Trên đời này hiểu rõ Hách Liên Ngự nhất chỉ có hai người. Một là Mộ Thanh Thương, người thứ hai chính là Triệu Băng Nga. Bởi vậy cho dù nàng hiện tại nói một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn, trong lòng lại minh bạch, sáng như gương.
Hách Liên Ngự đại nạn không chết, nhưng mà bại lộ mưu đồ quỷ kế của Táng Hồn cung, cục diện hiện nay vừa mất tiên cơ lại còn hao tổn không ít nhân thủ. Lấy hiểu biết của Triệu Băng Nga đối với người này, hắn ngàn vạn lần không chịu từ bỏ ý đồ.
Nếu Hách Liên Ngự muốn chuyển bại thành thắng, chỉ bằng Tiêu Diễm Cốt cùng nhân thủ dưới trướng còn sót lại khẳng định làm không được. Như vậy hắn nhất định phải lần nữa thu nạp thế lực, tỷ như… Ma Yết của Triệu Băng Nga.
Trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có kẻ ngốc mới không lợi dụng địch nhân. Hách Liên Ngự lần này tìm được đường sống trong chỗ chết liền đem việc lớn việc nhỏ đều phân tích rõ ràng. Hắn rất minh bạch lý do tại sao Triệu Băng Nga quay giáo, dĩ nhiên cũng biết nên uy hiếp như thế nào để bắt được nàng.
Triệu Băng Nga tuy rằng lợi hại, rốt cuộc vẫn là nữ nhân, hơn hết thảy lại là một người mẹ. Nàng trước đó lấy Triệu Kình giả làm ngụy trang che mắt Hách Liên Ngự nhiều năm như vậy nhưng không vội vã trở mặt, không phải chính là vì muốn đem toàn bộ tin tức thân nhi tử của mình vùi lấp? Cho tới bây giờ chân ý hiển lộ, nếu không phải Hách Liên Ngự mạng lớn đa nghi, chỉ sợ đã là chết ở trong tay nàng lại còn làm quỷ không được minh bạch.
Hiện tại hắn lợi dụng Huyền Tố trọng thương Triệu Băng Nga. Nếu không có Trường Sinh cổ bảo vệ tâm mạch, chỉ sợ nàng đã làm quỷ dưới kiếm của chính con ruột mình. Nhưng mà sóng này vừa lặng sóng kia lại dâng lên, Ma Yết thật vất vả không đả thương Huyền Tố mà điểm trụ được đại huyệt của hắn, đám võ lâm bạch đạo lại đuổi đến đây, đối Huyền Tố miệng hô “Tiêu Diễm Cốt”. Sau khi nhìn thấy Triệu Băng Nga càng là lửa giận bốc lên, chứng thực bọn họ là đồng đảng.
Triệu Băng Nga không ngốc, dĩ nhiên đoán được trong đó tất có hiểu lầm. Đến lúc nàng giương mắt nhìn thấy Tiêu Diễm Cốt bên cạnh Hách Liên Ngự ăn mặc trang điểm không khác gì Huyền Tố, đã minh bạch bảy tám phần …
Hách Liên Ngự là lấy Huyền Tố làm lợi thế, mượn đám người bạch đạo đó tạo áp lực cho nàng. Nếu Triệu Băng Nga cắn răng nhất quyết không giải thích thân phận Huyền Tố, như vậy bọn họ chắc chắn lọt vào vòng vây công kích của bạch đạo. Cho dù có thể mượn lực Ma Yết tìm ra lối thoát, cũng phải tổn binh hao tướng. Chưa nói đến việc thuận lợi rời đi Vấn Thiện sơn như kế hoạch trước đó, chỉ hơi không lưu ý cũng có thể bị Hách Liên Ngự phản kích bắt giết;
Nhưng nếu Triệu Băng Nga chứng minh thân phận Huyền Tố, cố nhiên có thể giải trừ tình thế lửa sém chân mày này. Chỉ là từ xưa đến nay chính tà không đội trời chung, Huyền Tố một khi bại lộ thân thế liền không chốn dung thân trong võ lâm. Nàng ngủ đông ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, Kỷ Thanh Yến dụng tâm lương khổ, đến chết cũng không hối tiếc, hết thảy đều hóa thành bọt nước. Con trai của nàng từ chưởng môn một phái tiền đồ vô lượng biến thành nghiệt chủng ma giáo người người khinh thường, Thái Thượng cung cũng lâm vào cảnh nghìn người chỉ chỏ, tạo cho Hách Liên Ngự càng nhiều cơ hội lợi dụng.
Triệu Băng Nga có thể không để ý thế tục thường tình, nhưng nàng không chấp nhận được Huyền Tố rơi xuống vũng bùn như vậy. Hơn nữa hắn lòng tràn đầy đạo nghĩa, thật vất vả từ vũng bùn bò lên chỗ sáng, nàng làm thế nào nhẫn tâm nhìn hắn lần nữa ngã trở xuống?
Hách Liên Ngự đoán chắc nàng không đành lòng, dĩ nhiên liền biết nàng sẽ dao động – buông xuống cừu hận cũ, lần nữa cùng Hách Liên Ngự liên thủ. Ma Yết cùng Phúc Xà hợp lực, Tiêu Diễm Cốt thả ra tín hiệu để thế thân ngụy trang của nàng mở ra đường núi phía Nam, mai phục phản kích, đợi sau khi rời khỏi tầm mắt bạch đạo sẽ đem Huyền Tố thả trở về, đây mới là lối thoát tốt nhất.
Nhưng mà cứ như vậy, Triệu Băng Nga cùng Ma Yết liền không còn đường sống nào có thể đi, chỉ có thể một đời một kiếp này cột chung thuyền với Táng Hồn cung, một đường đi đến mờ mịt, tan xương nát thịt không thể quay đầu lại.
Cờ kém một nước, phong vân biến đổi.
Trong ngực Triệu Băng Nga truyền đến cái đau thấu xương, cùng với ngứa ngáy khó có thể nhẫn nại, phảng phất như có vô vàn con trùng trong kinh mạch lăn lộn. Đó là cảm giác Trường Sinh cổ trong cơ thể nàng di động, vì nàng bảo lưu khí lực kéo dài hơi tàn.
Nàng nâng mắt lên lướt qua Ma Yết đang chắn thành bức tường người, nhìn đám bạch đạo đang lăm lăm binh khí, trong thoáng chốc trùng lắp với một màn rất nhiều năm trước;
“Yêu nữ lòng dạ khó lường, không biết liêm sỉ!”
“Kẻ ngoài quan ngoại vào trung nguyên chúng ta mai danh ẩn tích ắt có dị tâm!”
“Chính là ma giáo yêu nữ không biết thể diện, dám làm bẩn phật môn thanh tịnh, xem lễ nghĩa như không, đáng phiền đáng giận!”
“Trước đó thấy nàng theo Đoan Nhai đạo trưởng cùng Sắc Không đại sư cứu người gặp nạn, còn nói là một người tốt lòng dạ hiệp nghĩa, nguyên lai là yêu nữ Táng Hồn cung cải trang ẩn núp, lừa gạt chúng ta tín nhiệm, không biết là muốn làm cái gì!”
“Không thể để cho nàng chạy…”
“…”
Trước mắt lời mắng chửi trách cứ, đao quang kiếm ảnh đều như đan xen với ký ức, một cơn giận hận từ trong lòng nàng bùng lên, khiến cho tay chân nguyên bản lạnh lẽo cũng bắt đầu ấm áp trở lại. Trong đầu Triệu Băng Nga đã có chút mê man, là do mất máu quá nhiều cũng là do cổ trùng ảnh hưởng. Nàng chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, tay phải chậm rãi đặt lên chuôi đao.
Hoa Tưởng Dung một kiếm đã lao thẳng tới Huyền Tố. Triệu Băng Nga một đao cũng sẵn sàng đón nhận!
Ngay sau đó, đao và kiếm đồng thời bị một bàn tay trần tiếp được. Lão tăng mắt mù không biết từ khi nào đã sáp nhập chiến cuộc hỗn loạn, một tay kẹp lấy kiếm của Hoa Tưởng Dung, một tay bắt lấy đao của Triệu Băng Nga.
Triệu Băng Nga vẻ mặt đột nhiên sững lại. Hoa Tưởng Dung biến sắc, rút kiếm lui một bước, kinh nghi bất định: “Đại sư vì sao phải cứu yêu phụ này?”
“A Di Đà Phật.” Bàn tay trái Sắc Không nắm loan đao vững như bàn thạch, tay phải dựng thẳng, nhẹ tụng phật hiệu “Lão nạp…”
Bàn tay Triệu Băng Nga nắm đao căng thẳng, lưỡi dao cắt qua tay Sắc Không, máu tươi đầm đìa rơi xuống. Lão tăng lại ngay cả đau cũng không cảm thấy, thân thể che ở trước mặt nàng không chút suy chuyển.
Hốc mắt nàng đột nhiên đỏ lên, đáng tiếc nhiều năm qua đi nàng đã sớm quên mất cảm giác khóc là như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể cố gắng tàn nhẫn khàn khàn lên tiếng: “Lão lừa trọc, cút ngay!”
Bên này giằng co dĩ nhiên sẽ đưa tới chú ý của những người khác. Mắt thấy tư thế Sắc Không đứng bảo hộ trước mặt Triệu Băng Nga cùng “Tiêu Diễm Cốt”, đám người bạch đạo đều bị kinh hoảng. Tâm tư kín đáo như Hằng Viễn, Huyền Hiểu liếc nhau, sau lưng bỗng dưng chợt lạnh.
Hách Liên Ngự trên mặt ý cười càng sâu, hắn đón ánh mắt Sở Tích Vi, không tiếng động mà nhếch môi lên.
Bên này Hoa Tưởng Dung cảm thấy chấn động. Nàng nhớ tới lúc tuổi còn trẻ nghe được tin đồn, lại không dám ở lúc này mạo muội nói ra, chỉ có thể ba phải giảng hòa, nói: “Đại sư, người trong Táng Hồn cung đều là tà ma ngoại đạo người người đều muốn diệt. Huống chi yêu phụ lần này phạm phải chồng chất nợ máu, vây hãm chúng ta trong nguy nan. Ngay cả phật gia tâm địa từ bi, đối mặt với La Sát độ không được này, cũng phải hóa thân thành Kim Cương Phục Ma mới phải.”
Nàng lời ấy nói ra, xem như tạm thời đem việc Sắc Không bảo hộ Triệu Băng Nga tài tình hóa nhỏ, vừa không phủi mặt mũi Sắc Không, cũng kết luận thế cục chung lúc này. Dù sao Sắc Không hiện tại cũng xem như là người đứng đầu bạch đạo, không thể thiếu hắn trấn an dẫn lối. Nếu tại thời điểm mấu chốt này xảy ra sai lầm, sợ là ở giữa có người hữu tâm cố ý.
Hoa Tưởng Dung tính toán đến khôn khéo, đáng tiếc hiện tại dưới tình hình này, Sắc Không nếu tránh ra, Triệu Băng Nga cùng Huyền Tố ắt gặp phải bạch đạo vây sát trí mạng, lập tức Ma Yết liền trở thành thanh kiếm vô chủ, hoặc đi theo mọi người nơi này cá chết lưới rách lưỡng bại câu thương, hoặc vì báo thù ngủ đông chờ thời ngóc đầu trở lại, thậm chí… bị Hách Liên Ngự thừa dịp xâm nhập thâu tóm thế lực.
