Phong Khí Quan Trường

Báo cáo tình hình xong, Thẩm Hoài liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Nói là về phòng nghỉ ngơi, nhưng thực ra lúc này Thẩm Hoài không cách nào nhắm mắt ngủ cho được, có quá nhiều sự việc mà hắn cần phải suy nghĩ.

Thẩm Hoài có thể nhìn ra Đàm Khải Bình rất hân thưởng mình, tâm lý chỉ lặng lẽ cười: Nếu để hắn từ trong mồm người khác nghe ra Thẩm Hoài trước đây là cái loại người gì, liệu còn sẽ giữ được ấn tượng như hôm nay?

Đúng là hắn muốn lưu lại Đông Hoa, không chỉ muốn lưu lại Đông Hoa, tốt nhất là có thể được điều tới thị trấn Mai Khê.

Chỉ có như thế hắn mới có thể ở gần bảo vệ tiểu Lê, khiến nàng không bị người khác bắt nạt. Làm sao hắn có thể nhẫn tâm mắt trừng trừng nhìn em gái mình trải qua những ngày gian nan khi không có anh trai bên cạnh?

Vì có thể được ở bên người tiểu Lê, cho dù phải đứng trước quyết định nhảy ra giảo cục, đập nồi dìm thuyền hắn cũng không chút do dự.

Đương nhiên Trần Minh Đức vừa chết, quan hệ nhân mạch của hắn ở Đông Hoa cũng xong đời, thành một “kẻ cô đơn” đúng nghĩa.

Thẩm Hoài thầm nghĩ: Lúc này mình đã chúng phản thân ly, không có khả năng được Tống gia chống lưng, tư lịch bản thân lại cạn, nếu kiên trì lưu lại Đông Hoa, từ đó về sau quá nửa sẽ chịu đày ải, đứng ngoài mép biên quyền lực.

Nhưng tử tế suy xét thì cho dù không vì tiểu Lê mà vỗ mông đít rời khỏi Đông Hoa, kết quả liệu có tốt hơn?

Tống gia, Thẩm gia đều sẽ không tiếp nhận hắn, trong thời gian ngắn điều về Bắc Kinh hoặc ra nước ngoài phát triển đều là ước muốn viển vông. Nếu điều tới thành phố khác, nhân sinh không quen, trừ lang thang phiêu bạt lại có thể làm gì?


Trước đây với Đông Hoa Thẩm Hoài cũng là khách qua đường, theo Trần Minh Đức đến đây hơn nửa năm, không chỉ không xây dựng được mạng lưới nhân mạch, tính cách kiệt ngạo không thuần còn khiến hắn đắc tội không ít người. Đặc biệt trước mắt đã đem hai con tọa sơn hổ ở Đông Hoa là Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu đắc tội sạch sẽ, đi hay bỏ cũng đều không phải lựa chọn tốt đẹp gì cho cam.

Nhưng “hắn” đã sống trên đất này hai mươi chín năm, quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ, từng con người, từng sự việc ở nơi đây. Ý thức lẫn linh hồn hắn đều có một tình cảm khó mà chia cắt với mảnh thổ địa này. Hơn nữa ở đây hắn cũng biết người nào đáng tin, đáng ỷ lại, kẻ nào phải dè chừng đối phó…

Nếu có, dù chỉ một tia khả năng, Thẩm Hoài thà đánh đổi tất cả để ở lại Đông Hoa phát triển.

Nhưng trải qua mấy năm sống chật vật trong xưởng thép khiến Thẩm Hoài cực không nguyện ý tiếp tục để người khác giẫm đạp, không thể sống những ngày giãy dụa trong vô vọng như trước.

Lúc này không cách nào mượn sức Tống gia, Thẩm gia. Chí ít từ tình cảnh trước mắt, chuyển cơ duy nhất của hắn ở thành phố Đông Hoa đều gửi gắm trên người Ngô Hải Phong.

Thẩm Hoài trước đây, chắc bị hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng, có thể nói từ nhỏ đã quen tai quen mắt, đối với quan trường có một sự mẫn cảm mà người thường khó bì kịp. Chỉ vì tính cách sai khiến, nên có nhiều sự tình tuy trong đầu rõ ràng quan hệ lợi hại, nhưng tâm lý phản nghịch khiến hắn bất chấp tất cả, thường thường làm ra đủ chuyện hoang đường.

Mà linh hồn và ý thức của Thẩm Hoài thực tế bây giờ đã trải qua đủ quá trình nằm gai nếm mật, đối với nhân sinh sớm có lĩnh ngộ. Trước khi xảy ra tai nạn, hắn một mực cố gắng thi nghiên cứu sinh kinh tế của đại học Bắc Kinh, nỗ lực cốt để nhảy ra vòng tròn nhỏ Đông Hoa, hòng tìm con đường khác phát triển…

Thẩm Hoài biết, tuy trọn cả sự việc đều do Cao Thiên Hà đứng sau giật dây, nhưng Cao Thiên Hà ẩn tàng sau màn quá kín đáo, khiến ai cũng không cách nào chỉ trách hắn được.

Mà Đàm Khải Bình cũng công khai nói cho hắn biết, đừng để sự việc phát triển quá phức tạp. Vậy thì Ngô Hải Phong - kẻ một mực bị dắt mũi phải gánh vác hậu di chứng mà sự kiện này để lại, rất có khả năng đi tong luôn cả sự nghiệp chính trị.

Thẩm Hoài mặc cả quần áo nằm trên giường, giày cũng lười cởi, chân vắt lên ghế, ngấm ngầm cảm khái: Quan trường trước nay đúng là không phải là chỗ gì sáng sủa cả.


Hắn không rõ Đàm Khải Bình sẽ báo cáo với trên tỉnh những gì, đó không phải là thứ hắn có thể khống chế, nhưng chỉ cần không đem Ngô Hải Phong đập một gậy chết tươi, vậy Ngô Hải Phong hẳn phải nợ hắn một món nhân tình.

Khoan đề cập đến ám thị ấn mạnh tay lên vai mà Ngô Hải Phong để lại lúc rời khỏi hiện trường. Vì ngày sau ở Đông Hoa dễ thở hơn một chút, Thẩm Hoài càng không hy vọng Ngô Hải Phong bị đả kích quá trí mạng, hy vọng hắn còn có thể lực để đấu nhau với Cao Thiên Hà…

Nghĩ đến chỗ này, Thẩm Hoài lại bật cười khanh khách, người ta đều nói người chết chim hướng lên trời, bận tâm ba chuyện này làm gì, giờ cứ giống như chơi xóc đĩa thôi, đặt cược chờ mở bát là được rồi.

Đưa tay sờ sờ túi quần, bên trong rỗng tuếch, mới nhớ ra thuốc lá, túi xách đều bỏ lại trong xe, liền đứng dậy đi xuống lầu…

****************

Sau khi Thẩm Hoài rời đi, Đàm Khải Bình cầm điện thoại lên, báo cáo với trên tỉnh tình hình thực tế cũng như kết luận sơ bộ về cái chết của Trần Minh Đức.

Tuy là “tình hình thực tế” nhưng cách trình bày lại vô cùng quan trọng, vấn đề nên rút bớt tận lượng rút bớt, chỉ xoay quanh trọng tâm là xác thực quan điểm của thị ủy Đông Hoa cũng như quá trình, nguyên nhân cái chết của Trần Minh Đức.

Đàm Khải Bình hiểu rõ trong tỉnh sẽ không muốn sự việc phát triển quá phức tạp, có thể giải quyết gọn gàng hậu sự cho Trần Minh Đức, không để lại di chứng cho tỉnh ủy mới là việc cần thiết. Thế nên tin Trần Minh Đức chết vì tắm nước lạnh khiến bệnh tim phát tác mới là thứ trong tỉnh hy vọng nghe thấy nhất.

Thẩm Hoài suy đoán có khả năng hai người Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng bị Cao Thiên Hà thao túng, cố ý động tay động chân lên cái chết nhằm quấy nước đục, Đàm Khải Bình cũng tin tưởng khả năng này.


Nói cho cùng, hành động của đám người Cao Thiên Hà so với Ngô Hải Phong hàm hồ khi báo cáo về cái chết của Trần Minh Đức càng khốn nạn, càng ác liệt. Nhưng đó chỉ là suy đoán, không có chứng cớ xác thực. Ngoài ra, muốn không để sự việc phức tạp hóa, có một số việc chỉ có thể giấu lại ở trong lòng.

Đàm Khải Bình không có vướng mắc gì với Đông Hoa, cũng không muốn kiếm chác gì trong mớ bòng bong này, càng không muốn bị ngập quá sâu. Thế nên không bênh vực Cao Thiên Hà hay đỡ lời cho Ngô Hải Phong, đầu tiên hắn phải bảo đảm cho ý đồ tỉnh ủy được thực thi một cách quán triệt.

Lúc báo cáo về cái chết của Trần Minh Đức, Ngô Hải Phong hàm hồ không làm rõ quan điểm, trách nhiệm này hắn phải đứng ra gánh, Đàm Khải Bình không thể thế hắn giải vây. Nhưng ở những sự tình khác, Đàm Khải Bình liền báo cáo sơ sài, thậm chí không nhắc nửa chữ đến việc Ngô Hải Phong đem Thẩm Hoài đá sang một bên. Hắn làm thế coi như đã phải đạo với Ngô Hải Phong lắm rồi.

Còn về Ngô Hải Phong có thể giữ được ghế hay không, cái đó phải nhìn hắn đi vận động quan hệ trong tỉnh như thế nào. Về phần trong tỉnh có chỉnh đốn đội ngũ Đông Hoa hay không, Đàm Khải Bình không nghĩ quá nhiều.

Sau khi báo cáo với trên tỉnh, Đàm Khải Bình lại gọi tới Bắc Kinh.

***************************

Ở đầu kia điện thoại, Tống Kiều Sinh đã đợi đến nửa đêm.

Tuy Tống Kiều Sinh đã qua 50 nhưng tinh lực vẫn dồi dào, không hề bởi thức đêm mà có vẻ nào mệt mỏi.

Nghe thấy tiếng điện thoại, Tống Kiều Sinh bật dậy nhanh hơn cả thư ký, lẹ làng cầm ống nói lên: “Ừ, lão Đàm hả, tôi còn chưa nghỉ ngơi, đang đợi điện thoại của cậu đây…”

“Tống bộ trưởng, Tống gia thật đúng là nhân tài lớp lớp a…”

Giọng nói sảng lãng của Đàm Khải Bình từ trong điện thoại vọng tới khiến thần kinh Tống Kiều Sinh banh chặt nửa ngày qua như được thả lỏng, phụ họa cười một tiếng, nói rằng: “Lão Đàm, tôi đợi điện thoại cả buổi, vậy mà cậu còn có tâm tình đùa được. Sự tình xử lý đến đâu rồi?”

Hiện tại Tống Kiều Sinh là phó trưởng ban tổ chức TW, tuổi lại mới qua 50, tiến lên thêm một bước liền đến địa phương làm phong cương đại quan, có lưu ở TW cũng có thể chấp chưởng ban ngành --- Tuy nói Đàm Khải Bình và Tống Kiều Sinh làm thế giao đã nhiều năm, nhưng quan chức bản thân lại thấp hơn Tống Kiều Sinh một đoạn, nói chuyện cũng biết nắm chắc phân tấc, sẽ không ngây thơ cho rằng đây đó có thể ngang vai đối đãi.


“Trước mắt tôi đã làm rõ sự việc, đáng tiếc đồng chí Minh Đức vì tắm nước lạnh không may khiến bệnh tim phát tác, lại để lỡ mất thời gian cấp cứu nên đã qua đời, vừa rồi tôi mới báo với trong tỉnh xong. Ý của tỉnh ủy là để tôi ở lại Đông Hoa, lo cùng gia thuộc xử lý hậu sự cho đồng chí Minh Đức, Tống bộ trưởng còn có chỉ thị gì không…”

“Trần Minh Đức từng làm thư ký cho lão gia tử, phẩm tính như thế nào chúng tôi đều rõ ràng, sự tình có thể được giải quyết như vầy là tốt rồi, chuyện của tỉnh Hoài Hải tôi có thể chỉ thị gì được?” Tống Kiều Sinh nói chuyện cũng có phân tấc, cho dù Đông Hoa hắt nước bẩn đổ lên đầu Trần Minh Đức, hắn vì việc đó mà nổi đóa, song cũng phải khống chế không đi nhúng tay sự vụ Hoài Hải, để miễn chọc người chán ghét, lại hỏi thêm rằng: “Thẩm Hoài không gây rắc rối gì cho cậu chứ?”

Hắn vốn không muốn nhắc đến Thẩm Hoài, nhưng Thẩm Hoài là thư ký cho Trần Minh Đức, hẳn lúc ở Đông Hoa Đàm Khải Bình đã tiếp xúc qua với Thẩm Hoài, mới ngay câu đầu tiên liền nói “Tống gia nhân tài lớp lớp.”

Ai cũng nói “việc tốt phô ra, xấu xa đậy lại”, người ngoài không hiểu phẩm tính Thẩm Hoài ra sao, Tống Kiều Sinh lại rõ như lòng bàn tay, lòng thầm nghĩ: Thằng mất dạy chỉ biết gây chuyện kia …. Nhân tài gì chứ?

Đàm Khải Bình nói: “Thẩm Hoài không hổ là con cháu họ Tống, thật không đơn giản a, may mà hắn kịp thời đứng ra mới khiến sự tình có chuyển cơ nhanh thế này…”

Đối với Thẩm Hoài, Đàm Khải Bình không có thành kiến. Biểu hiện đêm nay của Thẩm Hoài là hắn tận mắt chứng kiến, sở dĩ cảm thụ rất chân thực, nói phen lời này là xuất phát từ chân tâm thực ý, không cảm giác thấy có gì quá đáng.

Nhưng nghe vào trong tai Tống Kiều Sinh lại là một phen cảm thụ khác.

Tống Kiều Sinh chỉ cho rằng Đàm Khải Bình không rõ con người Thẩm Hoài, chỉ thấy hắn là con cháu Tống gia, mới khắc ý nói mấy câu lời hay xã giao, lấy lòng bên này.

Tống Kiều Sinh cười cười nói: “Tiểu tử này, chỉ cầu ở bên ngoài an phận chút, đừng rước họa vào thân là đã tạ thiên tạ địa rồi; không khiến cậu phiền hà là được…” Nói xong liền không nguyện nhắc thêm về Tống Hoài, mà chuyển vấn đề sang chuyện khác.

Đàm Khải Bình cũng có thể nghe ra thái độ lãnh đạm của Tống Kiều Sinh khi nói về Thẩm Hoài, mới đầu còn hơi nghi hoặc, sau một lúc mới hiểu ra: Rốt cuộc Thẩm Hoài chỉ là cháu trai Tống Kiều Sinh, mà bản thân Tống Kiều Sinh cũng có hai người con trai đã trưởng thành, cháu trai có thân đến đâu cũng không thể nào bì với con ruột được?

Hắn thầm nghĩ: Có lẽ quan hệ bên trong của Tống gia phức tạp hơn bề ngoài nhiều, mà thường thường đại gia tộc nào cũng đều mắc phải tật xấu này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui