Phong Lưu Chân Tiên

Nhìn lão giả tự mãn, Dương Thiên có chút khó chịu, không nhịn được châm chọc:

- Đừng nói như thể tất cả những chuyện này đều là do ngươi sắp đặt. Lúc ở biên giới Tàn Long Sơn Mạch, nếu ta không nói ra, các ngươi còn chưa hiểu là đang có chuyện gì diễn ra.

Lão giả tự hào:

- Không phải là ta nhưng là hậu bối của ta. Cũng không có gì khác biệt. Có những hậu bối như bọn hắn, bỏ ra hàng vạn năm thiết kế cái bẫy này và thực hiện nó một cách hoàn hảo, tại sao ta không có quyền tự hào?

Dương Thiên bĩu môi, thể hiện sự khinh bỉ:

- Cậy già lên mặt, cướp công của hậu bối mà thôi.

Lão giả chẳng hề bận tâm:

- Cho dù ngươi nói như thế nào, bọn ta vẫn là người chiến thắng. Mọi điều kẻ thắng nói đều là đúng, không phải sao?

Dương Thiên khẽ lắc đầu:


- Ngươi nói không sai. Bất quá, ai nói các ngươi chắc chắn sẽ thắng. Không phải Long Chiến Thần đã nhận định ta là một biến số hay sao? Lẽ nào các ngươi không biết, một biến số dù là nhỏ nhất cũng có thể thay đổi kết quả của một trận chiến.

Lão giả nhàn nhạt đáp:

- Điều này ta đương nhiên hiểu rõ. Nhưng ngươi không hiểu tình trạng hiện tại của mình hay sao? Ngay lúc này, chính tại nơi này, biến số nhỏ nhoi như ngươi sắp bị ta xóa bỏ. Sau khi Thái Hư Cổ Long đại nhân chỉnh sửa xong trận pháp, đem toàn bộ đại quân ngũ tộc nhốt vào bên trong Tàn Long Sơn Mạch, chúng ta sẽ một mẻ lưới bắt gọn bọn chúng. Không có bất kỳ biến số nào ở đây cả.

Dương Thiên mỉm cười:

- Nói mà không sợ rát lưỡi. Ngươi thực sự cho rằng, ta biết nơi đây có người canh giữ mà vẫn lao đầu vào chỗ chết hay sao? Độ Kiếp Ngũ Chuyển đúng là rất lợi hại. Do hạn chế về tu vị, ta không cách nào chiến thắng được ngươi, nhưng muốn trốn thoát thì không phải việc gì quá khó khăn.

Lão giả hừ lạnh:

- Tiểu tử, ta thừa nhận năng lực đào tẩu của ngươi rất tốt. Thế nhưng bên trong Lĩnh Vực của ta, ngươi đừng mong trốn thoát. Bước vào nơi này cũng đã được một lúc, ngươi không nhận ra có điểm gì lạ hay sao?

Dương Thiên cau mày, mỗi một Linh Vực đều có năng lực đặc biệt riêng, thông thường khi vừa bước vào sẽ lập tức cảm nhận được. Bất quá Lĩnh Vực này có lão giả có chút đặc biệt, Dương Thiên vẫn chưa nhìn ra công dụng của nó là gì.

Lão giả cười:


- Không nhìn ra đúng không? Đây là một loại Lĩnh Vực do ta tốn hàng vạn năm mới lĩnh ngộ được. Ở bên trong nó, linh lực của ngươi sẽ không ngừng bị bào mòn cho đến khi cạn kiệt. Điểm đáng sợ là ngươi sẽ hoàn toàn không cảm nhận được chút nào. Thời gian đã qua lâu như vậy, linh lực trong cơ thể ngươi hẳn là không còn thừa lại bao nhiêu.

Dương Thiên nghi hoặc:

- Ta và ngươi nói chuyện mới chỉ được một lát, còn chưa tính là lâu a.

Lão giả tự tin:

- Đừng xem thường Linh Vực của ta, nếu là một tên Đại Thừa kỳ thông thường, không quá vài giây sẽ lập tức hao tận linh lực mà trở thành một phế nhân. Ngươi đã đột phá đến Độ Kiếp Nhất Chuyển nên mới có thể chịu đựng được lâu như vậy. Muốn giết ngươi có rất nhiều cách, nhưng vì những chuyện ngươi đã làm với hai người chúng ta lần trước, ta muốn cho ngươi một cơ hội tận hưởng cảm giác mất hết linh lực, trở thành phế nhân, tùy ý đề người khác dày vò. Tin ta đi, cảm giác này ngươi chắc chắn là lần đầu tiên được trải nghiệm, rất sảng khoái a.

Dương Thiên bật cười:

- Lão già, không nhìn ra ngươi cũng có khiếu hài hước như vậy. Loại cảm giác "thư sướng" đó. Ngươi vẫn là tự giữ lại cho mình thì tốt hơn. Ta thấy lần trước ngươi còn chưa thỏa mãn, có cần ta giúp ngươi thêm một lần nữa hay không.

Gương mặt lão giả trầm xuống, giống như Long Uyên, bị một tên Đại Thừa kỳ đánh đến không có sức hoàn thủ, ăn đủ mọi loại đau khổ xác thịt. Đối với hai người bọn hắn, đây là nỗi nhục lớn nhất từ khi sinh ra. Không lột da róc xương, Trừu Hồn Luyện Phách Dương Thiên thì không cách nào giải tỏa nổi hận trong lòng bọn hắn.


Lão giả vẫn kiên nhẫn chờ đến lúc Dương Thiên hao tận linh lực. Thế nhưng để cho hắn thất vọng, gần một giờ đồng hồ trôi qua, vẻ mặt Dương Thiên vẫn bình thản, không hề có dấu hiệu hao tổn linh lực mà suy yếu. Hai mắt lão giả tràn ngập sự khó tin:

- Không, không thể nào. Lĩnh vực của ta là hoàn hảo. Cho dù là Long Uyên cũng không thể nào ở nơi này lâu mà bình an vô sự được. Nói, ngươi làm cách nào lại khiến cho nó không thể bào mòn được linh lực của ngươi.

Lão giả không thể giữ được bình tĩnh nữa. Lĩnh vực mà hắn tự hào nhất lại hoàn toàn không có tác dụng với một tên Độ Kiếp Nhất Chuyện, điều này quá khó để chấp nhận. Dương Thiên dùng giọng điệu châm chọc:

- Nếu như ta nói linh lực của mình là vô hạn, ngươi có tin hay không?

Lão giả đương nhiên không tin. Đừng nói Dương Thiên chỉ là Độ Kiếp Nhất Chuyển, cho dù là Độ Kiếp Ngũ Chuyển như hắn, thậm chí Tiên Giới mấy vị tiên nhân Hoàn Vũ, Bán Tiên cũng đừng mong sỡ hữu linh lực vô hạn.

Không cần đợi lão giả trả lời, nhìn vẻ mặt của hắn Dương Thiên liền biết rằng tên này không tin. Thở ra một hơi, Dương Thiên chán nản nói:

- Cuộc sống này thật lạ, khi ta nói thật thì không có bất kỳ ai tin tưởng. Khi ta đùa giỡn mọi người lại tin nó là thật. Cũng tốt, ngươi đã có nhã ý đợi ta lâu như vậy, ta cũng nên tặng lại ngươi một món quà đáp lễ.

Dương Thiên vừa dứt lời, một quả cầu lửa rất lớn đã xuất hiện trên đầu của hắn. Chỉ có điều trong linh vực này, Dương Thiên hoàn toàn bị ngăn cách với ngoại giới, không thể hấp thu linh lực tăng cường sức mạnh cho Cửu Tinh Diệu Nhật mà chỉ có thể dựa vào linh lực bản thân. Vì vậy, thời gian ngưng tụ Cửu Tinh Diệu Nhật lần này lâu hơn, uy lực cũng yếu hơn một ít. May mắn, lão giả vì muốn trả lại những gì Dương Thiên làm đối với hắn lần trước nên không trực tiếp ra tay mà kiên nhẫn chờ đợi. Việc này giúp Dương Thiên tranh thủ được không ít thời gian.

Đối mặt với Cửu Tinh Diệu Nhật, lão giả vẫn không thèm để nó vào mắt:

- Tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết. Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu thủ đoạn đều là vô nghĩa.


Dương Thiên tán thành:

- Không sai, ta hoàn toàn đồng ý với điều này. Chỉ là…

- Chỉ là cái gì?

- Chỉ là một tên Độ Kiếp Ngũ Chuyển như ngươi cũng dám tự nhận là có sức mạnh tuyệt đối, thực sự khiến ta cảm thấy rất buồn cười.

Không quên châm chọc lão giả, Dương Thiên lập tức sử dụng Cửu Tinh Diệu Nhật. Tám hỏa cầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh, một cột lửa khổng lồ phóng thẳng về phía lão giả. Không dừng lại ở đó. Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm hiện ra trên tay Dương Thiên, hai mảnh vỡ từ trong người hắn bay ra ghép vào trong. Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm kéo dài, tựa như đâm xuyên qua linh vực mà lão giả tạo ra, một kiếm mạnh mẽ trảm xuống.

Đối mặt với hai con bài tẩy cực mạnh của Dương Thiên, lão giả cũng có chút ngưng trọng. Dương Thiên đã gây cho hắn không ít bất ngờ. Độ Kiếp Nhất Chuyển có thể trực tiếp bỏ qua lĩnh vực của hắn. Không những vậy, hai đòn tấn công này uy lực đều đã vượt xa Độ Kiếp Nhất Chuyển có thể làm được. Tuy vậy, địa vị của Dương Thiên trong mắt hắn chỉ cao hơn một chút mà thôi, chênh lệch giữa hai người quá lớn, không phải chỉ cần thần thông hay bí pháp là có thể bù đắp được.

Không chỉ riêng lão giả, Dương Thiên cũng nhận thức rất rõ chuyện này. Ngay từ đầu hắn không hề có suy nghĩ sẽ đánh bại hay giết chết lão giả. Thứ mà Dương Thiên cần chính là thời gian.

Hai tay lão giả đưa sang ngang, hóa thành hai cái long thủ cực lớn. Một cái long thủ đưa về phía trước, chặn đứng cột lửa do Cửu Tinh Diệu Nhật phóng ra. Long thủ còn lại đứa lên cao, nhẹ nhàng nắm lấy Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, khiến nó không thể nhúc nhích dù là một chút. Dễ dàng tiếp được hai đòn tấn công cực mạnh của Dương Thiên, lão giả bắt đầu vận dụng sức mạnh của lĩnh vực. Cửu Tinh Diệu Nhật cùng Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm bắt đầu có dấu hiệu phân hủy, từng mảnh từng mảnh rời ra rồi biến mất.

Dương Thiên trầm giọng:

- Không ngờ ngươi tu luyện chính là Ám Diệu Lực. Nói như vậy, bản thể của ngươi hẳn là một đầu Hắc Long?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui