Phong Lưu Tam Quốc

Đôi mắt Cao Lãng bắn tia sáng bốn phía quét người Trương Lãng một vòng, thấy hắn cầm một thanh cương đao Viên phủ chuyên môn phân phối, hời hợt vác trên vai, biểu tình không đem gã để vào mắt thì nhíu mày.

Trong lòng Cao Lãng không vui, lạnh lùng nói:

- Dưới thương của Cao ta không giết hạng người vô danh. Hãy nêu ra danh tính của ngươi, nói ra mục đích lẻn vào phủ đệ của Viên công tử, sau đó ngoan ngoãn giao ra Chân Mật, có lẽ ta sẽ ban cho ngươi toàn thây.

Trương Lãng cười híp mắt, nói với Cao Lãng rằng:

- Ha ha, ngươi cho là ta là con nít ba tuổi hả? Ngươi nói chuyện có suy nghĩ chưa đấy?

Cao Lãng nhướng mày, mắt lóe sát khí càng đậm hơn, thản nhiên nói:

- Ngươi chỉ có một con đường, có biết là đường nào không?

Trương Lãng tất nhiên biết Cao Lãng muốn nói cái gì, nhưng hắn chẳng chút quan tâm nói:

- Tất nhiên là ta mang hai vị đại mỹ nữ rời khỏi đây. Mà Cao đại tướng quân ngươi thì có thể yên giấc ngàn thu rồi!

Nói xong hắn còn cố ý ngoái đầu nháy mắt với Chân Mật.

Vốn Chân Mật căng thẳng muốn chết, Trương Lãng làm vậy khiến nàng bất giác khẽ cười, tinh thần thả lỏng.

Tuy nhiên nàng vẫn khẽ hừ một tiếng, miệng nói thầm:

- Miệng lưỡi trơn tru.


Nhưng Trương Lãng vẫn thấy ra trong mắt nàng tràn đầy ý cười.

Ngược lại, Cao Lãng bắt đầu bị sự kiêu ngạo của đối phương chọc giận, trong mắt dần nổi lên lửa giận.

Đây chính là chỗ cao siêu của Trương Lãng. Ở mặt chiến lược chú trọng đối thủ, kế sách thì khinh thường đối thủ. Một khi đối thủ bị chọc giận thì cảm xúc sẽ dao động, xác suất chiến thắng tăng lớn rất nhiều.

Cao Lãng hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Gã chuyển tới Chân Mật đứng bên cạnh, trong mắt xẹt qua tia kỳ lạ.

Gã nói:

- Chỉ cần các ngươi biết sai sửa đổi, đừng nhắc chuyện này ở trước mặt công tử, sau này nàng vẫn là Viên phu nhân.

Chân Mật khẽ hừ một tiếng, hoàn toàn không nể mặt Cao Lãng, khuôn mặt lạnh như băng nói.

- Ai thèm làm Viên phu nhân! Muốn nô gia trở lại trừ phi mang xác ta, nếu không thì không có khả năng! Huống chi còn chưa biết Cao tướng quân có bản lĩnh đó không?

Cao Lãng biến sắc mặt, không thể bình tĩnh được nữa. Bốn phía gặp trắc trở, đặc biệt bị mỹ nữ chế nhạo, cơ mặt gã co giật, miệng liên tục cười âm trầm.

Gã nói:

- Tốt lắm, vậy đừng trách Cao ta không khách sáo!

Chân Mật xì một tiếng, bỗng mị hoặc cười nói:

- Cao tướng quân đã khi nào thì khách sáo với nô gia?

Cao Lãng ngẩn ra, nhìn Chân Mật tươi cười rạng rỡ, mắt lóe tia phức tạp:

Trương Lãng nhìn thấy hết tình hình, giật mình. Lẽ nào Cao Lãng cũng động tình với Chân Mật?

Trên mặt hắn không lộ vẻ gì, nói:

- Cao tướng quân, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn Chân Mật sống chuỗi ngày nàng không thích ư?

Cao Lãng ngây ngẩn, không ngờ Trương Lãng hỏi câu này.

Gã chẳng chút nghĩ ngợi nói:

- Viên công tử vừa mắt nàng là kiếp trước nàng tích phúc, đừng có ở trong phúc không biết phúc!

Trương Lãng nói:


- Không bằng như vậy đi, chúng ta so tài. Nếu ngươi thắng thì Chân Mật tùy ngươi xử lý. Mặc kệ ngươi muốn mang nàng cao chạy xa bay, hay là đưa đến Viên phủ ta đều không hỏi tới. Nhưng nếu ngươi thua thì Chân Mật chính là người của Trương gia ta!

Chân Mật ở không xa nghe thấy lời này, bất mãn giẫm chân ngọc, không vui nói:

- Này, nô gia đi về đâu tự mình quyết định, ở đâu đến phiên các ngươi tự đặt ra chứ? Cái tên mặt dày!