Về công về tư, Sắc Không đều không thể nhượng đến nửa bước. Bởi vậy đối mặt Hoa Tưởng Dung một phen khổ tâm, hắn chỉ lắc đầu, nói: “A Di Đà Phật, việc mặc dù nguy cấp, lại không thể lỗ mãng định luận, sợ là liên lụy đến người vô tội.”
“Cái gì vô tội?” La gia chủ hừ lạnh một tiếng, chỉ tay nói “Yêu phụ Triệu Băng Nga này thiết cục tàn sát trên trăm đồng đạo, trong Diễn Võ trường chứa bao nhiêu thi thể rõ ràng trước mắt, còn vô tội cái gì? Lại nói Tiêu Diễm Cốt, nàng ngụy trang thành bộ dáng Huyền Tố đạo trưởng trước hại Lạc Nhật nhai thất thủ, sau lại dẫn độc nhân chạy vào chùa lừa dối chúng ta, là vô tội ở chỗ nào?”
Sở Tích Vi nhịn không được ở trong lòng chửi tục một câu. Ngay từ đầu hắn cùng Triệu Băng Nga cũng từng bàn bạc qua việc đối phương có gút mắc với bạch đạo nên thoát hiểm như thế nào, cảm thấy nếu thực sự tới lúc đó liền dứt khoát vạch trần việc Triệu Băng Nga phản bội Hách Liên Ngự, hợp tác với Bách Quỷ môn, cho dù không hoàn toàn vì bạch đạo, tốt xấu cũng là chuyện ngộ biến tòng quyền, lúc sau chậm rãi xử lý đầu đuôi cũng còn kịp.
Chỉ là trong kế hoạch không có việc Triệu Băng Nga cho nổ phá hủy Diễn Võ trường, tự tay tạo xuống nợ máu. Hiện tại nếu mà vì người này giải vây, xem như đủ loại khổ tâm lúc trước đều đổ sông đổ biển. Không chỉ giải vây Triệu Băng Nga không thành, còn muốn đem Bách Quỷ môn cũng ném vào trong vũng nước đục, đến lúc đó chính là đúng tâm ý Hách Liên Ngự ở giữa.
Cho dù trong lòng đối Hách Liên Ngự ghét hận đến cực điểm, Sở Tích Vi không thể không thừa nhận hắn đích thực là chủ nhân Ma giáo tâm tư kín đáo nham hiểm độc ác, am hiểu rành rẽ nhân tâm thiện ác, biết đắn đo uy hiếp, cũng biết lợi dụng tình cảm quần chúng.
Lần này La gia chủ buông lời trách cứ, mọi người sôi nổi phụ họa, Sắc Không nhẹ giọng nói: “Các vị nhìn kỹ lại, đó cũng không phải Tiêu Diễm Cốt, mà là Huyền Tố Thiếu cung chủ chân chính.”
Tất cả mọi người mở to mắt, Triệu Băng Nga giận dữ quát: “Lão lừa trọc, ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì?”
“Không sai, đại sư hai mắt ngài … người này rõ ràng chính là tiện nhân Tiêu Diễm Cốt kia!”
“Chúng ta một đường đuổi đến đây, làm sao sai được?”
“Nếu đây không phải Tiêu Diễm Cốt, Triệu Băng Nga làm thế nào lại bảo vệ như thế?”
“Từ từ, người nọ cầm trong tay chính là Vô Vi kiếm?!”
“…”
Mồm năm miệng mười, nghị luận xôn xao. Ma Yết nhân cơ hội này lần nữa tổ hợp, từ vòng chiến phân hoá thành tám hàng dài như con rắn, phân biệt hướng tám phương mà đi, lấy đao cùng máu thịt tách nhỏ đám người bạch đạo, chiến cuộc trong lúc nhất thời từ áp đảo biến thành hai bên giằng co.
Nhưng mà Triệu Băng Nga trong lòng minh bạch, lúc này dưới bao nhiêu cặp mắt nhìn trừng trừng, Bách Quỷ môn sẽ không mở đường núi phía Đông cho nàng thoát đi. Đường núi phía Nam chắc chắn bởi vì Hách Liên Ngự trở về sẽ triển khai mai phục, bản thân nàng lại bị trọng thương, có muốn đi cũng chạy đằng trời.
Ánh mắt Hoa Tưởng Dung ở trên ba người bọn họ đánh giá qua lại. Nữ nhân tâm tư vốn tinh tế cẩn thận, dĩ nhiên cũng có thể nhìn thấy rất nhiều chi tiết người bình thường không chú ý đến. Nàng đột nhiên vào giờ khắc này phát hiện, nếu mà không nhìn đến nửa gương mặt bên trái bị hủy của Huyền Tố, mi mục của hắn kỳ thực cùng Triệu Băng Nga có sáu bảy phần giống nhau.
Một cái phỏng đoán ở trong lòng nàng hiện lên, Hoa Tưởng Dung sắc mặt trắng nhợt, bả vai vừa lúc rơi vào trong tay một người – vị Diệp công tử được Bách Quỷ môn tôn sùng là thượng khách, tri kỷ của môn chủ kia, không biết khi nào đã đến phía sau nàng, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng bốn mắt chạm vào nhau, nàng ở trong đó thấy được vẻ lạnh lùng trầm trọng chợt lóe mà qua.
Lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Sở Tích Vi giống như vô ý mà đem nàng đẩy về phía sau, vừa khéo đổ đến bên bọn người Huyền Hiểu, đồng thời rút ra Kinh Hồng đao bên hông.
Khoảnh khắc đao xuất ra, chỉ thấy hàn quang chói mắt. Vòng vây gần quanh hắn theo bản năng mà chớp mắt, chỉ có Triệu Băng Nga biến sắc, loan đao từ trong tay Sắc Không thoát ra, mang theo máu tươi xẹt qua một đường cong lạnh như băng, vững vàng ngăn trở một đao long trời lở đất này của Sở Tích Vi.
Sở Tích Vi muốn đánh đòn phủ đầu. Triệu Băng Nga thì phát sau mà đến trước, song đao ở giữa không trung chạm vào nhau một khắc liền chợt tách ra. Một kích không thành, Sở Tích Vi cũng không để ý, trước khi mọi người kịp hoàn hồn hắn đã thúc khuỷu tay đẩy Sắc Không ra, thuận tay bắt lấy bả vai Huyền Tố, đem người kéo về bên mình, bước chân luân chuyển liên tục rời khỏi vòng chiến.
Giao thủ quá nhanh, chờ đến lúc mọi người kịp phản ứng, Sở Tích Vi đã mang theo Huyền Tố bay lên đầu cành cây. Sau khi dựng thẳng chưởng chém vào sau gáy đánh cho Huyền Tố bất tỉnh, hắn từ trên cao nhìn xuống nói: “Mọi người mắt thường vì bị mặt nạ mê hoặc, cảm nhận của thiền sư lại rõ ràng. Ngài bảo vệ không phải là Triệu Băng Nga, mà là Huyền Tố Thiếu cung chủ.”
Đao phong ở hàm dưới Huyền Tố nhẹ nhàng vung lên, cắt thành một vết thương nhỏ, máu thấm ra, làn da phía ngoài lại không bị nhăn nhúm, căn bản là gương mặt da thịt trời sinh, không phải là mặt nạ tinh xảo hay dịch dung ngụy trang.
Đám người bạch đạo sắc mặt đại biến, La gia chủ càng là kinh hô ra tiếng: “Không có khả năng! Nếu đó là Huyền Tố Thiếu cung chủ, Triệu Băng Nga như thế nào lại…”
Sở Tích Vi đã nghĩ sẵn trong đầu, đang muốn ứng đối. Thình lình một thanh âm vọng vào: “Bởi vì, mẫu tử liền tâm, thiên hạ có người mẹ nào lại không che chở con của chính mình?”
Triệu Băng Nga bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy hai bóng người giống như chiếc lá theo gió cuốn từ xa tới gần, đảo mắt liền dừng ở trên một thân cây đối diện Sở Tích Vi, cũng đang cúi đầu nhìn mọi người phía dưới.
Hách Liên Ngự thích xem náo nhiệt, nhưng cho tới lúc này không thích vở kịch vượt ra ngoài thoại bản hắn viết, mắt thấy Sở Tích Vi tìm được phương pháp phá cục, liền dứt khoát cướp lời nói ra trước, quyết đoán đem chân tướng tung ra như tiếng sấm giữa trời quang.
Tất cả mọi người bạch đạo đều thấy rõ bên cạnh hắn là một người mặc đạo bào màu xanh, kiểu dáng cùng Huyền Tố không có gì khác biệt, chỉ là gương mặt nữ tử kiều diễm, đang nhẹ nhàng mỉm cười.
Thật cùng giả tự sụp đổ, nghi ngờ vẫn treo lơ lửng không có tiêu tán, mà là ngưng kết thành mưa, sắp rơi xuống đầy đầu mờ mịt.
Người phá vỡ yên tĩnh là Hằng Viễn. Hắn mắt nhìn Triệu Băng Nga, lại nhìn Huyền Tố, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Hách Liên Ngự, thanh âm phát run: “Ngươi vừa rồi… nói cái gì?”
Hách Liên Ngự một đường tiềm hành, nhìn không biết bao nhiêu trò hay, dĩ nhiên cũng hiểu được đây là cá lọt lưới năm đó của phái Hoàng Sơn, cố mỉm cười, nói: “Cô nhi phái Hoàng Sơn, ngươi phí thời gian mấy năm nay, hao hết khổ tâm cùng Táng Hồn cung lá mặt lá trái, tự cho là đã báo được đại cừu, đáng tiếc con của kẻ thù chân chính ở trước mắt lắc lư lâu như vậy, ngươi lại nhận không ra. Không biết Quách Phi Chu dưới suối vàng mà biết, có thể chết nhắm mắt được hay không a?”
Hằng Viễn sắc mặt đại biến, thanh âm lạc giọng đến sắc nhọn: “Ngươi… ngươi nói cái gì? Hắn… hắn là Triệu Kình?”
Hách Liên Ngự cười nói: “Huyền Tố giết Triệu Kình, Triệu Băng Nga không chỉ không giết hắn lại còn muốn bảo hộ tính mạng. Nếu không phải cốt nhục tình thâm, ai nguyện ý làm đến nước này?”
Mọi người cả kinh, suy nghĩ trước sau móc nối manh mối. Thái Thượng cung đệ tử thì giận không kềm được, Huyền Thành nghe hắn phun lời nói xấu, lúc này càng giận dữ, rút kiếm nhắm thẳng vào Hách Liên Ngự, nghiến răng nghiến lợi hận không thể xẻo hắn một miếng thịt, ngay sau đó cả người lại chấn động.
Hách Liên Ngự từ trên cao nhìn xuống nhìn Triệu Băng Nga, ngữ khí nghiền ngẫm: “A Tỷ a, mấy năm nay ngươi vì đại kế của thánh cung, không tiếc đem con ruột đưa vào bạch đạo sớm làm nội ứng, còn tìm một kẻ điên nuôi dưỡng bên người dốc lòng chiếu cố, lừa bịp bao nhiêu kẻ ngu dốt, cũng ủy khuất chính mình rất nhiều… Hiện giờ chân tướng rõ ràng, Đông Đạo đã chết, quần hùng vào bẫy, mẹ con các ngươi có công rất lớn, cũng nên được đoàn tụ rồi.”
Đông Đạo Kỷ Thanh Yến năm năm trước vết thương cũ tái phát chết bệnh, có thể nói là một điều cực kỳ đáng tiếc của võ lâm, không biết bao nhiêu người than thở ông trời ganh ghét anh hào, hoàn toàn không ngờ tới trong đó lại còn có văn vẻ khác.
La gia chủ lạnh lùng nói: “Ma đầu không thể ăn nói lung tung!”
Hách Liên Ngự nói: “Tây Phật là bạn tri kỉ của Đông Đạo, lại là người xuất gia không nói dối. Bọn ngươi nếu không tin, có thể hỏi Sắc Không thiền sư một chút – Đoan Nhai đạo trưởng Kỷ Thanh Yến, có phải bị Huyền Tố liên luỵ chết hay không?”
Hắn vừa dứt lời, cơ hồ tất cả mọi người đổ dồn nhìn về phía Sắc Không, cho dù lão tăng mắt không thể thấy, cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt như kim chích đứng ngồi không yên.
Tăng nhân vào phật môn, không nói lời ngông cuồng, tuyệt đối không nói dối, Sắc Không cho dù biết đây là cái bẫy của Hách Liên Ngự, cũng chỉ có thể xác nhận.
Hách Liên Ngự vừa nói xong ngẩng đầu, một cái chỉ phong liền cách không điểm lên đại huyệt của Huyền Tố, đem người đang lâm vào mê man sống sờ sờ đau đến tỉnh lại. U mê trong đầu bởi vì dược hiệu đã biến mất theo nội công hỗ trợ của Sở Tích Vi, chỉ còn lại cái đau như muốn nứt ra, thình lình chợt nghe đến câu hỏi như đâm vào tim này, tiếp đó liền nhìn thấy Sắc Không gật đầu.
Sở Tích Vi chỉ cảm thấy người trong ngực chấn động, thiếu chút nữa từ trên chạc cây ngã xuống. Hắn thuận tay đem Huyền Tố đỡ lấy, liền thấy cả người đạo trưởng run rẩy.
Trong lòng trầm xuống, Sở Tích Vi trên mặt vẫn bất động thanh sắc, trong đầu bay nhanh tính toán, bàn tay để ở sau lưng ra dấu, trong đám người vài tên thuộc hạ thừa dịp hỗn loạn lặng yên rời đi, chia ra hướng đường núi phía Đông và Vô Tướng tự.
Thái Thượng cung đệ tử bởi vì câu trả lời của Sắc Không vẻ mặt đột nhiên biến đổi. Bọn họ tôn Kỷ Thanh Yến là sư trưởng, kính hắn như trời, xưa nay đều đem Huyền Tố trở thành truyền thừa của Kỷ Thanh Yến, lại không ngờ gặp chuyện hôm nay.
Hoa Tưởng Dung cả kinh nói: “Chớ có nói bậy! Đoan Nhai đạo trưởng văn võ song toàn, làm người xử thế chu toàn cẩn thận. Như thế nào lại đi tín nhiệm một người không rõ lai lịch? Nếu Huyền Tố thực sự là con của Triệu Băng Nga, hắn bằng gì được Đoan Nhai đạo trưởng xem trọng, thậm chí giao thác chức vị chưởng môn?”
“Con của Triệu Băng Nga đương nhiên là không được. Nhưng nếu hắn là nhi tử một người khác, lại là chuyện khác nha.” Hách Liên Ngự nhìn Triệu Băng Nga, “A Tỷ, hôm nay đến nông nỗi này, ngươi còn không chịu nói cho con ngươi biết, thân phụ của hắn tên họ là gì sao?”
Triệu Băng Nga đột nhiên biến sắc. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Huyền Tố, đạo trưởng trẻ tuổi cũng đang gắt gao nhìn nàng, bàn tay cầm kiếm đã run rẩy, chỉ có ánh mắt gấp gáp như điện.
“Cố nhân có thể để cho Đoan Nhai đạo trưởng tín nhiệm, dốc lòng giáo dục nhi tử cũng không nhiều a.” Ánh mắt Hách Liên Ngự dừng ở trên người Sắc Không “Đại sư, ngươi nói… người kia là ai chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...