lăng nhìn thấy Phong Nhược ngoan cố như thế, liền tức giận đến nổi siết chặt nắm tay, cuối cùng mới bất đắc dĩ mà thương lượng : “Ngươi đưa cho ta Phi Phượng Thủ Trạc, ta có thể dùng Ngũ Hành Thạch để đền bù tổn thất cho ngươi !”
“Không được !” Phong Nhược lắc đầu giống như cái trống bỏi (*).
“Ngươi ...” Lam Lăng trừng mắt giận dữ mà nhìn chằm chằm vào Phong Nhược thật lâu, cuối cùng mới nổi giận đùng đùng tháo ra một chiếc vòng tay màu vàng óng rồi chìa ra, “Ta đổi với ngươi !”
Phong Nhược vừa nhìn thấy vòng tay màu vàng óng như ánh mặt trời kia, lập tức có cảm giác khá quen thuộc, “Hả, đây là cái gì ?”
“Thanh Loan … ! Ta hỏi lại một lần nữa, có đổi hay không? Nếu như không muốn đổi thì thôi ! Ai mà thèm chứ !” Lam Lăng càng tỏ ra thái độ phẫn nộ.
“Thanh Loan Thủ Trạc ? Hì ! Đổi, đổi liền ... !” Phong Nhược vội cười hớn hở lập tức tháo Phi Phượng Thủ Trạc trên cổ tay xuống. Hồi trước hắn đã từng nghe vị sư phụ đỡ đầu kia nói qua, Phi Phượng và Thanh Loan vốn là một cặp vòng tay, chỉ có điều trong tay của bà chỉ còn lại chiếc vòng dành cho nữ tử mà thôi, thế mà không ngờ chiếc vòng trên tay Lam Lăng lại dành riêng cho nam nhân sử dụng, chuyện tốt như vậy sao hắn có thể không đổi chứ !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...