Giữa khu rừng trong phút chốc đã trở thành một bãi chiến trường ngổn ngang. Gần sáu mươi thích khách đang đương đầu với hơn một trăm vệ binh. Vấn đề là thích khách đều là cao thủ tinh nhuệ, còn vệ binh lần lượt bị tiêu diệt, đã bỏ thân hi sinh cũng đến hơn nửa. Số còn lại tự nhiên cũng khiếp nhược, không dám xông lên. Trước mắt thích khách cứ lướt qua là hàng loạt vệ binh ngã xuống. Cỗ xe của Vĩnh Ninh thì bị bao vây chẹn giữa vòng vây của thích khách. Vệ binh cố hết sức cũng không phá vòng vây được. Một mình Lục Tiểu Phụng vừa đánh xe vừa gạt tên bảo hộ an toàn cho người trong xe. Ấy nhưng nàng cũng không thể một mình đột phá vòng vây. Tình huống càng lúc càng nguy. Thích khách liên tục dồn dập tấn công vào cỗ xe. Lục Tiểu Phụng cũng bị chém hai nhát vào cánh tay, khả năng phản công suy giảm đi, trong khi đám vệ binh cũng bị thích khách sát phạt đến mức vỡ cả trận pháp, tan tác bời rời. Trước mắt vạn hiểm trùng nguy, Lục Tiểu Phụng cắn răng buột bụng, định liều mạng phá vòng vây đưa công chúa thoát hiểm. Nàng mặc kệ bao nhiêu gươm giáo tấn công đến, bất chấp đánh xe phóng ra. Đám thích khách tất nhiên không bỏ qua, liên tục áp sát theo tấn công vào cỗ xe, chém vỡ luôn cả thùng xe. Vĩnh Ninh, Thanh Nhi, Minh Hiến thấy nguy hiểm liền hoảng hốt túm tụm vào nhau. Lục Tiểu Phụng cũng không thể phân tâm, càng phải cố sức đánh xe thật mau phá vòng vây thoát hiểm. Ba người Vĩnh Ninh, Thanh Nhi, Minh Hiến đều không biết võ công, thấy cỗ xe bị chém bung vỡ ra, cả ba bại lộ, không còn gì che chắn trước muôn nguy vạn hiểm càng thêm kinh khiếp. Thanh Nhi, Minh Hiến chỉ còn biết dùng chính thân thể của mình bao lấy che chở cho công chúa. Bản thân Vĩnh Ninh vẫn còn thương tích, lại là lần đầu tiên gặp phải nguy hiểm trùng trùng thế này. Nàng thật sự hãi hùng, vô cùng lo lắng. Tất cả bây giờ chỉ nhờ vào Lục Tiểu Phụng phá được vòng vây đưa cả bốn người ra khỏi nếu không thì...mọi chuyện đều thảm!
Đúng lúc đó, một thích khách từ xa nhắm thẳng hướng lưng của Lục Tiểu Phụng mà phóng đao đến. Lục Tiểu Phụng trong một lúc vừa đánh xe vừa đối phó với loạt đao kiếm trực diện tấn công thật không thể ba đầu sáu tay mà kịp phòng vệ kẻ đánh lén từ phía sau. Nguy hiểm đã kề sát bên tai, Lục Tiểu Phụng thầm than không xong rồi thì bỗng nghe choang một tiếng binh khí va mạnh vào nhau. Binh khí trên tay thích khách muốn ám toán Lục Tiểu Phụng bị một một mảnh khiêng giáp đánh rơi. Liền đó là một loạt phi vũ châm vùn vụt như mưa bất ngờ phủ xuống đám thích khách. Hàng chục tên trúng châm ngã xuống, thế bao vây cũng vì vậy giãn ra, mở đường máu cho Lục Tiểu Phụng đánh xe thoát ra.
Người đến giải vây chính là Lục Tiểu Linh. Nàng vốn đã hao tổn nội lực, thương hại chân khí nghiêm trọng sau lần dùng nội công chẩn trị thương tích cho công chúa, ít nhất cũng phải ba năm phục hồi mới có thể dùng lại nội công. Nhưng trước tình huống nguy cấp, nàng cũng không do dự lập tức đoạt ngựa đuổi theo sau cùng hộ giá công chúa. Vừa rồi, nàng dùng hết tất cả công lực bản thân để triển ra một màn Phi Vũ châm giải nguy, giúp cho Lục Tiểu Phụng đột phá vòng vây nhưng cũng đã khiến bản thân rơi vào tình trạng tán công. Lúc này, Lục Tiểu Phụng đánh xe ngựa rời khỏi vòng vây cũng đón được Lục Tiểu Linh đang thảm hại ngã xuống khỏi ngựa cùng đưa nàng lên cỗ xe. Cỗ xe không còn gì che chắn nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn cố gắng đánh xe thật nhanh để đưa cả năm người trên xe cùng rời đi. Thế nhưng thích khách nào dễ như thế mà buông tha. Bọn họ lập tức truy sát theo. Bản thân Lục Tiểu Phụng cũng đã bị thương, con ngựa cũng bị mấy lần tấn công, vừa kinh hãi vừa hoảng loạn nên mất kiểm soát, thật khó điều khiển hành vi. Trước mắt thích khách lại đuổi theo gắt gao, Lục Tiểu Phụng nhìn trước nhìn sau rồi khẽ thở dài, xem ra lần này nàng đành phải bỏ lại tất cả mọi người ở đây làm đúng chức năng hộ giá vẹn toàn cho công chúa. Nghĩ vậy, nàng lại nhìn sang Lục Tiểu Linh. Lục Tiểu Linh nặng nề ôm ngực, vốn đã không còn khả năng xuất thủ nên đành bất lực ngước nhìn Tiểu Phụng như đồng cảm ngộ, khẽ gật đầu một tiếng như khích lệ. Lục Tiểu Phụng khổ sở thương tâm, nhưng hoàn cảnh khốn bách, nàng đành cắn lòng dứt khoát chặt đứt dây buộc tháo rời cỗ xe khỏi ngựa rồi ôm lấy công chúa Vĩnh Ninh nhảy lên ngựa phá vòng vây phóng đi.
Thích khách đã giết gần hết số vệ binh, còn lại chỉ là tàn binh không còn khả năng đối kháng, mục tiêu của chúng chỉ còn lại năm người trên cỗ xe tàn tạ trước mặt. Lúc này, thấy Lục Tiểu Phụng đang muốn đưa Vĩnh Ninh tẩu thoát, bọn chúng lập tức tập trung lực lượng áp sát. Lục Tiểu Phụng kinh hoảng. Một mình nàng cùng với công chúa, trong khi xung quanh là gần bốn mươi sát thủ tinh nhuệ, làm sao đây? Lẽ nào thật sự phải chịu chết ở đây?
Thích khách áp sát rồi bắt đầu vung vũ khí tấn công. Lục Tiểu Phụng để công chúa ngồi sau lưng, vừa phi ngựa vừa cầm kiếm liên tục đánh trả lại thích khách tấn công. Thế nhưng một chọi với bốn mươi, tình huống quá mức nguy hiểm. Đúng lúc đó nghe rào rào một loạt tiếng động bất ngờ vang lên, liền đó là một đoàn kị binh mang theo bên ngựa những thân tre vừa dài vừa to lại còn tua tủa ngọn lá. Đám kị binh xông lên như thác đổ, bọn họ cưỡi ngựa, trên thân ngựa lại buộc những thân tre. Trên tay kị binh cũng cầm một thân tre to, dùng đầu ngọn tua tủa mà quất thẳng vào thích khách. Mỗi khi ngựa của kị binh xông tới thân tre cả đầu và ngọn cứ vậy mà vơ vả, quất quăng càn quét một cách bạo tàn. Đám thích khách kinh hoảng. Bọn chúng là cao thủ giữa loạt binh bị vũ khí đều không e ngại nhưng không ngờ lại có lúc bị đánh quật tán loạn bởi một thứ vũ khí tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn!
Đám kị binh vừa thúc ngựa vừa quơ thân tre tấn thẳng vào thích khách mà rượt đuổi gắt gao. Họ từ trên ngựa cầm cây dài mà quất xuống, thích khách dù có khinh công lợi hại đến đâu cũng tránh không kịp. Kị binh một tay quất tre một tay cầm thương nhọn đâm xuống, chỉ trong vòng một khắc đã tiêu diệt được hơn ba mươi thích khách. Bọn thích khách vô cùng hoảng loạn. Tình hình bất ngờ thay đổi khiến bọn chúng không kịp trở tay. Nếu như tiếp tục, bọn chúng không chỉ lỡ mục tiêu mà có khi còn bị tiêu diệt toàn bộ. Nghĩ vậy, thích khách liền tập hợp lại quyết ra tay thần tốc đoạt mạng của hai người Lục Tiểu Phụng và Vĩnh Ninh, đồng thời cũng chia ra một nhóm tấn công luôn ba người Tiểu Linh, Minh Hiến và Thanh Nhi ở phía sau đó. Thế nhưng, Lục Tiểu Phụng và Vĩnh Ninh công chúa đã được nhóm kị binh bao quanh bảo hộ, thích khách không vượt qua kị binh được đành quay lại tàn sát số vệ binh còn lại cùng mấy người Lục Tiểu Linh. Lục Tiểu Phụng nhìn thấy sư muội gặp nguy. Kị binh càng hùng hổ rượt đuổi, thích khách càng hung bạo quyết phải tàn sát đến cùng. Nếu cứ như vậy, khả năng Tiểu Linh và mọi người sẽ không xong. Lục Tiểu Phụng không thể chần chừ nữa, nhác thấy phía sau đám kị binh là Lưu chưởng sứ đang ngồi trên ngựa dõi mắt nhìn qua, nàng lập tức gọi to rồi quả quyết dùng công lực đẩy công chúa Vĩnh Ninh thẳng đến bên người ngựa của Lưu chưởng sứ. Vĩnh Ninh ngơ ngác chưa kịp đoán được ý định của Tiểu Phụng khi nghe nàng gọi Lưu Kì Anh thì vèo một cái nàng bị hộ vệ đắc lực ném thẳng vào ngực người ta. Nàng ngẩn người ngước lên, chạm phải ánh mắt căng thẳng và lo lắng của người đang ôm nàng trong tay, nhất thời nàng cũng không dám tin, tự nhiên quả tim trong ngực nàng đập rất nhanh. Ánh mắt kia...như thế cư nhiên lại khiến nàng cảm thấy xúc động!
Chính Minh Anh cũng không kịp ngờ đến, nghe người gọi đến tên, chưa kịp đáp thì bên kia đã quăng người ném qua. Lục Tiểu Phụng công lực thâm hậu, quăng rất chuẩn. Minh Anh chỉ việc theo bản năng phản ứng là ôm công chúa vào lòng. Khoảnh khắc bàn tay nàng chạm đến để giữ lấy vòng eo nhỏ của tiểu cô nương kia, nàng thấy được đôi mắt tròn xoe lung lung của công chúa nhìn lên mắt nàng. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng đây là lần đầu tiên công chúa nhìn nàng ôn hòa đến như thế! Nàng nuốt thầm một ngụm, hạ xuống căng thẳng. Đặt công chúa ổn định ngồi ở phía trước rồi ngại ngùng cúi mặt, nói nhỏ vào bên tai người ta:
- Hạ quan cứu giá chậm trễ, khiến công chúa nguy hiểm, tội...tội đáng muôn chết...
Không nghe đáp lại. Minh Anh hoang mang, ngần ngừ lại chờ thêm giây lát. Công chúa vẫn im lặng như thế không có động tĩnh gì. Minh Anh mới chầm chậm nhìn lên nàng ấy. Vĩnh Ninh ngồi im phía trước ngựa, ánh mắt nhìn xuống, vẻ mặt không lộ ra cảm xúc gì cả. Minh Anh bất chợt hồi hộp. Thế nhưng không dám nói gì nữa. Tay cũng không dám chạm đến người công chúa mà rút lại đặt trên dây cương. Công chúa cũng không nói tiếng nào, không nhìn đến Minh Anh, cũng không có thái độ như ngày thường. Minh Anh càng lấy làm không hiểu nổi mới thận trọng nhìn xuống liếc trộm trên thân thể công chúa thì lập tức hoảng sợ thét lên:
- Hả, máu! Công chúa, người bị thương rồi!
Minh Anh hoảng hốt lập tức ôm lấy vai công chúa, mắt không kịp nghĩ đã nhìn chằm chằm vào vết máu trước ngực Vĩnh Ninh. Vĩnh Ninh cũng không phản ứng gì, chỉ có vẻ hơi mệt mỏi thở một cách yếu ớt.
Ở bên kia, Lục Tiểu Phụng đã phi ngựa đến xông vào giữa loạt thích khách giải cứu cho Lục Tiểu Linh cùng Minh Hiến, Thanh Nhi. Đám kị binh cũng theo chân nàng truy sát gắt gao đám sát thủ cuồng độc kia tiêu diệt bằng hết. Lục Tiểu Linh và mọi người được cứu nhưng đã bị thương. Bản thân Lục Tiểu Phụng cũng bị thương nhưng thấy Tiểu Linh trúng thương mất máu nghiêm trọng nên rất lo lắng vội ôm lấy nàng ấy nhảy lên ngựa muốn chạy đi cầu cứu đại phu. Đúng lúc nghe bên kia tiếng của chưởng sứ đại nhân nói công chúa bị thương. Lục Tiểu Phụng lập tức thúc ngựa qua xem.
Lúc này, Vĩnh Ninh ngồi gọn lỏn, lặng thinh trong vòng tay của Minh Anh. Nàng vẫn còn tỉnh nhưng thần sắc trắng bệch, ánh mắt vô hồn, vẻ như rất hoảng sợ, không, là cùng cực hoảng sợ. Đúng là lần đầu tiên trong đời, một công chúa vạn nhân chi sủng không sợ trời không sợ đất nàng đây đã gặp một phen hồn vía lên mây. Chỉ trong chốc lát, trước mắt nàng vệ binh ngã xuống như rạ. Ngay cả các hộ vệ như Tiểu Linh, Tiểu Phụng cũng xoay trở không kịp, liên tục gặp hiểm. Khoảnh khắc vừa rồi khi bao nhiêu thích khách vung đao xông tới, Lục Tiểu Phụng dứt khoát chặt đứt cương buộc ngựa, kéo nàng từ trên cỗ xe tàn tạ lên ngựa để thoát đi, vượt qua cả loạn đao của sát thủ vây quanh, Vĩnh Ninh đúng là đã có một phen trải nghiệm kinh hồn bạt vía. Rồi lúc đám kị binh bất thình lình lao đến, từng ngọn rồi gốc tre quất thẳng, xuyên thẳng vào đám sát thủ làm họ chết thảm, máu me bê bết, thân thể rã rời. Đám kị binh mang theo thân tre cho nên di chuyển rất bất lợi, cứ mỗi bước mỗi càn. Cả Lục Tiểu Phụng và nàng cũng mấy lần suýt bị bọn họ quơ trúng bị hất văng xuống ngựa, nàng đã rất sợ hãi. Đến lúc Lục Tiểu Phụng bất ngờ gọi to ba chữ "Lưu chưởng sứ", nàng chưa rõ ất giáp gì thì đã bị thủ hạ tín nhiệm nhất ném một phát rơi vào vòng tay người kia. Cả thân người nàng lọt thỏm trong vòng tay người kia. Tên kia, lại chính là tên tiện nhân háo sắc lang tâm mà nàng căm ghét tận xương. Hắn thế nhưng cả hai tay dang rộng ôm đón nàng, đã như thế còn...còn chạm hẳn lên cả hông và trước bụng nàng. Hắn...thật sự quá quắt lắm! Thế nhưng lúc này nàng vẫn chưa hồi thần kịp để tức giận với hắn thì đã lại bị hắn vì gấp gáp lo lắng cho thương tích của nàng mà một lần nữa đưa tay chạm vào nàng. Bàn tay của hắn vậy mà nhỏ nhắn, nhẹ nhàng lại ấm áp chạm vào thân nàng dìu đỡ lấy, giọng đầy lo lắng run rẩy nói to:
- Công chúa, nàng ráng chịu đựng. Ta lập tức đuổi theo Vũ đại phu ở phía trước. Nàng nhất định phải cố chịu đựng!
Nói rồi, cũng không đợi Vĩnh Ninh phản ứng, Minh Anh đã phóng ngựa đi. Vốn Lưu chưởng sứ nàng nào có biết cưỡi ngựa đâu nhưng sau mấy lần nguy cấp trên lưng ngựa, nàng tự nhiên cũng cố gắng thích nghi cũng đã điều khiển được ngựa. Lúc này, bởi vì lo lắng cho tình trạng của công chúa, nàng không kịp lo nghĩ một tay ôm lấy hông công chúa, tay kia giật cương ngựa phóng như bay đuổi theo hướng thuyền của mấy người Vũ Nguyệt Tuyền. Vĩnh Ninh ngồi trong vòng bảo bọc của người ta, cảm nhận được nhịp tim và hơi thở gấp gáp đầy lo lắng của người ta. Lần đầu tiên Vĩnh Ninh nàng tiếp xúc gần gũi với một nam nhân. Ờ không, không phải là lần đầu tiên, nhưng hắn, đều là hắn. Gã này chính là kẻ nam nhân thối tha hết lần này đến lần khác đều bất nhã vô lễ động chạm nàng. Nghĩ lại lần đầu tiên đụng phải, ngay cả nhìn còn chưa kịp thấy rõ mặt hắn, nàng đã bị hắn dùng song thủ thẳng tắp chụp lấy trước ngực nàng. Thật sự quá mức chấp nhận của nàng cho nên nàng không thể không đánh trả. Nào ngờ được, hắn lại âm thầm theo sau rình rập tìm cơ hội ám toán nàng. Lúc hắn bất ngờ nhào tới vật lộn với nàng, rồi lại dùng cả thủ đoạn đê hèn lột áo của nàng, thật nàng chỉ muốn ngũ mã phanh thây, voi giày ngựa xé cho hắn chết thật thê thảm mới hả được cơn oán hận của nàng. Vậy mà hắn còn không biết điểm dừng, tại trên triều đường đoạt được chức trạng nguyên, nghiễm nhiên được chiêu làm phò mã. Nàng thật sự nguyền rũa mười tám đời tổ tông nhà hắn. Đáng lí định sai tỉ muội Lục thị ám sát hắn, không giết chết cũng làm cho hắn tàn phế để phụ hoàng thu lại thánh lệnh. Dè đâu lại để hắn gặp được hoàng hậu, hắn được cứu không nói, lại còn hại cả nàng cùng hắn va chạm một lần nữa. Thật không thể hiểu nổi người này là khắc tinh gì của nàng nữa? Đường đường là một công chúa cao cao tại thượng, cả phụ hoàng nàng cũng phủng nàng hết mực vậy mà đụng phải hắn, nàng không lần nào tốt đẹp. Đã vậy mà bây giờ còn...nằm gọn lỏn trong vòng ôm của hắn, một chút cũng không thể phản kháng đây?
Minh Anh gấp gáp phi ngựa rất nhanh. Ngay cả Lục Tiểu Phụng, Minh Hiến và đám kị binh phía sau cũng đuổi theo nàng không kịp. Lục Tiểu Phụng ôm Lục Tiểu Linh đã hôn mê. Minh Hiến thì đỡ lấy Thanh Nhi, cùng nhau phi ngựa nhanh theo Lưu chưởng sứ tìm đến Vũ đại phu.
Ở trên thuyền lớn, Vũ Nguyệt Tuyền cùng với Chân Ny trong bộ dạng Chân Lộc đang ngồi thư thả bên bàn trà. Nhưng thật ra chỉ có một mình Chân Ny thư thả chứ nữ đại phu từ lúc nhìn thấy thân thể lảo đảo xiêu vẹo của Lưu chưởng sứ vậy mà vẫn liều mình phi ngựa lao vào vòng chiến, tâm tư nàng đã vì lo mà rối lên. Dù xuất phát là tình thương của đại phu với bệnh nhân, hay bởi vì thương cảm cho một người tốt đáng thương, có bản lĩnh, có trách nhiệm. Và cả...người đó còn mang một bí mật thân phận trọng đại vậy mà ở hoàn cảnh cần kíp nhất lại là người duy nhất cam đảm xông pha vào tử địa cứu người. Một người như vậy Nguyệt Tuyền nàng không nỡ nhìn người ấy gặp chuyện không hay. Tuy rằng chỉ là đơn thuần quan hệ thầy thuốc với bệnh nhân nhưng đấy lại là người đầu tiên khiến Nguyệt Tuyền nàng bận tâm rúng động. Nàng quay sang nhìn Đặng Thắng và kẻ gọi là "Chân Lộc", thấy hai người bình thản vô tư, kiểu như việc của họ là cứ tiếp tục đi, còn những người ở phía sau kia thì...không cần bận tâm đến. Nàng không nhìn được bộ dạng thoải mái ấy liền đứng dậy quay sang Đặng Thắng, mím môi nói:
- Đặng đô thống, xin ngài cho tiểu nữ được xuống thuyền.
Đặng Thắng nhìn Vũ Nguyệt Tuyền rồi lại nhìn sang "vương tử" ngồi đối diện bên kia, lắc đầu nói:
- Vũ đại phu, chỉ còn không đến một canh giờ nữa đã đến được Nam Bình trấn. Nàng có việc gì thì đến đó rồi xuống có được không? Thuyền này, chúng ta không thể tùy tiện cập bến đâu.
- Đô thống đại nhân, tiểu nữ muốn xuống thuyền quay trở lại tìm Lưu chưởng sứ đại nhân. Ngài ấy thân thể vẫn không khỏe, đi ngựa nhanh như vậy không biết là đi cứu người hay là...có khi phải ngất ở giữa đường. Xin ngài cho tiểu nữ xuống thuyền. Tiểu nữ có luyện qua thân pháp có thể đi được nhanh hơn người thường một chút, hi vọng có thể kịp lúc đến cứu Lưu đại nhân.
- Ài! Cứu Lưu đại nhân sao? Vốn là...Mà không được. Thuyền này không thể cập bến. Bổn tướng có trọng trách là hộ tống cho Chân Lộc vương tử bình an thuận lợi trên đường. Đừng nói là bổn tướng không thể quyết định, mà cho dù ngay cả Lưu chưởng sứ ở đây, chính ngài ấy cũng không cho phép thuyền cập bến đâu. Vũ cô nương, nàng...Ài...Để đến được Nam Bình Môn, bổn đô thống sẽ đích thân đưa người quay trở lại đón Lưu chưởng sứ và công chúa Vĩnh Ninh.
Vẻ mặt Đặng Thắng nghiêm túc, thật tâm. Không phải gã không muốn thấy chết không cứu, khó dễ Vũ Nguyệt Tuyền đâu nhưng phải biết việc tự ý đổi lộ trình này của Lưu chưởng sứ quá trọng đại. Nếu thành công thì không nói nhưng nếu có sơ suất gì thì chính là tội lớn tày trời. Huống hồ, cái người bày ra kế hoạch đổi thủy hành là Lưu chưởng sứ. Mà Lưu chưởng sứ đi cứu công chúa họa phúc khó nói. Chẳng may Lưu chưởng sứ vì vậy mà thiệt mạng thế thì trách nhiệm lần này sẽ rơi hết lên đầu của họ Đặng gã. Bây giờ chỉ có chút nữa đã đến cửa ngõ Nam Bình. Vào được trấn Nam Bình mới có thể thở phào một trận, sao có thể ở ngay phút này mà chần chừ chậm trễ để sinh thêm phiền phức?
Nguyệt Tuyền thì cảm thấy vị tướng này nói chuyện không có tình người gì cả. Nàng là đại phu nàng biết rõ tình trạng của người kia không ổn, thật là nóng lòng lắm mà ở đây ngay cả cập bến chỉ một lúc cho nàng xuống thuyền cũng không được. Rất rõ ràng là không có lòng nhân, không có đạo lí. Nói nhiều cũng không được gì cả, Nguyệt Tuyền nóng vội lập tức đi thẳng đến mũi thuyền nhìn lên bờ sông. Dòng sông này không rộng lắm, tuy rằng nước chảy cuồn cuộn nhưng nếu gắng sức một chút có thể bơi được vào bên trong bờ. Nghĩ vậy, nàng lập tức muốn nhảy xuống sông.
Bất ngờ, một bàn tay chụp lấy, ôm giữ thắt lưng nàng kịp thời trước khi nàng nhảy xuống thành công. Chân Ny thuần thục vũ đạo, dễ dàng nắm lấy Nguyệt Tuyền xoay một cái đã kéo hẳn nàng vào lòng bản thân. Nguyệt Tuyền nhất thời cảm thấy bị tấn công, người này lại là một nam nhân ngoại bang, râu rậm mặt gian, tướng hình khó chịu vậy mà thoắt ra tay đã vô lễ ôm nàng trong ngực. Nàng lập tức giãy giụa. Chân Ny càng xiết chặt hơn. Nguyệt Tuyền kinh sợ trước hành vi thô bạo của kẻ này, lập tức rút châm ấn một nhát vào bả vai của Chân Ny. Chân Ny không kịp ngờ đến bị trúng một chiêu phong bế, cánh tay liền mất sức cả người liền đổ hẳn lên người Chân Ny. Mà vị trí của hai người lại ở ngay mạn thuyền. Một khoảnh khắc sãy chân, cả hai người cùng lúc rơi ùm xuống sông.
---------------
Triệu Kit: Thật ngại quá! Dạo này Kit bị một fan không mê truyện bắt cóc rồi. Ừm...Bạn ấy chỉ cần tác giả chứ không cần truyện cho nên...hì hì! Nói chứ, để Kit thử viết bằng điện thoại xem được không để cố hoàn thành sớm bộ này để đáp lại thịnh ý của mọi người nha! Hì hì!
À, tiết lộ chút chi tiết nhỏ, bắt đầu từ đây công chúa bắt đầu rung rinh với phò mã. Và cũng lúc đó công chúa phát hiện phò mã đi đến đâu cũng có người mê hết. Kể cả thuộc hạ dưới tay mình cũng mê phò mã. Mà Phò mã với ai cũng dễ thương chỉ trừ công chúa. Công chúa bắt đầu lên một ý tưởng gây chú ý với phò mã. Ấy nhưng nàng càng chơi khăm phò mã thì nàng càng thê thảm. Mà mỗi khi nàng thê thảm nàng lại phát hiện nàng thích phò mã nhiều hơn...
Ý tưởng đã sẵn hết rồi mà không đủ thời gian viết ra. Cảm ơn mọi người vẫn yêu thích và ủng hộ Triệu Kit nha! Thật lòng, mỗi khi đọc được bình luận của mọi người Kit rất vui, động lực và hứng thú cũng nhiều lên. Chỉ còn cần mỗi thời gian nữa thôi...Không dám hứa truyện bao giờ sẽ xong nhưng Kit sẽ tranh thủ viết nhanh và không bỏ truyện nào trong list cả. Yêu cả nhà nhiều nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...