Phong Lưu Tam Quốc

Điền Phong gật đầu đồng ý, nói:

- Rất có thể là vậy. Nhưng Phong còn có điều bổ sung. Chính là Tôn Sách rất có khả năng điều ra một đại tướng bí mật lĩnh binh, ẩn giấu trong Bái quận, sau đó đợi chúa công nôn nóng làm liều thì phối hợp với đại quân của Tôn Sách xuất kích, từ hậu phương cắt đứt quân tuyến của ta, bị kẹp giữa cửa ải quan trọng, cắt đứt hậu phương quân lương, bao vây quân ta.

Mọi người cùng gật đầu, cho rằng khả năng này rất lớn.

Chỉ mình Quách Gia là lắc đầu nói:

- Không đúng, việc làm chưa đánh đã tự hại mình thế này không khả thi.

Điền Phong sửng sốt hỏi:

- Quân sư nói thế là có ý gì?

Quách Gia nói:

- Tôn Sách khổ sở gầy dựng ở Dự Tây mấy năm, Nhữ Nam quận đã thành tượng trưng thủ phủ của họ, nếu dễ dàng để quân ta giẫm lên thì mặt mũi gã ở đâu? Hành động như vậy dễ dàng dắt sói vào nhà, làm không tốt chính là tình hình dẫn lửa đốt mình. Chỉ sợ Tôn Sách sẽ không to gan đến mức làm liều như thế.

Trương Lãng nghĩ đến tính tình của Tôn Sách, cảm thấy cực kỳ có lý, gật đầu nói:

- Không sai. Tôn Sách là người sẽ không dễ dàng chịu thua. Vậy Phụng Hiếu có ý kiến gì không?

Trương Lãng hỏi ngược lại.

Quách Gia cười nhạt hai tiếng, nói:

- Thuộc hạ cho rằng khả năng lớn nhất là Tôn Sách vẫn di chuyển chủ lực hướng đông, quân đội vòng qua Dương Đô chẳng qua là một phần nhỏ mà thôi. Nói không chừng Chu Du đã sớm lấy được Giang Hạ, chẳng qua giấu giếm tin tức, đợi hai quân khai chiến thì mới lĩnh binh bí mật dọc theo sông lên, dường dài tập kích. Nên biết rằng kho lương bổ sung của quân ta chính là ở đây, một khi chúng thành công, sĩ khí quân ta bị kiềm chế, không cần chiến nữa làm gì.


Mọi người cùng lớn tiếng kinh kêu:

- A!

Từ Thứ vẻ mặt khó tin nói:

- Tin tức của thuộc hạ chắc sẽ không sai được đâu?

Quách Gia tự tin nói:

- Mới bắt đầu thì không sai, nhưng chẳng lẽ Tôn Sách sẽ không giữa đường sửa đổi, hoặc là bí mật dời đi sao?

Từ Thứ lập tức toát mồ hôi lạnh, càng nghĩ càng sợ hãi.

Gã *bùm* một tiếng quỳ xuống trước mặt Trương Lãng, cực kỳ kinh sợ nói:

- Xin chúa công tra xét, thuộc hạ vô năng, thất chức!

Trương Lãng bực mình xua tay nói:

- Đứng dậy đi, đã là lúc nào rồi còn nói chuyện này. Nghĩ cách hay còn có lý hơn.

Từ Thứ lau mồ hôi lạnh, lớn tiếng tạ ơn.

Nếu sự việc đúng như Quách Gia nói, vậy thì Chu Du thật sự quá lợi hại. Giữa đường đánh tráo, đường dài tấn công bất ngờ, còn hành động thần không biết quỷ không hay. Nếu không phải hắn có Quách Gia quỷ khốc thần sầu, chắc chắn là mắc mưu rồi.

Trương Lãng còn chưa bình tĩnh lại, nói:

- Bây giờ trong Hoàn thành do ai canh gác?Điền Phong lên tiếng:

- Hiện Lăng tướng quân tổng đốc lương thảo ba quân đang ở Hoàn thành.

Trương Lãng nói:

- Lập tức sai khoái mã đi nhanh, khiến gã tăng mạnh phòng thủ, hành động tuyệt đối phải cẩn thận, không thể sơ ý.

Từ Thứ hét to hai tiếng, thị vệ canh gác ngoài cửa rất nhanh tiến vào. Gã dặn bảo vài câu, thị vệ lập tức nhích người chạy tới Uyển thành.

Sau đó Trương Lãng lại cùng mọi người bàn bạc về con đường xuất binh, bổ sung hậu phương, các vấn đề linh tinh.

Đến giữa trưa, Từ Thứ mời mấy người Trương Lãng dùng cơm, buổi chiều tiếp tục bàn bạc.

Đến khi trời chạng vạng thì mấy người mới bàn bạc ra phương án vừa lòng chút, Trương Lãng tuyên bố kết thúc hội nghị.

Lúc rời đi, Trương Lãng bỗng nhiên nghĩ tới con gái của Trương Giác là Trương Ninh.

Hắn hưng phấn hỏi Từ Thứ:


- Nguyên Trực, ta hỏi ngươi một việc, ngươi có biết con gái của Trương Giác, nàng Trương Ninh hiện tại ở đâu không?

Từ Thứ cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó cung kính nói:

- Hiện tại Trương Ninh đang ở Cửu Giang, Âm Lăng huyện, huấn luyện khô lâu binh cho chúa công.

Trương Lãng hỏi:

- Tình hình huấn luyện của họ thế nào?

Từ Thứ hơi kích động nói:

- Đã có chút thành tựu rồi! Tin tưởng không quá nửa năm, một năm thì sẽ có thể chinh chiến sa trường vì chúa công.

Trương Lãng suy tư, thầm nghĩ không lẽ còn phải chờ thêm nửa năm, một năm sao? Độn Giáp thiên thư kia phải chờ đến ngày tháng năm nào mới học được đây? Lại nhớ tới Trương Ninh quyến rũ, gợi cảm, hắn ngứa ngáy trong lòng.

Hắn hỏi:

- Kế hoạch huấn luyện có phải toàn do một mình Trương Ninh phụ trách?

Từ Thứ lắc đầu, ý bảo không rõ lắm.Trương Lãng nói:

- Nguyên Trực, ngươi hãy ra lệnh điều Trương Ninh lại đây, ta có việc cần nàng hỗ trợ, quân đội của nàng cũng điều lại đây luôn, vừa cùng ta xuất chinh vừa huấn luyện.

Từ Thứ ý bảo đã hiểu, đưa tiễn đám Trương Lãng rời đi.

Tiếp theo hai ngày sau mọi người tự bận rộn việc của mình.

Có câu ba quân chưa động mà lương thảo đã đi trước. Lăng lĩnh một đội nhân mã hai ngày trước đã ra khỏi Uyển thành, bắt đầu chậm rãi tiến tới Dự Châu. Trương Lãng nghe được tin tức, biết thời cơ xuất chinh đã tới rồi.

Vốn các vị tướng đều đồng ý là Trương Lãng chỉ cần trấn giữ Thọ Xuân, bày mưu lập kế là đủ rồi, không cần tự mình ra trận làm gì. Nhưng Trương Lãng vì lần nữa gặp lại Tôn Sách và hội ngộ Chu Du, quyết tâm phải đi cho bằng được. Các vị tướng chào thua hắn, chỉ đành tùy ý Trương Lãng.

Đêm trước khi ra trận, Trương Lãng và Dương Dung đang bận rộn thu xếp đồ đạc.


Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng ôn ào, thỉnh thoảng nghe tiếng vệ binh quát tháo, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Trương Lãng lấy làm lạ, đi ra cửa muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.

Hắn vừa bước ra khỏi cửa thì mấy vệ binh sát khí đằng đằng lôi một người tới. Bởi vì trời tối nên thoáng chốc không nhìn rõ mặt mũi người này.

Trương Lãng lập tức ngừng bước, nhíu mày hỏi:

- Ra chuyện gì?

Vệ binh thấy là Trương Lãng thì vội vàng cung kính hành lễ, nói:

- Bẩm chúa công, tối nay thuộc hạ trực ban tuần tra, phát hiện người này lấp ló ở ngoài phủ, luôn dòm ngó phủ đệ, nghi ngờ có lẽ là gian tế nên bắt ả lại.

Trương Lãng nhướng mày kiếm, không giận mà uy nói:

- Vậy thì nên trực tiếp áp giải đi binh bộ, tại sao còn đưa tới nơi này?

Binh sĩ ngập ngừng nói:

- Người này luôn nói là biết chúa công, thuộc hạ không dám lỗ mãng. Vì để an toàn, đã trói ả lại áp giải đến trước mặt chúa công, để đề phòng có chuyện gì bất lợi xảy ra với chúa công.

Trương Lãng gật đầu, mỉm cười nói:

- Thì ra là vậy.

Thế này Trương Lãng mới quay đầu đánh giá cái kẻ gian tế. Không nhìn thì thôi, càng xem càng thấy quen. Đây rõ ràng là mấy ngày hôm trước đã gặp mặt, đậu hủ Tây Thi Tô Nhu mà. Lúc này nàng bị bọn lính trói gô, dưới ánh trăng không nhìn rõ biểu tình trên mặt nàng giờ phút này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận