Trong lúc đợi Hào Tử lái xe đến đón, Thẩm Hoài và ba người Cố Tử Cường, Trình Nguyệt, Hồ Mân đứng ở bên phố đợi, nghe bọn hắn kể lại kinh lịch mấy năm qua.
Hồi đó Thẩm Hoài nhập trường vào năm thứ hai sơ trung, cùng khóa với Cố Tử Cường, Hồ Mân, đến sau cùng lên cao trung, chưa học xong kỳ hai năm thứ nhất thì được ông bà ngoại Thẩm Sơn đón sang Pháp.
Tuy không trải nghiệm đủ lịch trình trung học ở trường 87, làm người lại cô tịch, không hòa đồng, nhưng rốt cuộc vẫn chung bốn năm trọng yếu bậc nhất của cuộc đời ở đó, tử tế nhớ lại thì cũng có không ít hoài niệm.
Trường 87 là một trường rất đỗi bình thường ở ngoại ô BK, mặc dù có ưu thế hộ khẩu thủ đô, song vào cuối thập niên 80, đầu thập niên 90, tỷ suất đỗ đại học của trường vẫn rất thấp.
Cố Tử Cường cùng tuổi với Thẩm Hoài, thi vào đại học công nghiệp phương Bắc, tới sau được phân phối đến một xí nghiệp quốc doanh thuộc quyền quản hạt của viện thiết kế số 4, bộ Cơ Giới Công Nghiệp, mới đi làm được hơn 2 năm.
Trình Nguyệt lớn hơn Cố Tử Cường, Hồ Mân một khóa, năm thứ nhất không đỗ đại học thành ra lưu ban đến cùng lớp Cố Tử Cường, Hồ Mân, chỉ đáng tiếc thi lần hai cũng làm không tốt, mới ra ngoài xã hội kiếm việc làm, hiện là trưởng phòng lễ tân của nhà hàng.
Trên sự nghiệp không có thành tựu gì đáng kể, nhưng quan hệ tình cảm giữa Trình Nguyệt và Cố Tử Cường rất tốt, chuẩn bị bàn đến chuyện kết hôn.
Gia cảnh Hồ Mân kém hơn một chút, năm thứ nhất không đỗ đại học liền đi làm ngay. Mấy năm qua đổi việc mấy lần, lần gần đây nhất là làm kế toán cho công ty của người quen bạn trai cũ. Bởi vì chia tay, Hồ Mân không thể không thôi việc, phải nhờ Trình Nguyệt xin hộ, trước mắt đang làm phục vụ viên bình thường ở nhà hàng.
Trương Hạo, người sắp lái xe đến đón bọn họ, sau khi tốt nghiệp trung học liền mở cửa hàng làm đại lý cho một công ty điện máy, thu nhập kiếm được không ít, trong đám bạn học thì hắn là đứa sống thoải mái nhất, cũng là nhóm thiểu số hưởng thành quả trước nhất của tiến trình cải cách bây giờ.
Hào Tử tên thật là Trương Hạo, lại bởi người nhỏ gầy, mắt lim dim, hồi ở trước mới bị đặt biệt danh là Hào Tử (con chuột).
Nhớ lại ký ức dĩ vãng, quan hệ năm đó giữa “Thẩm Hoài” và Trương Hạo không được hòa hợp cho lắm, thậm chí còn vì một chuyện nhỏ mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Vì đương thời Trương Hào nhỏ gầy, ốm yếu nên bị “Thẩm Hoài” đấm cho một trận nên thân, cả người toàn máu là máu. Tuy chỉ đánh sứt mũi, nhưng nhìn qua rất dọa người nên Thẩm Hoài ấn tượng khá sâu.
Chuyện này đến sau cũng bị bỏ qua, Thẩm Hoài không biết Hào Tử còn nhớ “mối thù” năm xưa không.
Nghe Trình Nguyệt, Hồ Mân, Cố Tử Cường hăng say đàm luận quá vãng, Thẩm Hoài dần nhớ lại ký ức rõ rệt hơn, cho dù đó không phải là quá khứ mà “hắn” trải nghiệm qua.
“Đúng rồi, sau khi nghỉ học cậu đi đâu, làm sao lại xuống công tác dưới hương trấn?” Cố Tử Cường hỏi.
Hồi trưa không có cơ hội nói chuyện, có điều Thẩm Hoài để lại số đơn vị cho Hồ Mân, qua đây Cố Tử Cường cũng đã bắt chuyện với Trình Nguyệt, Hồ Mân trước nên biết được chuyện hắn ăn trưa với Thành Di, tiểu Ngũ.
Thẩm Hoài cười nói:
“Việc của tớ nói ra thì phức tạp lắm… sau khi nghỉ học ở 87 thì ra nước ngoài, ăn ở 4 năm tại Pháp, cuối cùng sống không nổi mới về học viện kinh tế Hoài Hải dạy học, đi làm hơn một năm lại chán, xin điều về phủ thị chính Đông Hoa làm thư ký cho người ta; lăn lộn nửa năm liền đến thị trấn Mai Khê công tác… Dựa vào chút quan hệ trong nhà, miễn cưỡng leo lên bí thư đảng ủy trấn, cũng như Tử Cường, trước mắt cũng được tính là người trong thể chế…”
“Không sai, thời buổi này mà có điện thoại di động là oai lắm rồi, tớ ngay cả máy nhắn tin cũng không có.” Cố Tử Cường cười vỗ vai Thẩm Hoài: “Giờ tớ đang phát sầu vì không biết có được đơn vị phát phòng cho để kết hôn với Trình Nguyệt không đây. Trưa hôm nay chạy đến nhà lãnh đạo chúc Tết, cắn răng mua hai bình Kiếm Hoa Xuân, vậy mà mí mắt lãnh đạo chẳng thèm nhấc lên một cái…”
Người BK xưa nay nhãn giới cao, nếu là nơi khác, nghe Thẩm Hoài mới tý tuổi đầu đã leo lên ghế bí thư đảng ủy trấn, nhất định sẽ trố mắt mà nhìn; nhưng cho dù là trong mắt người bình thường của BK, một tên bí thư đảng ủy dưới quê chẳng là cái gì, còn không bằng nhân viên bình thường trong cơ quan thủ đô….”
Việc làm hay sinh hoạt của Cố Tử Cường, Hồ Mân, Trình Nguyệt đều không có gì đắc ý, cũng không cảm thấy Thẩm Hoài quá xa lạ với bản thân, đứng bên phố nói chuyện hồi lâu, phảng phất như 8-9 năm xa cách đã kéo lại không ít… Mà những chuyện Thẩm Hoài làm với Hồ Mân năm kia càng là mây khói xa xôi, thành ký ức để mà hoài niệm.
Mải nói chuyện, một chiếc Buick đen đỗ xịch ngay trước mắt, Thẩm Hoài vội kéo Hồ Mân tránh ra sau…
Chiếc Buick dừng ngay sát vệ đường, không đợi Thẩm Hoài kịp có phản ứng, Trình Nguyệt đã xông lại cửa kính, mắng: “Trương Hào Tử, cậu điên rồi, lần nào cũng thế, không muốn mạng hả?”
Thẩm Hoài nhận ra khuôn mặt ló ra này, chính là Trương Hạo mà hắn từng đấm sưng mặt hồi đi học, so sánh với cái mặt gầy dài của thiếu niên năm đó thì đã béo tốt lên nhiều, nhưng người vẫn thế sao cao lên được, thậm chí còn thấp hơn cả Trình Nguyệt, Hồ Mân, tóc lưa thưa, mắt nhỏ ti hí, nhưng được vuốt keo sáng bóng, mặc áo lông màu cà phê, nhìn qua rất giống người có tiền.
“Bạn học đã lâu không gặp, phải gây chút bất ngờ chứ.” Trương Hạo điềm nhiên nhảy xuống xe, vươn tay bắt Thẩm Hoài, cười nói: “Tớ lái xe mấy năm nay rồi, tay lái rất được Hồ Mân, Trình Nguyệt tin tưởng, chỉ là định hù cậu một cái. Ai bảo năm đó đẩy Hồ Mân xuống sông, lại thôi học bỏ người ta không một lời xin lỗi, bọn tớ muốn thay Hồ Mân báo thù cũng không có cơ hội, không sao chứ?”
Thẩm Hoài thấy Trương Hạo không nhắc gì đến “mối thù” năm đó, mà lại nhắc đến chuyện hắn đẩy Hồ Mân xuống sông, cười cười, lỏng tay thả Hồ Mân ra, bắt tay với Trương Hạo, nói: Bị dọa không nhẹ a!”
“Cậu đừng để ý Hào Tử, có mấy đồng tiền là bắt đầu làm bộ làm tịch.” Cố Tử Cường sợ Thẩm Hoài không ưa bộ dạng của Hào Tử, kể lể mấy câu, lại nói: “Nhưng mà cậu cũng lợi hại thật, nhanh tay kéo Hồ Mân lại kịp thời, nếu là tớ khéo đã đẩy Trình Nguyệt ra rồi…”
Hắn chưa nói xong đã bị Trình Nguyệt hung hăng bóp một cái: “Anh có giỏi thì đẩy bà đây ra thử!” Mọi người cùng ha ha cười lớn, chút không thoải mái nho nhỏ mới đây liền tan thành mây khói.
Thẩm Hoài chỉ có thể ra vẻ đại lượng cười một cái, nói: “Lúc đó tớ chỉ nghĩ, nếu là bị xe đâm, xem như trả lại món nợ đẩy Hồ Mân xuống sông năm đó… Đáng tiếc Hào Tử không cho tớ cơ hội này, còn bị dọa một trận…”
Vừa rồi bất chợt bị Thẩm Hoài ôm vào lòng, quần áo hơi lăng loạn, Hồ Mân ngượng ngập chỉnh sửa lại cổ áo, mặt đỏ ửng lên, càng có vẻ diễm lệ, mắt ngước lên trộm liếc Thẩm Hoài, nhưng không nhắc gì đến chuyện năm đó.
Nhìn ánh mắt Hồ Mân nhìn Thẩm Hoài giống như là hồi xuân, Trương Hạo bĩu bĩu môi, trong lòng càng không thoải mái, nhưng không thể không thừa nhận mặt mũi Thẩm Hoài rất dễ lấy lòng người khác phái, mày kiếm thẳng tắp, khuôn mặt tước gầy, khóe miệng cười ôn hòa, so với bản thân thì hơn xa…
“Hút thuốc không?” Lên xe, Trương Hạo xoay người lấy mấy gói Trung Hoa mềm từ ghế phụ ra, đưa một bao cho Cố Tử Cường, một bao ném cho Thẩm Hoài, lại bóc một bao chia thuốc, cười nói: “Nghe bảo cậu công tác trong cơ quan chính phủ, không chê thuốc của tôi chứ?”
Thẩm Hoài tiếp lấy gói thuốc mà Trương Hạo đưa, nhìn một chút, thầm nghĩ nếu cách xử sự của Trương Hạo không trộn lấy tí ti địch ý, hẳn nên đáng được hoan nghênh, lại khẽ nhìn Hồ Mân một cái, không biết địch ý mà Trương Hạo dành cho mình là bởi thù cũ hay bởi Hồ Mân đang ngồi sau, cười nói: “Nếu chê Trung Hoa mềm của cậu, vậy cán bộ chính phủ tốt nhất là nên cai thuốc thôi…”
“Cậu lo lái xe của mình đi.” Cố Tử Cường đẩy Trương Hạo một cái, không để hắn tiếp tục nói lung tung.
Trương Hạo mặc kệ ánh mắt không thân thiện của mấy đồng chí nữ trên xe, lấy bật lửa ra châm thuốc, lại đưa bật lửa cho Thẩm Hoài, vừa khởi động xe vừa nói: “Hồi trước tớ cũng hút Trung Hoa cứng, có lần công ty tớ tiếp một khách hàng, là một phó xứ trưởng của cục kiến thiết Bắc Kinh… Cậu đừng tưởng phó xứ trưởng là nhỏ, đổi thành dưới địa phương là phó huyện, quan bát phẩm đấy… Tớ lấy Trung Hoa cứng ra mời, người ta cả mí mắt cũng lười nhấc, nói thuốc này hút khô họng, rồi cầm ra một bao Trung Hoa mềm ra mời, khiến tớ không biết chui vào đâu cho đỡ ngượng… Từ đó tớ mới cắn răng bỏ không hút Trung Hoa cứng nữa. Về sau nghe nói trên Trung Hoa mềm còn có rất nhiều thứ bậc, tớ sợ cậu hút không quen mới hỏi trước một câu. Đúng rồi, ở Hoài Hải cậu công tác trong bộ phận nào?”
Hồ Mân, Trình Nguyệt khi gọi điện cho Trương Hạo nhất định đã nói qua một ít về mình cho hắn nghe, sao Trương Hạo không biết mình công tác dưới hương trấn được?
Loại thủ pháp ngoài bưng trong ném này cũng chỉ là trò mèo khích bác nhau của dân cán bộ, còn làm như vô ý huyền diệu trước mặt Hồ Mân, Trình Nguyệt rằng những người hắn tiếp xúc đều ở cái tầng thứ kia… Thẩm Hoài chỉ cười cười, nói: “Ừ, tớ công tác dưới hương trấn Hoài Hải thôi!”
“Thẩm Hoài là bí thư đảng ủy trấn dưới kia, không kém cậu chút nào đâu.” Cố Tử Cường ngược lại, thẳng lòng mau miệng, muốn Trương Hạo thu liễm chút, đừng để bạn học lâu ngày gặp nhau mà kiếm rút nỏ giương; cho dù hồi đi học Thẩm Hoài có làm chuyện gì không phải, nhưng nhiều năm qua thế kia rồi, nên thả lòng ra mới phải.
“Vậy à, thế thì quá ghê gớm rồi. Hồi trước trong nhà hàng Hồ Mân làm đấy thôi, có mấy tay cán bộ Ký Bắc đến ăn, rít thuốc nhổ đờm ngay giữa đại sảnh, nhân viên đứng ra nhắc nhở mấy lần mà vẫn không coi ra gì, còn lấy ra một xấp tiền, nói nhân dân thủ đô kỳ thị cán bộ hương trấn bọn hắn, hại Hồ Mân phải báo cảnh đuổi mấy người kia đi… Nhưng mà nói thật, cái động tác nện tiền lên mặt người khác kia thật quá đã a, giờ cứ đụng mặt cán bộ dưới địa phương lên BK công tác là tớ lại sợ bị tiền nện lên mặt…. Mà cũng quái, giờ mới mồng ba, lãnh đạo đáng ra nên ở nhà chờ cấp dưới đến chúc Tết mới phải, sao cậu lại chạy lên BK? Đừng nói cậu làm quan không thu lễ nhé?...” Mồm mép Trương Hạo rất sắc bén, hận không thể chọc phá da trâu của Thẩm Hoài.
“Hồi trưa làm một lần thổ tài chủ trong nhà hàng Hồ Mân, giờ ví mỏng tanh à! Hồ Mân cũng chứng kiến trong ví tôi không còn bao nhiêu tiền… làm sao đủ khí phách cầm tiền nện mặt người khác…” Thẩm Hoài không quản Trương Hạo châm chọc nói giỡn, nghiêm túc nói, hắn cũng không tin Trương Hạo có thể đâm mình cả buổi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...