Phong Ngự

Trong Vạn Tiên thành, bốn tòa tháp lớn vẫn đứng thẳng chọc trời tựa như chín gã khổng lồ bị bao bọc trong những chiếc lồng ánh sáng, chân đạp lên những dãy núi, bễ nghễ thiên hạ.

Phía Đông nhìn ra Khô Mộc hải, phía Tây tiếp giáp khu vực Nhạn Nam, đồng thời cũng là vị trí trọng điểm duy nhất để ra vào khu vực Nhạn Nam đó, cảnh phồn vinh tấp nập của Vạn Tiên thành không phải là điều quá bất ngờ, ngày ngày ở nơi đây luôn có một lượng lớn người tu đạo tiến vào hoặc rời đi.

Phong Nhược cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé không đáng kể trong số đó, mục đích hắn tới Vạn Tiên thành rất đơn giản, chính là tìm mua một vài món vật phẩm đủ để bảo vệ tính mạng của hắn.

Bước ra khỏi Truyền Tống trận, Phong Nhược liền phóng Mị Ảnh kiếm ra bay thẳng lên trên tầng năm mươi của tháp Chu Tước, bởi dưới tầng năm mươi chẳng qua chỉ là nơi dành cho người tu đạo Luyện Khí kỳ mà thôi, từ tầng năm mươi đến tầng tám mươi cần phải có tu vi Trúc Cơ kỳ mới có thể vào được.

Kiến trúc, bố cục từ tầng năm mươi trở lên càng nghiêm mật cao minh hơn rất nhiều so với bên dưới, ít ra không hề khiến người ta cảm thấy bát nháo như bên dưới, mặc dù trước kia Phong Nhược đã từng tới một lần nhưng lần đó tới lui vội vàng nên cũng không quan sát kỹ càng lắm.

Cũng may lần này Phong Nhược có nhiều thời gian hơn nên hắn bỏ ra gần ba mươi thời thần, rốt cục cũng dạo qua một lượt năm tòa tháp lớn trong Vạn Tiên thành, năm tòa tháp lớn này lần lượt là Chu Tước, Thương Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ và Kỳ Lân, đây là năm tòa tháp cho phép người ngoài tiến vào, còn bốn tòa tháp lớn khác thì Phong Nhược vẫn chưa đủ tư cách.

Đương nhiên không phải Phong Nhược muốn đi ngắm nghía cho vui gì mà là hắn cẩn thận quan sát các cửa hàng ở khắp nơi, đồng thời cũng bỏ ra một ít Ngũ Hành Thạch để dò la tin tức.

Cuối cùng hắn mới chậm rãi bước vào một cửa hàng rất lớn trong Thương Long tháp, cửa hàng này dù không đến mức lớn nhất trong số tất cả các cửa hàng mà Phong Nhược từng thấy trước đó, thậm chí nó cũng không thuộc Thương Nguyệt thương hội hoặc bất kỳ thương hội nổi tiếng nào khác.

Những vấn đề này cũng không có gì đáng để tâm, sở dĩ Phong Nhược lựa chọn nơi này là do hắn nghe nói trong cửa hàng này có một vị luyện khí đại sư tương đối lợi hại, hơn nữa tính tình vị luyện khí đại sư này rất cổ quái, tất cả các vật phẩm mà hắn luyện chế ra trong suốt cả đời đều bày bán công khai ở trong cửa hàng, mặc dù phẩm chất của chúng không hề kém cỏi chút nào, hoàn toàn không giống với những cao thủ luyện khí khác, vì thông thường khi luyện chế ra vật phẩm tu tiên nào đó hầu hết họ sẽ đưa đi bán đấu giá.

Mà nếu không phải có thế lực cực lớn thì sẽ không thể nào xây dựng được phòng bán đấu giá, không giống như những cửa hàng nằm nhan nhản khắp nơi ở đây, chẳng hạn như ở Vạn Tiên thành khổng lồ này cũng chỉ có một phòng bán đấu giá duy nhất, hơn nữa nó còn nằm trong tay Trấn Thiên tông cùng vài thế lực lớn khác, mặc dù Phong Nhược cũng có thể tiến vào nhưng lại chỉ có thể tiến vào một lần mà thôi.


Bất luận có mua được thứ gì hay không đều phải nộp trước một vạn viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm.

Bởi vậy hiện giờ Phong Nhược cũng chỉ có thể kính nhi viễn chi, đứng nhìn từ đàng xa mà thôi, bởi với gia tài hiện tại của hắn căn bản không đủ tư cách.

Khi tiến vào cửa hàng có tên gọi là Vô Nhai này, Phong Nhược không hề thấy có tiểu nhị đứng ra đon đả chào mời, đập vào mắt hắn là gần trăm người tu đạo đang đứng chen chúc trong dãy hành lang tuy không có gì đặc trưng nhưng cũng có thể coi là rộng rãi, bởi vậy hắn chỉ tiến được hai bước về phía trước lập tức không thể tiến được thêm bước nào nữa.

Không cần nói cũng biết, những người này cũng đều đang đợi để mua pháp khí mà vị luyện khí đại sư kia vừa luyện chế ra.

Thấy cảnh này Phong Nhược thật cảm thấy nhức đầu, hắn quyết định tập luyện khí từ lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa tranh thủ được ra thời gian, còn tên Bành Việt kia mặc dù đã tu tập luyện khí nhiều năm rồi nhưng hiện giờ vẫn dậm chân tại chỗ ở mức độ pháp khí trung phẩm, mà mức này xem ra còn kém xa so với yêu cầu của Phong Nhược.

Nhìn qua hơn một trăm người ở trước mặt này Phong Nhược không khỏi âm thầm lo lắng, với tình hình này thì e rằng pháp khí mà vị đại sư luyện khí kia luyện ra hoàn toàn không tới phiên hắn mất.

Nhìn xung quanh một chút, Phong Nhược chợt phát hiện ra ở một góc có một lão già đang ngáp ngắn ngáp dài, có lẽ là người làm công ở cửa hàng này, chức trách của hắn có lẽ là duy trì trật tự mà thôi.

Trong lòng khẽ động, Phong Nhược liền đi thẳng về hướng đó, nhưng hắn còn chưa tới gần, lão già trước đó còn ngáp ngắn ngáp dài kia lập tức trừng mắt lên, sắp sửa phồng mang trợn má định quát tháo.

Nhưng mà Phong Nhược cần quái gì để ý tới lão chứ, hắn lấy ngay ra một viên linh thạch thuộc tính hỏa quơ qua trước mặt lão già này, rồi mới chậm rãi nói: "Vô Nhai cư các người có mua cái này không?"

Mặc dù chỉ trong tích tắc, nhưng rõ ràng là ánh mắt lão già kia sáng hẳn lên, mở miệng với giọng nửa tin nửa ngờ: "Ngươi muốn bán thứ đó đi thật sao?"


"Chứ lão còn tưởng thế nào ?"

Phong Nhược tiện tay thu viên linh thạch thuộc tính hỏa lại, hắn dám chắc là đứng trước loại linh thạch thuộc tính hỏa này, không có bất kỳ một người tu đạo nào lại không động lòng, cho dù là người có tu vi Kim Đan kỳ đi chăng nữa cũng thế thôi, nếu không phải hiện giờ hắn đang cần gấp vài kiện pháp khí phẩm chất không kém thì tuyệt đối không nỡ lấy ra bán đâu.

"Mời tiểu huynh đệ đi theo ta !" Lão già kia lập tức cười toe toét, rồi dẫn Phong Nhược đi theo một lối khác tiến vào phía sau Vô Nhai cư.

Đi xuyên qua hai căn phòng, trước mặt Phong Nhược chợt xuất hiện một tiểu viện tinh xảo, Phong Nhược và lão già kia còn chưa kịp tiến vào thì vang lên tiếng một người hết sức già nua truyền ra từ một gian phòng trong tiểu viện.

"Nhạn nô, sao lại dẫn người ngoài vào đây ?"

Âm thanh người này tựa như một bức màn vô hình, trong chớp mắt đã chặn đứng con đường phía trước Phong Nhược, ngăn cản hắn bước tiếp lên trước, cũng may Phong Nhược có thể cảm giác được, chủ nhân của tiếng nói này không có ác ý gì.

"Hồi bẩm chủ nhân, vị tiểu huynh đệ này muốn bán một viên linh thạch trung phẩm thuộc tính hỏa, chuyện này tiểu nhân không dám tự quyết định nên đành phải xin chủ nhân làm chủ" Lão già được gọi là Nhạn nô cúi đầu kính cẩn lễ phép hồi đáp.

"Ồ? Linh thạch trung phẩm thuộc tính hỏa sao? Bảo hắn vào đây" Tiếng lão già trong phòng dường như có vẻ hơi ngạc nhiên.

Lúc này Phong Nhược còn sững sờ hơn cả lão ấy, bởi vì năm viên linh thạch thuộc tính Hỏa mà hắn chọn này vốn đều là những viên có phẩm chất thấp nhất, vậy mà không ngờ được lại là linh thạch trung phẩm, chỉ có điều hiện giờ không thể tính toán gì nhiều nữa, đành phải đánh liều một phen mà đi theo lão Nhạn nô kia vào trong phòng.


Trong phòng này còn rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của Phong Nhược, hắn thấy một nam tử sách mặt trắng bệch đang khoanh chân ngồi ở phía trên, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Lướt nhìn qua nam tử trẻ tuổi này Phong Nhược hết sức giật mình, nhưng ngay sau đó vội vàng thi lễ, giờ hắn đã hiểu biết nhiều hơn so với lúc trước, cũng hiểu rằng trong tu tiên giới này rất khó mà phán đoán tuổi thọ của một người khi chỉ thông qua ngoại hình, nam tử này tuy trẻ tuổi nhưng e rằng tu vi ít nhất cũng phải trên Kim Đan kỳ, chẳng trách pháp khí lão luyện ra lại cao minh đến vậy.

"Ngươi muốn bán viên linh thạch thuộc tính hỏa sao?”

Ánh mắt nam tử kia dường như càng thêm thâm thúy, lão chỉ hơi nhìn lướt qua mà đã khiến cho Phong Nhược cảm thấy như bị nhìn thấu, mà Phong Nhược còn chưa kịp trả lời thì hắn đã chép miệng kinh ngạc nói: "Ồ, không ngờ ngươi có những năm viên, cũng không đơn giản nhỉ!"

Nghe lão nói vậy Phong Nhược giật mình kinh hãi, nhưng hắn cũng không có bất kỳ động tác gì khác, tình hình này hắn cũng đã dự tính từ trước, dù sao thắt lưng trữ vật của hắn quá kém cỏi, khó mà che dấu được sóng dao động của linh thạch thuộc tính Hỏa. Vả lại một khi hắn đã muốn bán đi thì cũng chẳng phải lo lắng nhiều đến như vậy, hơn nữa hiện giờ hắn đang ở Vạn Tiên thành, chủ nhân của Vô Nhai cư này muốn đích thân động thủ cũng không dễ dàng chút nào.

"Ha hả... ngươi không cần sợ hãi !"

Lúc này nam tử trẻ tuổi kia cũng cười ha hả một tiếng: "Năm viên linh thạch thuộc tính hỏa kia mặc dù có giá trị không hề nhỏ, nhưng cũng còn chưa tới mức để ta ra tay cướp đoạt, ta muốn mua năm viên linh thạch đó, ngươi muốn lấy Ngũ Hành thạch hay là pháp khí do ta luyện chế?"

"Đương nhiên là pháp khí của tiền bối rồi !" Phong Nhược khẽ thở phào một hơi rồi nói, tất nhiên hắn mạo hiểm sử dụng phương pháp này tuyệt đối không phải vì Ngũ Hành Thạch.

"Rất tốt !"

Nam tử trẻ tuổi kia rất hài lòng gật gật đầu, tiện tay vỗ bên hông một cái, tức thì ở trên án trước mặt hắn lập tức hiện ra mười mấy bộ pháp khí thượng phẩm màu sắc sặc sỡ, căn bản không cần quan sát cẩn thận, Phong Nhược cũng biết được phẩm chất của mỗi món pháp khí thượng phẩm này đều không thua Hỏa Quỷ Hồ Lô của Khuynh Thiên Vũ.

"Những pháp khí này đích thân do ta chăm chút luyện chế thành, về phẩm chất chúng hơn xa một trời một vực so với những thứ được bán ra bên ngoài, năm viên linh thạch thuộc tính hỏa của ngươi có thể đổi lấy năm bộ pháp khí trong số này. Ngươi tới chọn đi!"

"Một viên linh thạch đổi được một món sao? Tuy hắn hơi giật mình một chút nhưng không hề cò kè mặc cả gì thêm, mặc dù hắn không biết rõ giá trị của một viên linh thạch trung phẩm lắm, nhưng phẩm chất của mấy món pháp khí thượng phẩm trước mặt hắn chắc chắn có thể xứng với hai chữ “tuyệt hảo”, phẩm chất của loại pháp khí này sợ là ngay ở trong phòng đấu giá cũng đều thuộc hàng tinh phẩm.


"Đa tạ tiền bối !"

Hít sâu một hơi, lúc này Phong Nhược mới nén lại kích động trong lòng, hắn bước lên phía trước mà thích thú chọn lựa. Chỉ chốc lát sau hắn đã chọn được năm bộ pháp khí, chỉ có điều toàn bộ đều là pháp khí phòng ngự. Sở dĩ như vậy là vì chủ yếu Phong Nhược cảm giác phòng ngự của hắn hiện giờ đúng là quá kém cỏi, ngược lại trên phương diện tấn công hắn có Mị Ảnh kiếm và Lưu Vân kiếm, lại còn có Huyền Hỏa phần thân cùng với Bạch Mao Quỷ Bức và Ngân Giáp Thiên Chu nữa, có thể nói đây là đội hình công kích vô cùng hùng mạnh, với tình hình như vậy cũng không cần thiết phải lựa chọn pháp khí tấn công nữa, dù sao thần hồn của hắn còn chưa lớn mạnh lắm, có thể phân tâm nhị dụng đã là tốt lắm rồi, còn như sở hữu quá nhiều thủ đoạn công kích chắc chắn sẽ càng thêm hỗn loạn.

Mà ngược lại phòng ngự của hắn lại rất kém cỏi, hiện tại chỉ có bộ trang phục Sạn Tuyết và pháp thuật Thuẫn Tường thôi. Khi hắn thi triển Huyền Hỏa phần thân thì bản thể của hắn sẽ trở nên yếu ớt vô cùng, những lúc như vậy hắn chỉ cần thả ra hai, ba kiện pháp khí phòng ngự sẽ lập tức có thể bảo hộ hắn trong một thời gian ngắn.

Thấy Phong Nhược chỉ lựa chọn toàn là pháp khí phòng ngự, chủ nhân Vô Nhai cư hơi tò mò nhìn hắn một cái nhưng không hề nói gì, mà chỉ thuận tay thu lấy năm viên linh thạch thuộc tính hỏa do hắn đưa tới.

"Đa tạ tiền bối, vãn bối xin cáo lui !" Phong Nhược cũng không dám ở lại nơi này lâu, sau khi thu được năm kiện pháp khí phòng ngự có ánh sáng đủ màu vờn quanh liền xoay người rời khỏi, nhưng đúng vào lúc này chủ nhân Vô Nhai cư bỗng nhiên nói: "Thắt lưng trữ vật của ngươi có phẩm chất quá kém, tốt nhất là nên đổi cái khác đi, ở trong Tu Tiên giới này lúc nào cũng cần phải đề phòng người khác mới được".

"Vâng ! Đa tạ tiền bối".

Phong Nhược ngẩn người ra rồi một lần nữa nói lời cám ơn, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất khó xử, bởi giá một thắt lưng trữ vật có phẩm chất tuyệt hảo còn đắt hơn nhiều so với pháp khí thượng phẩm, sao mà hắn mua nổi cơ chứ?

Ngay lúc bóng dáng Phong Nhược vừa biến mất, lão già được gọi là Nhạn nô bỗng hỏi với giọng khó hiểu:

"Chủ nhân, giá trị của pháp khí do ngài đích thân luyện chế không phải chỉ có một viên linh thạch trung phẩm, cứ để tiểu tử kia lấy đi năm kiện như vậy không phải lỗ lã quá sao?"

"Không sao đâu !"

Chủ nhân Vô Nhai cư lại nhếch miệng mỉm cười, trong ánh mắt lão hiện lên một vẻ hoài niệm, một lúc sau mới thản nhiên nói: "Trên người hắn dường như có dao động của Tru Ma Kiếm, ôi... lão đại biến mất đã nhiều năm như vậy rồi, có lẽ người đó là truyền nhân của lão đại cũng không biết chừng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui