Nhìn Thẩm Hoài leo lên giàn giáo, thuyết phục đám công nhân đồng ý cài dây an toàn, đám người Hà Thanh Xã, Chu Lập, Hoàng Tân Lương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại người còn ở trên giàn giáo không chịu xuống, tuy lạnh một chút, nhưng không cần bận tâm lỡ tay té xuống, công tác khuyên giải có thể từ từ mà làm.
Phan Thạch Hoa, Tô Khải Văn bị đá xoáy liên hồi, sắc mặt rất khó coi…
Phan Thạch Hoa không dám nói năng quá phận với Thẩm Hoài, nhưng với đám Hà Thanh Xã, Lý Phong lại không quá nể nang, giáo huấn nói: “Trấn chính phủ các người làm ăn kiểu gì thế hả? Mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, lại để sự tình náo lớn thế này, đừng nói khu ủy khu chính phủ, cả mặt mũi thị ủy phủ thị chính cũng rất khó coi. Bên đài truyền hình muốn phái người đến làm phóng sự, ban tuyên truyền thật không dễ dàng mới áp xuống được. Thị trấn các người có thiếu tiền của đơn vị kiến thiết công trình không? Đến cùng thì dưới này có mấy thầu khoán còn thiếu tiền lương công nhân, các người đã điều tra kỹ càng chưa? Không chỉ phải giải quyết chuyện này cho tốt, cuối năm rồi, đừng chọc ra chuyện gì phiền đến trên khu nữa, không ai rảnh đi chùi mông đít cho bọn ngươi đâu…”
Hà Thanh Xã, Lý Phong đầy bụng oán khí nhưng không để đương mặt đốp lại Phan Thạch Hoa được. Đúng lúc này chợt nghe Thẩm Hoài trên giàn giáo nói vọng xuống, muốn bên dưới chuyển áo bông lên, vội chạy đến dưới giúp chuyển đồ, mặc kệ đám người Phan Thạch Hoa, Tô Khải Văn và ban thanh tra đứng đó một mình.
Thẩm Hoài móc dây an toàn lên xà thép, ngồi lên giàn giáo, cầm thuốc ra châm, rồi lần lượt đưa cho đám công nhân, nói: “Năm mới đến nơi rồi, mọi người đều không dễ dàng, tôi gọi bên dưới chuyển lên mấy chiếc áo bông, trên này lạnh lắm, ngồi một lúc nữa khéo sinh bệnh mất… Có cái gì khó xử, chúng ta tiếp tục ngồi đây nói chuyện, được hay không?”
“Đúng là không dễ dàng, cậu trẻ trung, trắng trẻo thế này, vốn đáng nên ngồi văn phòng mới đúng, hại cậu lên đây chịu tội với đám này, là chúng tôi không phải.” Người trung niên cũng than thở một hơi, áy náy nói.
“Công tác của bọn tôi cũng là vì phục vụ nhân dân, có gì mà chịu tội với không chịu tội, chỉ cần giúp các anh giải quyết vấn đề khốn khó là được.”