Tuy nhiên Cao Lãng hoàn toàn không nghe lọt tai lời Chân Mật. Có lẽ bởi vì Trương Lãng bình tĩnh vượt xa người bình thường, có lẽ bởi vì đoạn đối thoại vừa rồi, trên mặt Cao Lãng tăng vọt chiến ý, khí thế không ngừng tăng mạnh, toàn thân bao trùm sát khí vô tận.

Chỉ nghe gã lạnh lùng nói:

- Không chỉ là vậy, còn phải để lại cái mạng chó nhà ngươi!

Dường như Trương Lãng cũng cảm giác được đối thủ cường đại, sắc mặt biến nghiêm túc.

Nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói:

- Chiến thắng nhất định thuộc về ta!

Khóe môi Cao Lãng nhếch nụ cười nhạt, tùy tay vung, đuôi thương kẹp dưới sườn, đầu thương chỉ hướng Trương Lãng. Dưới ánh mặt trời, thương lóe tia sáng lãnh liệt.Gã từ từ nói:

- Đến đây đi, Cao ta còn chờ mang Chân Mật phu nhân trở về giao nhiệm vụ đây!

Trương Lãng thong thả bày tư thế, cương đao tùy tay thòng trên mặt đất, nhìn như yếu ớt vô lực, không hề hiện lên vô tận sát khí.

Cao Lãng thấy Trương Lãng bình tĩnh như mặt hồ nước, toàn thân không chút sát khí, thoạt trông có vô số sơ hở nhưng lại không cách nào xuống tay được. Đúng là tu vi quá cao thâm, Cao Lãng kinh ngạc thầm nhủ. Nhưng gã đã tích tụ khí thế, một khi tiết ra ngoài là sẽ thua ngay. Nay chỉ còn cách trước tấn công để dò xét hư thực.

Khoảnh khắc Cao Lãng do dự, Quách Huyên ở bên cạnh bỗng truyền đến tiếng kinh kêu. Chân Mật cũng hé đôi môi anh đào gợi cảm, tràn đầy kinh ngạc.

Thì ra Trương Lãng xem đúng thời cơ, cương đao giống như bay xẹt qua không trung, như tia chớp ở trên không trung vạch một đường sáng hoa mỹ, mang theo sát khí lãnh liệt nhanh chóng chém hướng Cao Lãng.

Tình hình này hù sợ Quách Huyên.


Cao Lãng tập trung tinh thần cao độ, mắt liếc qua bắt giữ quỹ tích cương đao bay. Phá Phong thương vung lên, lấy tốc độ mắt thường khó thấy điên cuồng quay tròn, còn vang ra tiếng gió rít sắc nhọn, như gió xé mây chấn nhiếp tâm thần người. Lại thêm hòa lẫn khí thế gió táp mưa sa, ở trên không trung thương đâm nhanh.

Biến ảo cực nhanh, tốc độ cực mau, là Trương Lãng trong đời hiếm gặp.

Phá Phong thương của Cao Lãng quả nhiên không tầm thường.

Trương Lãng không dám xem thường, nghiêng cười cất bước. Đợi cương đao chiêu thức tới đà thì cổ tay quẹo lại, chém ngược một nhát.

Cao Lãng không tránh ngược lại đánh tới, Phá Phong thương chính xác chỉ vào mé đao của Trương Lãng, phát ra một tiếng *đinh* giòn vang, hỏa hoa bắn ra bốn phía.

Trương Lãng cảm giác cánh tay tê rần, tiếp theo cương đao khẽ bắn ra, lòng thầm kinh sợ. Tuy đối thủ hai tay nắm thương, đơn điểm lại dễ dàng dùng lực, nhưng mà lực cánh tay của Cao Lãng đúng là không thể xem thường. Hắn vội đá xéo một cước, chỉ cầu áp chế đối thủ phản công, sau đó lách trái né phải, tránh đi Phá Phong thương liên miên bất tận của Cao Lãng.

Hai người chớp mắt đã trao đổi mười chiêu, thật là nhanh như gió.

Bỗng nhiên hai người tách ra, sau đó lặng yên bất động.

Tuy Cao Lãng vẫn giữ lòng phá địch nhưng không vội vàng đánh ngay. Trải qua vòng thứ nhất thăm dò thì gã đã hơi nắm bắt được tình hình.

Phá Phong thương chỉ thẳng vào Trương Lãng, đầu thương bởi vì mới rồi dốc sức mà nhẹ run lên trên dưới.

Mặt gã không chút biểu tình nói:

- Ngươi quả là rất mạnh, có tư cách cuồng ngạo. Nhưng tiếp theo ngươi phải cẩn thận đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận