Một chưởng lôi đình này xuất ra, Nguyễn Phi Dự cũng không thèm nhìn tới Nghiêm Bằng đang chậm rãi ngã xuống, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn lụa che miệng ho khan một hồi. Hắn ho đến tê tâm liệt phế, gồng mình gắng sức, tựa như muốn đem cả phổi cũng bắn ra ngoài.
Nhưng mà không một ai còn dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một kiếm phá vân khai thiên địa,
Ba đao chém xuống định càn khôn.
Đông Tây Phật Đạo tranh sau trước,
Nam Nho, Bắc Hiệp luận sinh tồn.
Tần Lan Thường từ nhỏ đã nghe truyền thuyết về tám người này mà lớn lên, đáng tiếc sinh không gặp thời. Nàng như cây dương liễu con con chưa cao đến thắt lưng thì tám đại cao thủ cũng đà xế bóng. Có kẻ anh hùng đã xuống mồ, hoặc người khuất nẻo hồng trần vô tung vô ảnh, hoặc truyền thừa hậu nhân không theo kịp tổ tiên, cho tới bây giờ không gánh vác nổi thanh danh cao chót vót ngày xưa.
Bởi vậy nàng mới dám đem nhất đại Nam Nho xem như lão tặc có một chút lợi hại, cảm thấy trái phải bất quá cũng là hai chữ đồn đại; Lại không biết rằng mãnh hổ mặc dù đã già, nhưng uy vẫn còn đó.
Nàng nhìn thi thể chết không nhắm mắt kia, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên thiên linh cái, nhất thời cái gì cũng không nói nên lời.
Đó cũng là lần đầu tiên Diệp Phù Sinh nhìn thấy Nguyễn Phi Dự động thủ.
Mười năm qua y cùng Nguyễn Phi Dự giao thiệp không ít. Nhưng mà Nguyễn Phi Dự thân ở địa vị cao, cho dù không phải Tam Muội thư viện thì cũng là triều đình hộ vệ, chưa bao giờ thiếu người xả thân chịu chết vì hắn. Trong trí nhớ của Diệp Phù Sinh, vị Nam Nho này cho tới bây giờ đều là quân sư ở trong màn trướng tươi cười mà đàm luận bày mưu nghĩ kế, đề bút viết xuống là hô gió gọi mưa, hình tượng giống kẻ văn sĩ khéo léo hơn là võ quân.
Nhưng Diệp Phù Sinh lúc trẻ đã chịu qua thiệt thòi, cho tới bây giờ sẽ không khinh thường bất luận kẻ nào, huống chi là một người có tên trong tám đại danh thủ cao nhất thiên hạ. Cho dù Nguyễn Phi Dự vẫn luôn biểu hiện giống như một lão quỷ bệnh hoạn, y cũng đều đặt ở trong lòng một tia cảnh giác. Bởi vậy lúc thấy hắn bất chợt hạ thủ, Diệp Phù Sinh chỉ ngẩn ra một chút liền phục hồi lại tinh thần.
Thuốc mê trong đồ ăn đích thực là hàng tốt, nhưng mà Thương lộ lại càng là đồ vật trân quý khó có được trên đời, không những có thể giải độc thanh tâm, đối với mấy thứ thuốc mê cũng đều có thể hóa giải dược tính rất nhanh. Chỉ trong chốc lát như vậy, cảm giác tay chân tê liệt đã tan đi, Diệp Phù Sinh cử động cổ tay một chút, chậm rãi đứng lên.
Lúc Nguyễn Phi Dự động thủ, Trương Trạch đã đoán được bọn họ dùng thủ đoạn giải thuốc mê, trước mắt thấy Diệp Phù Sinh đứng dậy, hắn không chút nghĩ ngợi mà đem Tú Nhi đã bị dọa đến mặt mũi trắng bệch đẩy ra phía sau, quát: “Khóa cửa, chạy!”
Tú Nhi bị biến cố này dọa ngốc, bị hắn đẩy một cái liền ngã xuống đất, chân tay luống cuống mà ngẩng đầu nhìn hắn. Sau một lúc lâu nàng mới kịp phản ứng, hét lên một tiếng, loạng choạng chạy ra ngoài. Cuối cùng cũng không quên lời Trương Trạch dặn dò, tay chân quýnh quáng mà đem phiến cửa gỗ có cũng như không kia đóng lại.
Tần Lan Thường rút kiếm liền muốn phá cửa đi ngăn lại, không ngờ Trương Trạch nhìn già nua ra tay lại thập phần nhanh nhẹn. Chỉ thấy tay phải hắn hướng về cạnh bàn mò một cái, thế nhưng lấy ra một thanh đoản đao, dài chỉ khoảng hơn một thước, mỏng nhẹ như giấy, nhìn qua tựa như đồ chơi lừa gạt hài tử.
Nhưng mà thân hình hắn nhoáng lên một cái, nửa điểm cũng không thấy sự trì trệ của tuổi tác, bả đao theo tay hắn vươn ra, chỉ trong khoảnh khắc đã không nghiêng không lệch quét ngang trước mặt Tần Lan Thường, lưỡi dao như xuyên không bay qua, liền muốn quấn lên cổ họng nàng.
Tần Lan Thường dưới chân chưa vững, lúc này không kịp phản ứng. Lục Minh Uyên biến sắc, bàn tay ở trên bàn đập một cái, mấy hạt đậu phộng trên bàn bị nội lực chấn tung lên, chỉ trong khoảng khắc đã thấy ngón tay hắn như hoa sen nở rộ, những hạt đậu đó phân loạn bay ra, lại ở thời điểm suýt xảy ra tai nạn bắn về phía mấy đại huyệt trên người Trương Trạch.
Rơi vào đường cùng, Trương Trạch triệt đao quay về phòng thủ. Hạt đậu phộng đập vào trên lưỡi dao, lại phát ra tiếng động leng keng. Nhưng mà Lục Minh Uyên chung quy thương thế chưa lành, nội kình sai lệch một chút, ba chiêu sau liền bị đẩy ra, đao phong lao đến, nhắm thẳng vào mặt Nguyễn Phi Dự!
Mũi đao cách con mắt hắn chưa đầy một tấc, chỉ là Trương Trạch không thể tiến thêm một ly nào.
Diệp Phù Sinh đã đến bên cạnh hắn.
Trước một khắc Diệp Phù Sinh còn đứng ở bên cạnh Nguyễn Phi Dự, chưa đầy một cái chớp mắt y đã tiến đến bên người Trương Trạch, một tay chế trụ bả vai, một tay nắm chặt cổ tay đang cầm đao của hắn, nhìn như nhẹ nhàng lại vững như bàn thạch.
Trương Trạch ở trong quân ngũ nhiều năm, một thân khí lực phi thường không người sánh bằng, cho dù lớn tuổi cũng không thấy suy giảm, nhưng mà giờ khắc này bị y bắt chẹt bả vai cùng cổ tay, vậy mà không thể động đậy mảy may, cho dù cừu nhân ngay ở trước mắt, lại không thể tiến thêm một bước.
“Tuy nói oan có đầu nợ có chủ, nhưng trước mắt là tình huống đặc biệt, chỉ có thể cáo lỗi.” Diệp Phù Sinh thở dài, biến trảo thành chưởng, đẩy ra một đao đe dọa của hắn, đồng thời tay trái đang chế trụ bả vai đối phương một đường đi xuống, bắt lấy khuỷu tay phải của hắn thuận thế bóp nhẹ, chỉ nghe “rắc” một tiếng, xương liền trật khớp.
Đoản đao rơi xuống đất, Trương Trạch đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Diệp Phù Sinh thấy vậy liền buông lỏng tay, không có ý muốn đả thương tính mạng của hắn. Nhưng mà hai mắt lão giả tơ máu dầy đặc đảo nhanh qua người bọn họ, lại là dùng sức đem răng cắn một cái, trên gương mặt tái nhợt chợt trào ra huyết sắc, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm ngoan cố chống cự, cũng không để ý đến Diệp Phù Sinh, đột nhiên đánh về phía Nguyễn Phi Dự.
Diệp Phù Sinh thấy được khóe miệng hắn một dòng máu tươi chảy xuống, chắc là trong răng có ẩn dấu bí dược nào đó, khi cắn vỡ ăn vào liền sẽ phát cuồng. Ý niệm vừa điểm, y thuận tay đem Tần Lan Thường đẩy ra bên cạnh, xoay chưởng thành đao chém thẳng vào phần eo Trương Trạch – Lần này nếu đánh trúng, cho dù không chết, nửa đời sau cũng chỉ có thể tàn phế.
Khoảng khắc chưởng đao sắp chạm vào bên hông, bàn tay Trương Trạch đã đến trước mặt Nguyễn Phi Dự. Lúc này mới phát hiện móng tay hắn đen sậm, nhưng lại không phải là do bùn đất khi canh tác ngày mùa, mà ánh lên màu xanh sậm, chỉ sợ là trộn lẫn độc dược, nếu mà cào lên da trầy xước ra, kết quả chắc chắn không phải tốt đẹp gì.
Lục Minh Uyên thấy thế, không chút nghĩ ngợi mà lấy thân mình đi chắn. Đúng lúc này, cánh tay khô gầy từ dưới nách hắn thò ra. Chiêu thức ấy của Nguyễn Phi Dự vẫn nhanh như chớp, chuẩn xác mà nắm vào cổ họng Trương Trạch.
Thấy vậy, Trương Trạch không sợ lại tỏ vẻ vui mừng, bàn tay trái đang giơ ra trước trái rất nhanh thu lại, hung hăng chộp vào trên cánh tay Nguyễn Phi Dự. Một trảo này xé rách ống tay áo, ở trên cánh tay khô gầy tái nhợt lưu lại bốn vết máu!
Ngay sau đó, phần eo truyền đến đau nhức, giống như cây cung đang căng bị gãy từ giữa, nửa người dưới đột nhiên mất khí lực, một tay Diệp Phù Sinh đã túm áo Trương Trạch đem hắn quẳng về phía sau. Lão nhân khô gầy phủ phục trên mặt đất, cũng không đứng dậy nổi, một bên hộc máu, một bên chằm chằm nhìn Nguyễn Phi Dự, cười cuồng loạn: “Đoạt hồn thảo! Ha ha… Đoạt hồn thảo! Nguyễn lão tặc bồi ta cùng chết! Đủ rồi! Đủ rồi!”
Đoạt hồn thảo là một loại cỏ độc sinh trưởng ở Bắc cương, cũng rất hiếm gặp, kiến huyết phong hầu (*). Nghe vậy, sắc mặt Lục Minh Uyên trắng bệch. Tần Lan Thường bị biến cố này làm kinh sợ, không biết đến tột cùng nên vui hay buồn. Diệp Phù Sinh nhíu mày, lập tức cởi tiểu ngân hồ bên hông xuống đi về phía Nguyễn Phi Dự, tự hỏi không biết Thương lộ có thể giải được loại kịch độc này hay không.
[(*)kiến huyết phong hầu: gặp máu liền khiến nạn nhân cấm khẩu, chết ngay]
Nhưng mà khi y đến gần, đã thấy cánh tay kia vết máu loang lổ, máu chảy ra … là màu đỏ thắm.
Tiếng cười của Trương Trạch đột nhiên im bặt.
Nguyễn Phi Dự dùng chiếc khăn lụa kia bịt lại vết thương, cúi đầu, nhìn không rõ là vui hay giận. Hắn ho nhẹ hai tiếng, đi đến trước người Trương Trạch, thản nhiên nói: “Lão hủ còn mệnh chưa tuyệt, đáng tiếc không như ngươi mong muốn.”
Trương Trạch mặt vàng như giấy, cũng không sợ hãi, chỉ là trong mắt đầy vẻ không cam lòng. Hắn bỗng nhiên vươn tay trái ra gắt gao nắm chặt chân Nguyễn Phi Dự, dùng sức thật lớn, khiến cho móng tay mang chất độc đều bấm sâu vào trong da thịt. Máu chảy thấm xuống hài, Nguyễn Phi Dự vẫn không nhúc nhích, giống như không hề biết đau.
Màu máu đỏ thắm như châm vào ánh mắt khiến hắn đau đớn. Thân thể Trương Trạch bị bí dược thấm vào giờ khắc này rốt cục chống đỡ không nổi, toàn thân hắn không thể khống chế mà co rút, thanh âm cũng run rẩy: “Ông trời… ông trời… không… không có mắt!”
Tần Lan Thường nhìn bộ dạng này của hắn, kinh sợ lúc trước cho tới bây giờ lại trở thành đồng tình. Biết thêm lão giả tóc trắng xoá này trên thực tế là binh sĩ năm đó đi theo Bắc Hiệp vào sinh ra tử, chút tức giận cũng tiêu tan. Nàng thu hồi kiếm, rũ xuống mí mắt, nhẹ giọng hỏi: “Ngài nói, mình là phó tướng của Tần công? Chỉ là ta nghe nói, Tần công một đời quang minh lỗi lạc, vì cái gì các ngươi phải làm việc đánh lén ám hại như thế này?”
“Tiểu cô nương, khụ… trên đời này, người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm…” Trương Trạch nhìn nàng, ánh mắt chạm đến đôi mắt to sáng ngời của cô nương này, trong lòng giống như bị cái gì đâm một cái. Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Nguyễn Phi Dự nói “Tần công một đời vì nước, lại bị lão tặc này làm hại, cả nhà không được chết tử tế … Nếu ông trời không có mắt, quốc pháp không có công đạo, chúng ta đây liền thay trời hành đạo, diệt trừ kẻ xấu.”
Nguyễn Phi Dự nhàn nhạt nói: “Ngươi cho dù hôm nay giết được lão hủ, ngày sau xuống Hoàng tuyền, Vân Phi huynh cũng không nhắm mắt.”
Vân Phi là tên tự của Bắc Hiệp Tần Hạc Bạch. Diệp Phù Sinh qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên mới nghe được Nguyễn Phi Dự nhắc tới cái người bị chính mình một tay đẩy xuống đài cao, ngữ khí bình thản tự nhiên, không giống cừu địch thủy hỏa bất dung như lời đồn cũng như ghi chép trong án tông, mà lại giống như lão hữu rượu đục tương giao một ly dốc cạn vậy.
“Tần công nghĩ như thế nào, chúng ta không biết… Vậy, liền đi xuống hỏi ngài một câu…” Trương Trạch phun một ngụm máu, hơi thở mong manh, lại nở nụ cười “Nguyễn lão tặc, không bằng ngươi theo ta cùng đến hỏi một chút đi!”
Trong lòng Diệp Phù Sinh giật thót lên. Trương Trạch cố sức mà xê dịch thân thể, máu tươi đã chảy sũng nền gạch dưới thân hắn, trong đó có một khối gạch cao hơn mặt đất một chút, chỉ là căn phòng này cũ nát, trong lúc nhất thời không ai có thể chú ý tới.
Diệp Phù Sinh lập tức vươn tay đi chặn, đáng tiếc là không còn kịp. Bàn tay Trương Trạch đã đè thật mạnh xuống, dưới chân vang lên thanh âm cơ quan phát động rất nhỏ!
Tần Lan Thường đã sợ đến nhắm mắt lại.
Nhưng mà sau một lát, không có tiếng nổ ầm ầm, cũng không có trời sụp đất nứt, hết thảy vẫn im ắng, tựa hồ không hề phát sinh cái gì.
Nàng mở mắt ra. Đích thực cái gì cũng không xảy ra.
Cơ quan đã khởi động, chỉ là toàn bộ căn nhà vẫn bình yên như trước. Hai mắt Trương Trạch trợn lên, trên mặt Lục Minh Uyên cũng không áp chế được kinh nghi, chỉ có Nguyễn Phi Dự vẫn bình chân như vại.
Cánh cửa gỗ bị người đẩy ra. Tú Nhi vừa rồi chạy ra ngoài bị đẩy ngược trở vào, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ nói không nên lời. Ở sau lưng nàng, một người ngược ánh chiều tà đi vào trong phòng, trường bào tối màu, tay áo chẽn thêu ám văn được tà dương bọc trong một màu vàng nhạt, rõ ràng là màu sắc thâm trầm, lúc này lại ấm áp đến không thể ngờ được.
Diệp Phù Sinh một đường nóng ruột nóng gan, đến giờ phút này thực sự nhìn thấy người nọ, nhưng không bất ngờ. Ngược lại y lại có cảm tưởng dường như lá rụng về cội, trần ai lạc định.
“A Nghiêu,” Y híp mắt, nở một nụ cười; Trong ngữ khí ôn hòa mang theo một tia vui sướng “Ngươi đã trở lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...