“Chính phủ ai cũng dễ nói chuyện như cậu, chúng tôi hà tất phải làm thế này? Bọn tôi cũng hết cách rồi, xây văn phòng cho xưởng cơ khí là công trình nhận từ năm trước, bọn tôi có gần 50 đồng hương, tổng lương thưởng là 126000 đồng. Mỗi lần tìm Chu Hữu Tài đòi, hắn đều nói bên kia chưa thanh toán đồng nào đã, không lấy đâu ra tiền để trả. Tới sau bọn tôi làm cho người khác, cả năm trước lẫn năm nay chỉ phát 80 đồng sinh hoạt phí mỗi tháng, những khoản khác đều giữ lại không trả, cả tiền mua vé xe về quê bọn tôi cũng không có. Mấy đứa nhỏ ở nhà còn đi học, người già vợ con cũng phải ăn cơm mặc đồ, có bệnh phải lên bệnh viện khám, không có tiền, bọn tôi biết ăn nói thế nào với người nhà. Nghe nói Chu Hữu Tài đã thanh toán tiền cho công nhân, bọn tôi mới tính tìm hắn đòi nợ cũ. Tìm ba lần, trước là nói tạm thời chưa có tiền, cứ kéo mãi kéo mãi, lần này qua hắn lại trốn biệt không thấy mặt mũi đâu, còn nhờ người chuyển lời, nói tiền này là nợ cũ, lúc nào hắn lấy được từ xưởng cơ khí sẽ thanh toán sau. Trước đây bọn tôi cũng đến chính phủ nhờ giải quyết, nhưng mà mỗi lần chính phủ đều nói bọn hắn không quản được, nói chúng tôi mà náo nữa là sẽ bị câu lưu, bọn tôi cũng hết cách…”
Nói đến đây Thẩm Hoài đã có chút ấn tượng với tay Chu Hữu Tài kia rồi, là một trung niên khô gầy, 40 tuổi, nhưng nhìn qua phải đến 50-60, phụ trách phần đổ bê tông trong giai đoạn một của công trình cảng Mai Khê.
Thẩm Hoài biết trước khi tra hỏi sự tình rõ ràng, lỗi lầm chưa chắc đã xuất từ trên thân họ Chu. Hiện tại tuy địa khu Đông Nam đã có chút khởi sắc về mặt kinh tế, nhưng vấn đề nợ tam giác vẫn cực nghiêm trọng, rất nhiều xí nghiệp và tư nhân đều bị dính vào vũng lầy này, không cách nào gượng lên được.
Năm đó Chu Lập bị thiếu nợ gần 2 triệu tiền công trình, cũng vô lực chi trả tiền lương cho công nhân, thiếu chút nữa là phá sản. Thẩm Hoài đã đề ra quy định cho ban quản lý thị trường của Mai thép, dù không làm thành mua bán cũng không thể thiếu nợ tiền hàng của các đại lý, chính là vì sợ tam giác nợ quấn thân.
Thẩm Hoài liên hệ với Hà Thanh Xã dưới giàn giáo qua điện thoại di động: “Phái người tìm cho bằng được Chu Hữu Tài, nói với hắn thị trấn có thể ra mặt điều giải, để công ty công trình thủy Đông Hoa dự chi một bộ phận cho hắn dùng, nhưng chuyện này phải do hắn tự thân giải quyết. Anh nói với hắn, lời này là tôi nói, đây là trách nhiệm của hắn, hắn phải gánh vác; có khó xử gì thị trấn cũng sẽ thông cảm cho, giúp hắn giải quyết trước.”
Tuy Chu Hữu Tài trốn không chịu hiện thân, nhưng hẳn cũng sẽ tròng mắt quan sát bên này, người chắc cách không xa; giờ Thẩm Hoài lên tiếng, không qua được bao lâu, hắn liền rụt rè từ trong ngóc ngách chạy đi ra.
Chu Hữu Tài đã ở dưới, bị Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương, Chu Lập thi nhau mắng cho một trấn, mới đến dưới giàn giáo chấp nhận lập tức thanh toán tiền, khuyên người đi xuống trước.
“Lão ca, Chu Hữu Tài đến rồi, chúng ta cũng xuống nhận tiền thanh toán thôi? Nếu hắn không chịu trả, chúng ta xuống đó cũng níu lại được hắn.” Thẩm Hoài hỏi năm người công nhân.
Tuy áo bông đã được đưa lên, nhưng ngồi trên giàn giáo nửa buổi, mặt cũng bị đông đến tím tái.
Chu Lập tự thân dẫn một đám công nhân cầm dây bảo hiểm lên, giúp Thẩm Hoài và năm người công nhân đi xuống.
Đứng lên mặt đất, Thẩm Hoài vẫn cảm thấy chân hơi cương cứng. Bỗng một người trung niên xông lại, quỳ xuống trước mắt hắn, đau khổ khóc tố: “Thẩm bí thư, tôi có lỗi với anh, cũng là chuyện xưởng cơ khí kéo nợ tôi gần hai năm nay rồi. Hai năm nay tôi sống chết kéo công trình về làm nhưng không đủ để bù cái động này a, hết cách rồi mới phải…”
“Đứng lên nói chuyện.” Thẩm Hoài hận không một đạp đá tên này ngã lật ra đất, không khách khí mắng rằng: “Anh súc đầu thành rùa đen là cách đấy hả…”
“Tôi, tôi….” Chu Hữu Tài bị mắng đến không dám biện giải nửa lời.
Thẩm Hoài lười mắng hắn nữa, chỉ vào Tô Khải Văn, nói với Chu Hữu Tài: “Chuyện xưởng cơ khí thiến tiền công trình anh đi mà phản ánh với Tô xứ trưởng. Tô xứ trưởng là thư ký của Đàm bí thư trên thị ủy, hôm nay cậu ấy đại biểu Đàm bí thư đến đây, chính là hạ quyết tâm muốn giúp anh giải quyết vấn đề. Lần tới còn náo ra chuyện công nhân leo lên giàn giáo uy hiếp, tôi đánh chết anh…” Lại quay sang nói với Chu Lập, Hoàng Tân Lương: “Hai ngày nay hai anh nắm rõ tình hình của các đơn vị thi công dưới này cho tôi.”
Nhìn giám đốc công ty công trình thủy thành phố La Vinh chạy tới, Thẩm Hoài gọi hắn lại, nói: “Công trình giai đoạn một làm xong rồi, phía các anh hẳn nên có thể cấp cho Chu Hữu Tài một khoản chứ? Có lẽ nên châm chước một cái, trước dự chi cho anh ta một ít, giải quyết chuyện hôm nay cho gọn gàng cái đã. Nếu thị cảng có gì khốn khó, thị trấn sẽ đệm trước cho cũng được.”
“Không vấn đề, không thể giúp Thẩm bí thư tìm ra tên trời đánh Chu Hữu Tài này, còn hại cậu tự thân leo lên giàn giáo, đây là lỗi của chúng tôi.” La Vinh nói.
Thẩm Hoài khoát khoát tay, quay đầu nói với Phan Thạch Hoa, Tô Khải Văn: “Người có trách nhiệm thì tôi đã níu ra, năm công nhân cũng xuống giàn giáo rồi, tâm tình bọn họ đã dần ổn định… Chuyện còn lại giao cho các anh xử lý, thị trấn bọn tôi phải gánh trách nhiệm thế nào, gậy cứ hết khả năng đánh xuống, miễn phải nói Mai Khê đùn đẩy trách nhiệm.”
Thẩm Hoài tỏ ý để Hoàng Tân Lương, Chu Lập ở lại hiệp trợ xử lý kết cục, hắn và Hà Thanh Xã đi lên công lộ, bỏ Phan Thạch Hoa, Tô Khải Văn lại đứng ngây như phỗng… Mặt Phan Thạch Hoa sượng lại, song không tiện níu chặt Thẩm Hoài, giữ lại chút mặt mũi cho kẻ thân là bí thư khu ủy là mình, rốt cuộc cũng tại mới đầu vội vã sang đây, chưa kịp nắm rõ tình hình đã chụp mũ người ta.
Thẩm Hoài ra khỏi công trường, đến ven đường mới tháo mũ bảo hộ ra đưa cho Chu Lập, lôi điện thoại gọi cho Hùng Văn Bân:
“Lão Hùng, anh báo cáo với Đàm bí thư một cái, đầu đuôi chuyện này là từ khoản nợ công trình xưởng cơ khí hai năm trước, có một nhà thầu của chúng tôi thiếu tiền lương công nhân đợt đó. Thế nên công nhân mới chạy đến Mai Khê tìm hắn, náo nửa ngày thành ra sự thể như hôm nay. Hiện tại người trên giàn giáo đã được đưa xuống, người có trách nhiệm cũng đã đến hiện trường để giải quyết vấn đề. Nếu Tô Khải Văn đại biểu thị ủy và Phan bí thư đều ở đây, việc này tôi sẽ giao cho bọn họ xử lý. Lão Hùng, nhờ anh chuyển lời với Đàm bí thư, nói tôi cảm tạ ông ấy đã quan tâm đến Mai Khê. Đồng thời cảm tạ luôn người đã kịp thời phản ánh khốn khó của chúng tôi lên thị ủy, công tác ở Mai Khê về sau sẽ làm tốt hơn…”
Hùng Văn Bân thả điện thoại xuống, đứng trước bàn làm việc, nhìn ra cây cối cành lá điêu linh ngoài song, than dài một hơi… Qua rất lâu mới như tỉnh ra, đi đến trước cửa phòng làm việc Đàm Khải Bình, gõ cửa bước vào.
“Chuyện công nhân leo lên giàn giáo đã tra rõ ràng, vấn đề không phải ra ở Mai Khê, mà từ chuyện thiếu nợ tiền công trình của xưởng cơ khí hai năm trước, đến nay công nhân vẫn chưa nhận được tiền. Vừa vặn có nhà thầu chạy đến Mai Khê nhận công trình, đám công nhân mới đuổi tới Mai Khê đòi nợ.” Tất nhiên Hùng Văn Bân sẽ không đem oán khí trong lời Thẩm Hoài nói ra thêm dầu vào lửa, mà nhẹ nàng nói: “Nhà thầu kia đã đến hiện trường giải quyết vấn đề, đám công nhân cũng đi xuống rồi, công tác xử lý tiếp theo do Tô Khải Văn và Phan Thạch Hoa trực tiếp giải quyết…”
Trong quá trình Hùng Văn Bân báo cáo, Đàm Khải Bình không hề dừng nhìn văn kiện, đợi Hùng Văn Bân nói xong hắn mới thả tài liệu trong tay lên bàn, nói: “Chuyện này cậu tự thân xuống một chuyến, nhất định phải xử lý nghiêm túc, hỏi hỏi xưởng cơ khí xem, vì sao hai năm trước đã không có tiền còn muốn xây văn phòng?”
Nói xong Đàm Khải Bình lại cầm tập tài liệu lên xem tiếp, Hùng Văn Bân yên ắng lui ra ngoài, gọi tài xế chở mình xuống Mai Khê, nhìn sắc trời đã dần dần chuyển đen, không biết đêm nay có hạ tuyết không nữa.
Đến Mai Khê, thấy Phan Thạch Hoa đã mượn tạm một cửa hàng trong khu phố thương nghiệp Tân Mai thôn làm văn phòng tạm thời, đốc thúc thầu khoán Chu Hữu Tài đem tiền lương trả cho công nhân.
Thấy Thiệu Chinh cũng ở đây song không thấy Thẩm Hoài đâu, Hùng Văn Bân hỏi: “Thẩm bí thư ở đâu?”
“Thẩm bí thư đang trong nhà hàng Chử Cốc, cậu ấy nói còn nợ 5 công nhân này một cái nhân tình, đợi bên này thanh toán xong, muốn mời bọn họ đến nhà hàng Chử Cốc ăn cơm chiều rồi đưa ra tiễn ra nhà ga.” Thiệu Chinh nói.
Hùng Văn Bân gật đầu, cũng không nói gì thêm, việc này được giải quyết thuận lợi là tốt, cũng không nói rốt cuộc vì sao Thẩm Hoài thiếu nợ nhân tình đám công nhân kia.
Sắc mặt Tô Khải Văn, Phan Thạch Hoa rất khó coi, tưởng đây là Thẩm Hoài muốn làm cho bọn mình xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...