Phong Ngự

“Phong Nhược nạp mạng đi!”

Vi Đà hét to một tiếng như sấm, chuôi kiếm khí trên lưng chớp lên ánh sáng màu vàng rồi phóng vọt lên trời bay lượn nhìn như một vầng trăng chiếu sáng cả vùng trời.

Kiếm ảnh màu bạc dài đến mấy trượng mang theo từng chuỗi tàn ảnh lướt trong không khí chém mạnh về phía Phong Nhược đang thối lui, một kiếm vạch ngang đất trời kéo đến như sóng cuộn trào dũng mãnh vô cùng. Đối mặt với một kiếm kinh khủng như vậy nếu gặp phải người chưa lĩnh ngộ được kiếm ý thì cho dù tu vi có cao hơn đối thủ đi chăng nữa căn bản cũng vô phương chống đỡ.

“Đến hay lắm!”

Phong Nhược nhịn không được khen ngợi một tiếng, tên Ninh Viễn quả nhiên không tầm thường chút nào, không những kiếm khí, trang phục trên người đều thuộc hàng cực phẩm mà đám lâu la bên cạnh cũng có thực lực rất cao.

Vừa dứt lời, Mị Ảnh sau lưng Phong Nhược bỗng nhiên lao ra như ánh chớp, cuồng phong màu xanh cũng theo đó mà lên rồi lập tức giao chiến với kiếm khí màu bạc của Vi Đà, đã qua hơn trăm chiêu nhưng chưa bên nào chiếm được thượng phong.

Mị Ảnh của Phong Nhược có phẩm chất rất cao, hơn nữa được cường hóa bằng Ngũ hành thạch trung phẩm thuộc tính kim nhưng kiếm khí màu bạc của Vi Đà cũng không kém hơn chút nào. Đã thế Vi Đà không những có thể ngưng kết kiếm ý mà pháp lực cũng thâm sâu khó lường, vì thế cho nên trong chốc lát không thể nhìn ra ai thắng ai bại.

Nói thì dài nhưng với tộc độ quá nhanh của hai kiếm thì cũng chỉ trôi qua thời gian mấy cái hô hấp mà thôi, đám người xung quanh ngoài trừ Ninh Viễn, Lý Đán thì đều hoa đầu chóng mặt, không nhìn rõ trận chiến đang xảy ra trước mắt.

“Phong Kiếm Quyết”

Vi Đà gầm lên một tiếng, ngay lập tức kiếm quang màu bạc trên không trung bỗng nhiên lượn mấy vòng rồi tỏa thành sáu đạo kiếm quang.


Sáu đạo kiếm quang này đều vô cùng linh hoạt, tả xung hữu đột vây lấy Mị Ảnh của Phong Nhược, chẳng mấy chốc khống chế bốn phía Mị Ảnh.

“Không ổn!”

Phong Nhược thầm than trong lòng, hắn hôm nay chỉ mới nắm giữ được một loại kiếm quyết cao cấp là Đột Kiếm Quyết nhưng loại kiếm quyết này chỉ có thể áp dụng được với mục tiêu cố định hoặc có tốc độ di chuyển chậm chạp, nhưng nếu gặp loại kiếm khí linh hoạt như thế này thì không có bao nhiêu tác dụng, mà tên Vi Đà này lại sử dụng kiếm quyết cao cấp trước mặt vô cùng thuần thục và nhuần nhuyễn thì lại càng khó chống đỡ hơn.

“Phong”

Theo tiếng thét của Vi Đà sáu đạo kiếm quang nhanh như thiểm điện khép chặt vòng vây chém thẳng về Mị Ảnh đang nằm ở giữa, nếu bị sáu đạo kiếm quang này đánh trúng thì chẳng những Mị Ảnh bị tổn hại không nhỏ mà ngay cả kiếm ý của Phong Nhược gắn trên đó cũng bị vạ lây không chừng.

Nhìn thấy tình hình như thế Phong Nhược không dám do dự chút nào, ý niệm lưu chuyển, kiếm ý xuất hiện, Mị Ảnh đang bay lượn trên cao cấp tốc lùi về phía sau rồi bỗng nhiên cường hoành sáng lóa, quyết cùng với kiếm của Vi Đà một chiêu phân cao thấp.

Mắt thấy cảnh này Ninh Viễn đứng xa xa bên ngoài trăm trượng mỉm cười giễu cợt, với nhãn lực cao minh như hắn sớm đã nhìn thấy tình hình cuộc chiến thế nào rồi, Phong Nhược muốn phá vỡ Phong Kiếm Quyết của Vi Đà quả thật liều mạng, bản thân Phong Kiếm Quyết là một một loại kiếm quyết có tốc độ chiến đấu vô cùng cao, là một trong chín đại kiếm quyết lẫy lừng của Thiên Huyễn Tông, mà đúng hơn là của Thiên Diệp Môn. Tuy Vi Đà cũng chưa thể nắm hết được tinh túy của kiếm quyết này nhưng cũng dư sức đả bại Phong Nhược.

Sáu đạo kiếm quang tuy không nhiều nhưng mang trong mình ba mươi sáu loại biến hóa, đã bị chúng vây lại thì chỉ còn cách lùi về phía sau tử thủ, còn chuyện phá vỡ thì khác nào nằm mơ nói mộng. Nhưng nếu thật sự Phong Nhược điều khiển kiếm lùi về phía sau thì liền mất đi tiên cơ, lúc đó chỉ cần Vi Đà thi triển thêm một lần Băng Kiếm Quyết, một lần Đột Kiếm Quyết nữa tạo thành thế liên hoàn tam kích thì Phong Nhược chết chắc.

Đương nhiên Ninh Viễn cũng không thật sự có ý giết chết Phong Nhược, hắn muốn cho tên tạp dịch này tiếp tục sống mà giơ mắt nhìn, ngày ngày thấu hiểu cái gì là tôn ti trật tự, là cao cao tại thượng, là thúc thủ cúi đầu không thể chống lại, như thế mới hứng thú.

Nhưng ngay lúc Ninh Viễn thở dài một tiếng coi như trận chiến đã kết thúc thì bên trong chiến trường bỗng nhiên phát sinh chuyện lạ. Mị Ảnh đột ngột phát ra kiếm quang chói chang như mặt trời vô cùng kỳ quái.


“Đột Kiếm Quyết”

Trong chớp mắt Phong Nhược thi triển ra Đột Kiếm Quyết đâm thẳng vào Phong Kiếm Quyết của Vi Đà, hắn chớp thời cơ vô cùng vừa vặn và hoàn mỹ, sức tấn công còn hơn xa Phong Kiếm Quyết không trọn vẹn uy lực do Vi Đà thi triển ra.

“Hỏng rồi!”

Vi Đà lạnh cả người, không kịp suy nghĩ gì bấm kiếm quyết điều khiển kiếm nhanh chóng thối lui, nhưng vẫn muộn một bước. Kiếm khí của hắn bị một cỗ lực lượng hung bạo xoay tròn chấn văng ngược ra bên ngoài, không nhưng thế do Phong Kiếm Quyết bị mạnh mẽ đánh tan nên kiếm ý cũng không kịp hội tụ, không còn cách nào thi triển kiếm quyết khác được nữa.

Tuy hắn đã nhanh chóng khống chế lại kiếm của mình nhưng thực sự đã bị rơi xuống hạ phong rồi.

Nói đến việc này quả thật Phong Nhược đã vô cùng xuất sắc phát huy được uy lực của Mị Ảnh vào đúng thời điểm mấu chốt, chọn lúc kiếm của Vi Đà sơ hở nhất mà đánh một kích trí mạng. Sau đòn này kiếm của Vi Đà triệt để mất hết tiên cơ, mỗi lần có ý định triển khai phản kích đều bị Mị Ảnh dễ dàng hóa giải, chớp mắt cục diện thay đổi, Mị Ảnh tung hoành như chúa tể chiến trường.

“Loạn Vân Phi”

Khi kiếm khí mày bạc sắp bị Mị Ảnh đánh rơi xuống đất thì bỗng nhiên Vi Đà lẩm bẩm một câu trong miệng, đồng thời tay phải vung ra, một luồng ánh sáng màu xanh bay thẳng đến chỗ của Phong Nhược.

“Mẹ bà hắn, là pháp khí công kích thượng phẩm.”


Nhìn thấy luồng ánh sáng xanh vọt đến chỗ mình Phong Nhược nhịn không được mà chửi thầm trong lòng, nhưng chửi thì chửi chứ cũng không thể kêu đối phương xấu tính được, bởi vì trong chiến đấu tuy dùng Ngự kiếm thuật làm chủ nhưng có thể dùng mọi loại thủ đoạn công kích khác, pháp khí, pháp thuật, phù triện….gì cũng xong, miễn là giành thắng lợi.

Mà Loạn Vân Phi của Vi Đà là pháp khí thượng phẩm, hắn tung ra nhằm mục đích ép Phong Nhược phải rút Mị Ảnh về chống đỡ để tranh thủ thời cơ tập hợp lại kiếm ý phản kích.

“Hừ! Tính toán cũng tốt đấy!”

Phong Nhược cắn răng dùng hết sức thi triển ra pháp thuật Thuẫn Tường đồng thời thả Ngân Giáp và dơi quỷ ra, vẫn kiên quyết không thu lại Mị Ảnh mà trước sau như một duy trì áp lực lên kiếm khí của Vi Đà.

Đương nhiên khi cùng lúc làm nhiều việc như thế này cả hai người sẽ bị phân tâm dẫn đến công kích của Ngự kiếm thuật bị suy yếu, bời vì bình thường tu sỹ cần phải tiến cấp lên Kim Đàn kỳ mới có được thần hồn cường đại, lúc đó mới có thể phân tâm làm nhiều việc cùng một lúc mà mỗi việc đều hoàn mỹ vô khuyết. Đây cũng chính là lí do mà tu sỹ Kim Đan kỳ lại có thực lực chiến đấu vô cùng biến thái, bởi vì họ có thể cùng lúc triển khai năm, sáu, thậm chí mười thủ đoạn công kích cùng một lúc mà không vất vả chút nào.

Mà bây giờ hai người Phong Nhược lấy đâu ra cái loại trình độ khủng bố đó, có thể miễn cường làm hai ba việc cũng đã là tốt lắm rồi, xem ra thần hồn bên nào cường đại hơn thì sẽ nắm được nhiều phần thắng hơn đối phương.

Lúc này thấy Phong Nhược thả ra hai con linh thú hỗ trợ Vi Đà cũng không thua kém chút nào liền gọi ra một con Kim Điêu cấp năm và một con báo Tử Kim. Bốn con linh thú vừa mới được thấy mặt trời đã điên cuồng xông vào nhau cắn giết.

Cùng lúc này pháp khí thượng phẩm Loạn Vân Phi phiêu dật như ma quỷ quấn lấy Phong Nhược liên tục tấn công, loại pháp khí thượng phẩm này cũng cần người điều khiển, hơn nữa còn tiêu hao một ít pháp lực tuy nhiên phương pháp sử dụng lại khá đơn giản, cho dù là tu sỹ Luyện Khí kỳ nếu có đủ pháp lực cũng có thể xuất ra đối địch.

Loạn Vân Phi này có màu xanh, lớn như một cái đĩa, xung quanh có răng cưa sắc bén xoay tròn tấn công, quỹ đạo di chuyển lại vô cùng quỷ dị không thể đề phòng, nếu không phải Phong Nhược xuất ra pháp thuật Thuẫn Tường nhanh thì chắc chắn đã bị nó chém trọng thương rồi.

Nhưng tuy là như thế nhưng pháp thuật Thuẫn Tường cũng đã bị chấn vỡ một nửa, giỏi lắm chỉ có thể tiếp được một kích nữa là tiêu tán, từ đó có thể thấy được uy lực của pháp khí thượng phẩm quả thật rất mạnh, danh xứng với thực.

“Thập Trượng Thanh Ti”

Một bên khống chế Mị Ảnh không ngừng công kích, một bên Phong Nhược xuất ra pháp thuật khác nhằm ý đố vây khốn Loạn Vân Phi, hiện tại hắn cũng không dám mong đánh rơi được pháp khí thượng phẩm này nhưng chỉ cần kéo dài thêm được chút thời gian thôi là đủ để Mị Ảnh đánh tan tác chuôi kiếm khí màu bạc kia rồi. Mà đến đó thì coi như thắng thua đã định, phần thắng sẽ thuộc về hắn.


Ánh sáng màu xanh lóe lên, mấy chục sợi Thập Trượng Thanh Ti lập tức đuổi theo quấn lấy Loạn Vân Phi, nhưng làm cho Phong Nhược thất vọng, chỉ cần những răng cưa xung quanh Loạn Vân Phi xoay tròn một chút là đủ để chặt đứt mất chục đạo Thập Trượng Thanh Ti rồi, độ sắc bén này có thể sánh được với kiếm khí cấp năm không chừng.

“Ô ô” hai tiếng Loạn Vân Phi xoay một vòng tinh xảo đâm thẳng vào sau lưng Phong Nhược.

“Ầm” một tiếng, pháp thuật Thuẫn Tường hoàn toàn bị phá vỡ.

Rơi vào tình thế bất đắc dĩ Phong Nhược nuốt nước mắt thả ra một tấm phù Ngự Linh Phù gia tăng phòng ngự, pháp khí Loạn Vân Phi kia không hổ danh pháp khí thượng phẩm, tốc độ quá nhanh, quá nguy hiểm. Nếu như hắn toàn lực chống đỡ thì có thể triệu hồi Mị Ảnh hộ thân, nhưng bây giờ làm như thế khác nào rơi vào bẫy của địch.

“Phá Băng Phù”

Phong Nhược mới thả ra một tấm Ngự Linh Phù thì Vi Đà bên kia đã hét lớn một tiếng phất tay thả ra một tấm phù công kích, thằng này định lấy thịt đè người đây mà, cậy giàu có muốn dùng tài sản phong phú đập chết Phong Nhược, tuy vô lại nhưng quả thật rất hiệu quả.

Phong Nhược lúc này không còn sức để ý đến Loạn Vân Phi nữa, chỉ có thể rót pháp lực vào Đạp Vân Chiến Ngoa rồi chạy như điên về phía trước. Sau lưng hắn Vi Đà điên dại phóng ra liên tiếp những tấm phù công kích làm cho hắn chật vật không chịu nổi, mà cũng đành chịu, uy lực của Phá Băng Phù quả thật quá bá đạo, chỉ dựa vào lực phòng ngự của Ngự Linh Phù trên người hắn thì còn lâu mới đủ hơi chống đỡ.

Không kiềm chế được giận dữ Phong Nhược cũng không thèm giấu diếm thực lực nữa, vội vàng lấy ra lông chim quay lại quạt mạnh về phía Loạn Vân Phi đang bám theo không dứt. Ngay lập tức một đạo vòi rồng gió lốc gào thét xông ra, chẳng những quét sạch các cột băng của Phá Băng Phù mà còn cuốn Loạn Vân Phi xoay mòng tại chỗ.

Thừa lúc vòi rồng chưa biến mất Phong Nhược lập tức chạy cuống cuống về phía Vi Đà đang đứng cách xa tầm trăm trượng, dù sao vòi rồng hình thành cũng lấy hắn làm trung tâm nên chỉ cần vọt tới bên người của Vi Đà thì cho dù y có lực phòng ngự mạnh như thế nào đi nữa cũng vô dụng.

Mà lúc này Vi Đà ở bên kia đã ngẩn cả người không hiểu chuyện gì xảy ra, mà không những hắn mà cả đám người Ninh Viễn đừng đằng sau cũng giật mình sợ hãi, ai cũng không thể ngờ Phong Nhược lại có thần thông kinh hồn như vậy.

“Vi Đa nhanh lui ra! Phong Nhược! Ngươi thắng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui