Thời gian mới được nửa nén hương, đội bóng Lý Thị đã có ba người bị phạt rời khỏi sân. Đội Tinh Anh cũng có một người bị như vậy, thêm hai người nhận thẻ vàng.
Lý Lâm Phủ nhìn trận đấu cười tủm tỉm:
- Hiền tế a, túc cầu này thực sự có chút thú vị.
Đường Tiểu Đông nhíu mày nói:
- Nhạc phụ đại nhân, người của ngài phạm lỗi hơi quá, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chưa hết thời gian thi đấu, toàn bộ đội bóng đã bị phạt đuổi hết khỏi sân rồi.
Tổng quản ngoại sự Lý Uẩn đứng một bên cười tủm tỉm nói:
- Cô gia, đội bóng của lão gia tử ta, ai dám không nể tình?
Sắc mặt Đường Tiểu Đông hơi trầm xuống, không vui nói:
- Lý tổng quản thiên vị như vậy, cứ để đội bóng tiếp tục hoành hành ngang ngược, vậy còn ai dám tham gia thi đấu nữa?
Không có đội bóng tham gia thi đấu, tất nhiên cũng sẽ không có người đến đặt cược.
Vậy còn có thể kiếm tiền sao?
Lý Lâm Phủ gật đầu nói:
- Ừ, hiền tế nói cũng có lý. Truyền lệnh xuống dưới, kêu bọn họ dựa theo quy tắc thi đấu. Kẻ nào dám đánh, chém không tha!
Tướng gia đã nói, ai dám không nghe? Chuyện rơi đầu, càng không ai dám phạm.
Có lời này, trận đấu mới bắt đầu trở nên có quy củ, cũng bắt đầu đẹp mắt hơn.
Mọi người trong Tướng phủ vây quanh khan đài, hò hét trợ uy. Lý Đằng Giao và Đường Điềm mặc dù đã là thiếu phu nhân, nhưng vẫn mang tâm tính bướng bỉnh, hiếu động của thiếu nữ, cười nói reo hò, vỗ đến đỏ cả hai tay.
Đường Tiểu Đông lắc đầu cười khổ không t, đúng lúc đang cầm bút ghi chép lại những tình huống sai lầm của cầu thủ đội mình, đột nhiên một làn gió thơm truyền đến, phía sau có người khẽ chạm vào.
Hắn quay đầu lại theo bản năng, chóp mũi chạm phải gương mặt của đối phương, vội vàng ngửa người ra sau:
- Liễu… Di nương…
Liễu Nguyệt Cơ thản nhiên cười, đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách hiện lên tia mờ ám, nói khẽ:
- Hiền chất đang bận gì thế?
Nàng khom thắt lưng, hiếu kỳ nhìn tư thế cầm bút ghi chép trong tay Đường Tiểu Đông. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Ách! Hôm nay Liễu Nguyệt Cơ ăn mặc trang phục gần như trong suốt, một cái khom lưng này, làn da trắng như tuyết trước ngực, còn có đôi thỏ ngọc đáng chết kia cứ đâm vào mắt, khiến Đường Tiểu Đông đứng ngồi không yên.
Không biết Liễu Nguyệt Cơ vô tình hay cố ý, cứ khom lưng cúi đầu nhìn dòng chữ trong tay Đường Tiểu Đông, hai gò má gần như chạm đến bờ vai hắn.
Mịa, đây… Rõ ràng là muốn câu dẫn lão tử.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén như kiếm đang bắn tới mình, hắn theo bản năng nhìn lại.
Ánh mắt của Lý Uẩn vừa tiếp xúc với mắt hắn liền lập tức dời đi, nhưng một tia hung quang chợt lóe này vẫn khắc sâu vào trong lòng hắn.
Kháo, người này ghen tỵ?
Xem ra, hắn và Liễu Nguyệt Cơ này sớm đã có gian tình. Nhờ Liễu Nguyệt Cơ nói tốt cho hắn mà chức tổng quản ngoại sự này hắn mới có thể ngồi ổn thỏa như vậy.
Con bà nó là con gấu! Liễu Nguyệt Cơ này chính là một quân cờ Vương gia sắp xếp tới bên cạnh Lý Lâm Phủ. Lý Ngạo đã được điều đến Ngọa Long biệt viện, Lý Đằng Giao cũng
đã xuất giá. Lý gia này chính là thiên hạ của nàng và Lý Uẩn rồi.
Trong lòng càng nghĩ càng tức giận, nhân lúc không có ai chú ý, hắn hung hăng đưa tay véo mạnh lên phong đồn Liễu Nguyệt Cơ một cái.
Liễu Nguyệt Cơ đau đớn thấp giọng hô một tiếng, khiến Lý Đằng Giao ngạc nhiên nhìn qua.
Nàng phản ứng cực nhanh, thấy ánh mắt khác thường của Lý Đằng Giao liền quay sang Lý Lâm Phủ nói:
- Lão gia mau đến xem, cây bút của Đường hiền chất thật kỳ quái a…
Cây bút của Đường Tiểu Đông được làm từ than củi, hai bên lại dùng hai mảnh gỗ nhỏ giống như bút máy. Quả thực là cây bút độc nhất vô nhị Đại Đường, đương nhiên là kỳ quái rồi.
Lý Lâm Phủ cũng hiếu kỳ, cầm cây bút kia lật xem một lúc, tán thưởng không ngớt.
Hiền tế này, quả nhiên là không chọn lầm. Kỳ tư diệu tưởng trong đầu thực sự khiến kẻ khác sợ hãi không thôi, hơn nữa lại không có dã tâm gì. Một phần sản nghiệp của Lý gia tuyệt đối có thể yên tâm giao cho hắn quản lý.
Trận bóng này cũng không có thời gian nghỉ giữa hiệp, một hơi đá hết hơn nửa tiếng đồng hồ, khiến cầu thủ hai bên mệt không thở nổi.
Tỷ số hiện tại đang là quân bình 2-2.
Đương nhiên, nếu thật sự muốn thắng, việc không để đối phương ghi bàn là quá đơn giản. Chỉ là, cũng cần phải cho lão trượng nhân chút mặt mũi, hơn nữa cũng không thể bại lộ thực lực của mình quá sớm.
Khi các cầu thủ của đội mình vừa ra sân, đối mặt với sự tấn công điên cuồng của đội bóng Lý gia cũng có vẻ hơi chút hoảng loạn, kỹ thuật rèn luyện hàng ngày đều quên hết.
Dù sao cũng là trận đầu, phản ứng này là rất bình thường.
Sau quá nửa nén nhang, bọn họ mới dần dần thích ứng. Mức độ sai lầm cực lớn. Bởi vì quá khẩn trương, động tác như cứng đờ lại, phối hợp chuyền bóng, sút gôn v.v… đều không chuẩn xác. Tuy nhiên, trận đầu có thể làm được như vậy cũng coi như không tồi rồi.
Quân tiên phong của Lý Lâm Phủ đều cực kỳ lợi hại, khống chế bóng dưới chân vô cùng tốt, cho thấy công phu toàn thân của họ đều tập trung trên đùi.
Tuy nhiên, cá nhân lợi hại cũng vô dụng, cần phải nhờ vào chiến thuật phối hợp chỉnh thể mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Đường Tiểu Đông nói qua một chút kiến nghị với Lý Vân Thanh, Phó tổng quản phụ trách chỉ huy lĩnh đội. Lý Vân Thanh lộ vẻ bội phục và cảm kích, tạ ơn không ngớt.
Ngày hôm sau lại tiếp tục thi đấu với đội của Dương Quốc Trung. Hai bên cũng kết thúc với tỷ số hòa.
Cũng không biết Dương Quốc Trung tìm ở đâu ra mấy tiên phong cực kỳ lợi hại, đều là cao thủ võ lâm công phu toàn thân tập trung trên đùi. Thủ thành càng lợi hại hơn, dựa vào nội lực thâm hậu, dùng phách không chưởng đánh bay trái bóng. Trên thực tế, thực lực của đội Dương Quốc Trung còn vượt qua cả đội của Lý Lâm Phủ.
Đội Tinh Anh được tôi luyện qua hai trận bóng, tố chất tâm lý, kỹ thuật cá nhân, phối hợp chỉnh thể đều thành thạo hơn nhiều. Hơn nữa, càng tôi luyện qua nhiều đấu, các phương diện cũng càng trở nên thành thục.
Mồng một tháng sau, thi đấu chính thức bắt đầu. Gần một trăm đội bóng đều kiên trì luyện tập, chờ ngày thi thố tài năng.
Vương Ngạo Phong thành lập một đội bóng, lão ca Vương Khiếu Vân của hắn cũng tự mình thành lập một đội. Huynh đệ bọn họ vốn đang ám đấu, dần dần có xu hướng chuyển sang minh tranh.
Vương Nguyên Bảo không muốn thấy kết quả như vậy, nhưng cũng không có cách nào.
Năng lực của Vương Ngạo Phong quá mạnh mẽ, con cả Vương Khiếu Vân căn bản không phải đối thủ của hắn. Nhưng Vương Nguyên Bảo lại hY vọng Vương Khiếu Vân có thể có thành tựu. Mặc dù không thể phất dậy ngọn cờ của Vương gia, chí ít cũng không quá mức yếu đuối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...