"Xế chiều hôm nay đi đâu vậy?" Trì Nam cắn miếng bí đao một cái rồi thuận miệng hỏi.
Chu Phú ăn như hổ đói: "Đi tuần đường phố thôi. Ta chạy xong ba vòng về lại không thấy nàng nữa."
Trì Nam giương mắt nhìn hắn một lát, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Chạy đủ ba vòng rồi?"
Chu Phú chớp đôi con ngươi sáng long lanh, cố gắng nuốt đồ trong miệng xuống cổ họng, hơi uất ức nói:
"Đủ rồi đủ rồi, lần tới ngàn vạn đừng bắt ta chạy nữa."
"Vậy lần sau chàng còn tái phạm không?" Trì Nam rũ mí mắt xuống, hả hê hỏi.
Chu Phú lại ăn một miếng thịt, đàng hoàng nói: "Ta. . . . . Tận lực. . . . . kiềm chế, nhưng nương tử à, có lúc ta kiềm chế không được, tất cả đều
là bởi vì nàng quá mê người thôi, nàng biết không?"
"Khụ khụ khụ
khụ." Trì Nam đang ăn canh, nghe Chu Phú công khai nói lời mập mờ trên
bàn cơm, thật là kinh hãi, canh bị sặc trong phổi, rất là khó chịu.
"Chàng... chàng nói nhăng gì đó?"
Chu Phú cuống quít buông chén đũa xuống, vỗ lưng giúp nương tử, Trì Nam khỏe hơn chút rồi liếc Chu Phú một cái, oán giận nói.
"Ta không có nói quàng, nương tử chưa từng thấy dáng vẻ mê tình của mình,
quả thật. . . . Quả thật cực kỳ lẳng lơ." Chu Phú rót một ly nước cho
Trì Nam, thành thật nói.
"Bậy." Trì Nam uống một ngụm nước, trợn
mắt trừng Chu Phú càng nói càng quá. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Lại dám
dùng từ 'lẳng lơ' để hình dung nàng, thật là quá đáng.
Chu Phú nhìn mình vẻ mặt hơi cáu giận và hồng hào do vừa ho khan của nương tử, bụng dưới nóng lên, động tình nói:
"Nương tử, nàng thật xinh đẹp."
Trì Nam níu lấy cánh tay muốn làm chuyện xấu của Chu Phú, sử dụng ánh mắt cảnh cáo hắn đàng hoàng một chút.
Chu Phú ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, kịp thời kiềm chế lửa dục, nhưng sờ không sờ được, vậy hôn một cái phải được chứ.
Nghĩ như vậy, Chu Phú mượn sức lực phát qua của Trì Nam, quẹo khúc quanh,
nhanh chóng hôn vào mặt Trì Nam một cái, lúc này mới hài lòng bưng chén
cơm lên lần nữa.
Trì Nam che gò má đang nóng lên, trong lòng thầm mắng người này càng ngày càng càn rỡ, nhưng mới hôn nhẹ thôi, thật sự
không đáng giá phát tác, chỉ cáu giận nhìn khuôn mặt tươi cười hài lòng
vì ăn vụng thành công của Chu Phú, Trì Nam cũng bất giác cười theo.
Chu Phú nịnh nọt gắp mấy miếng măng thịt nướng bỏ vào chén Trì Nam, dẩu môi với Trì Nam như tranh công, bộ dáng nôn nóng nghịch ngợm khiến Trì Nam
vừa bực mình vừa buồn cười.
Hai người dùng xong cơm tối cũng mất khoảng một canh giờ, trong bóng nến lung linh, chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên.
Ăn cơm xong, bọn hạ nhân nối đuôi mà vào, dọn dẹp cái bàn sạch sẽ, lại dâng lên trái cây mới mẻ.
Lúc này ma ma quản gia đi vào, liền thấy Chu Phú đang lột một quả nho nhét
vào trong miệng Trì Nam, bà lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lặng lẽ
lui lại mấy bước.
"Làm việc đó đến đâu rồi?" Trì Nam khước từ quả nho thứ hai Chu Phú đưa, hỏi ma ma quản gia đang muốn lui ra ngoài.
Ma ma quản gia nghe câu hỏi của công chúa, lập tức tiến lên trước, kính
cẩn trả lời: "Đã làm xong, bên nội thị giám cũng nhận được ý chỉ."
Trì Nam gật đầu: "Ừ, vậy hãy bảo hắn ta làm cho tốt đi."
Ma ma quản gia cung kính cười cười, nói: "Dạ, chắc hắn ta cũng hiểu làm xong việc này thì tiền đồ vô lượng."
Trì Nam nhận lấy quả nho Chu Phú đưa tới, khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Ừ, người trong phủ ngươi cũng chỉ điểm nhiều chút."
"Đây là phận sự của nô tỳ."
Trì Nam quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Phú, thấy hắn đang ăn nho vui vẻ,
rồi qua qua phân phó ma ma quản gia: "Đi đổ đầy ao Nguyệt Thanh, tối nay tắm rửa ở nơi đó."
"Vâng"
Sau khi ma ma quản gia rời đi, Chu Phú vừa ăn vừa tò mò hỏi: "Ao Nguyệt Thanh? Là hồ tắm à?"
". . . . Tương tự." Trì Nam dừng một lát, mới trả lời.
Khi Chu Phú bưng cái mâm đựng hơn chục quả nho chưa ăn xong đi vào ao
Nguyệt Thanh thì mới hiểu rõ lúc trước mình nói ‘hồ tắm’ là quá vũ nhục
nơi này.
Trong không khí tràn ngập hương thơm thấm vào ruột gan,
khói mù lượn lờ, bốn phía ao có những tấm màn lụa màu vàng nhạt rũ
xuống, gió nhẹ đột kích, bồng bềnh như tiên.
"Tất cả đi xuống đi." Trì Nam không để ý tới Chu Phú đang nhìn ngây người, mà sai các thị tỳ đi ra ngoài.
Chu Phú bỏ dĩa nho xuống bên cạnh ao, ngồi xổm người xuống, đưa tay vốc
nước, nước ấm vừa đúng, còn có một màu xanh nhạt, và mùi thơm xông vào
mũi, khiến người ta say mê.
"Nước này sao có màu xanh dương nhạt. . . . . ." Chu Phú vui vẻ vốc một ngụm nữa, rồi ngẩng đầu tìm kiếm Trì
Nam muốn hỏi rõ ràng, ai ngờ, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy mỹ nhân khéo
cười tươi đẹp làm sao, đang ngồi ở bên cạnh ao nghịch nước, mắt cá chân
mảnh khảnh, ngón chân khéo léo đẹp đẽ, óng ánh trong suốt như trân châu.
Một bức tranh mỹ nhân nghịch nước khiến Chu Phú chợt cảm thấy thần hồn điên đảo, Trì Nam thấy hắn si say như thế, lại bất ngờ mỉm cười quyến rũ,
rút cây trâm ngọc bích trên đầu ra, mái tóc dài trơn mềm đổ xuống như
thác nước.
Tiếp tục ở diễnđàn✪lê✪quýđôn
"Lo lắng làm chi? Tắm còn mặc y phục sao?" Trì Nam nghịch ngợm nâng chân phải lên, vẩy bọt nước tung tóe về phía Chu Phú.
Chu Phú bị sắc đẹp mê đến nỗi gật đầu liên tục, thuần thục cởi sạch y phục
của mình ra, nhảy xuống ao Nguyệt Thanh như hổ đói vồ dê, khiến bọt nước văng mạnh lên, Trì Nam tránh mặt đi, nhưng cả người vẫn bị nước tung
tóe ướt, quay đầu lại muốn oán giận mấy câu, lại phát hiện Chu Phú mới
nhảy xuống nước đã biến mất.
Trì Nam ngồi thẳng người ngắm nhìn
chung quanh, muốn tìm bóng dáng của Chu Phú, chợt thấy mắt cá chân bị
níu, một lực lượng mạnh mẽ đột nhiên kéo nàng xuống nước.
"A!"
Trì Nam kêu lên, sức ấm thình lình xuất hiện khiến nàng hoảng hốt, mới
thò đầu ra từ mặt nước, hít thở chút không khí mới mẻ, liền bị người ta
đặt lên bờ ao, hung hăng giày xéo.
Môi lưỡi của Chu Phú hết sức
bá đạo ấm áp, lúc nãy đã ăn nhiều quả nho cho nên giờ miệng có vị tươi
mát, Trì Nam chưa từng thử hôn trong nước, nước gợn nhộn nhạo quanh
người, có một cảm giác mỹ diệu không nói ra được.
Nàng vươn tay
chống đầu vai Chu Phú, một tay Chu Phú nâng cái mông Trì Nam, để cặp
chân nàng kẹp lại hông của hắn, còn tay kia gấp rút kéo váy Trì Nam
xuống, sau khi da thịt trắng nõn gặp phải nước nóng đã ửng hồng, Chu Phú giống như có thể nhìn thất dòng máu lưu chuyển dưới da thịt trơn mềm.
"Nương tử, ta muốn nàng."
Chu Phú nhớ lại lời cảnh cáo của Trì Nam hôm qua, mặc dù bụng dưới cứng đến khó chịu, nhưng cũng không dám tùy ý làm bậy.
"Hôm qua quá mệt mỏi, hôm nay thôi nhé. Tắm cho sạch rồi đi ngủ sớm chút."
Mắt mũi của Trì Nam và Chu Phú để sát nhau, có thể nghe được tiếng hô
hấp, dịu dàng xoa gương mặt đen của Chu Phú, cười nói.
"Nhưng. . . . Nhưng. . . ." Chu Phú gấp đến độ như con kiến trên chảo nóng, không
ngừng dùng bụng ma sát hai chân Trì Nam, dục vọng trong đôi mắt không mơ hồ chút nào.
Trì Nam nhìn hắn như vậy, cũng không muốn hắn quá
khó chịu, liền nói nhỏ bên lỗ tai hắn: "Vậy hôm nay ra ở bên ngoài,
không được vào, ta. . . . Giúp chàng dùng ta giải quyết."
Chu Phú nhớ tới dáng vẻ mệt mỏi của nương tử hôm qua, trong lòng mềm nhũn, lại
nghĩ đến nương tử chịu dùng tay giúp hắn, mới nhẫn nại gật đầu một cái.
Kỷ xảo của Trì Nam rất không thuần thục, nhiều lần bóp đến Chu Phú muốn
khóc, nhưng dục vọng bị nương tử giữ tại dưới nước, dung nhan kiều diễm
vô cùng của nương tử lại gần ngay trước mắt, khiến Chu Phú đau cũng vui
vẻ.
Không kìm hãm được hôn lên đôi môi gần trong gang tấc, nhiệt
độ trong ao khiến lông mi thật dài của nương tử nhiễm phải hơi nước,
lông mi bao trùm con ngươi, trầm tĩnh như nước, sâu không lường được.
Hai môi đụng vào nhau, Trì Nam chỉ cảm thấy trên môi mềm mại, như lông vũ
trượt nhẹ, hoàn toàn khác nụ hôn như mưa to gió lớn bình thường của Chu
Phú, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn nhưng hai kiểu hôn đều có sức hấp dẫn trí
mạng với nàng, nàng thử đưa cái lưỡi ra liếm liếm trên chất da trơn mềm, đầu lưỡi liền bị Chu Phú hút lấy, mút qua mút lại, mỗi giọt nước trong
ao Nguyệt Thanh đều tựa như nhiễm phải tình ý sâu đậm.
"Nương tử, kiếp này cưới được nàng, ta sẽ giảm thọ mười năm nàng tin hay không?"
âm thanh trầm trầm của Chu Phú vang lên bên tai Trì Nam.
Trì Nam
nhướng lông mày bên phải lên, cố ý khép tay lại, liền nghe Chu Phú ‘
khàn ’ một tiếng, sau đó bắt đầu cầu xin tha thứ, trong ao Nguyệt Thanh
tràn ngập thanh âm trêu chọc kích động nhau của vợ chồng son.
Sáng hôm nay, Trì Nam đã vào triều tự sớm, sau khi Chu Phú rời giường, cứ
theo lẽ thường đi đến hậu viện phủ công chúa, ngày trước hắn luôn giúp
tổng quản nhà bếp chặt hết củi, gánh hết nước mới đến Luật Cần quán làm
nhiệm vụ, nhưng hôm nay đến phòng bếp xem, tổng quản thì vẫn còn, chỉ là người đã đổi rồi.
Vị tổng quản này không giống người trước kia,
thái độ đối với Chu Phú hết sức nhún nhường hiền hòa, Chu Phú hỏi ông ta có cần đốn củi nấu nước không, khiến người nọ sợ hãi liên tiếp khoát
tay cự tuyệt.
Từ phòng bếp ra ngoài, Chu Phú vuốt cái ót không
hiểu ra sao, đi tới đi lui, vẫn cảm thấy không đúng, không chỉ là tổng
quản phòng bếp mới tới ân cần với hắn khác thường, ngay cả tôi tớ thị tỳ gặp được trên đường cũng cung kính với hắn khác thường.
Tháng
trước họ nhìn hắn vẫn như người không quan trọng, nhưng hôm nay lại biến thành vẻ mặt nhiệt tình, có mấy người còn hành lễ với hắn, nói chào
buổi sáng phò mã.
Loại hiện tượng này duy trì đến khi hắn ra khỏi phủ công chúa cũng không thya đổi.
Chu Phú ngồi trên lưng ngựa, kể tình huống trong phủ buổi sáng cho A Thu nghe, chỉ nghe A Thu hết cách nói:
"Chắc chắn rồi. Công chúa một tháng không về phủ, khiến người làm trong phủ
không hiểu rõ vị trí của người, không dám mò mẫm đứng đội, nhưng đêm
qua. . . . . Khụ khụ, người và công chúa chơi đùa trong ao Nguyệt Thanh
đến khuya, tiếng nói tiếng cười chưa từng ngừng, tình hình như thế chỉ
cần là người đều có thể nhìn ra."
". . . . . ."
Chu Phú
nghe như rơi vào trong sương mù, cảm thấy lời A Thu nói giống như vai
diễn Dương quý phi trong tuồng hát, khác là, Dương quý phi được hoàng đế sủng ái, mà hắn, một người thô lỗ bán thịt là vì lấy được sự ‘sủng ái’
của nương tử mình, thật là điên đảo mà.
Đang tán gẫu, chợt bên
góc đường kia có một đám người vọt tới, bọn họ cầm gậy gộc và xích sắt,
hung thần ác sát chạy về phía Chu Phú và A Thu.
"Chuyện gì xảy
ra?" Chu Phú ngồi ở trên ngựa thấy rõ, này đen ngòm một mảnh ít người
nói cũng có trên một trăm, chỉ không biết là bởi vì cái gì mới tụ tập
nhiều người như vậy.
Lúc này A Thu đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nuốt mạnh nước miếng, mới nói:
"Hình như là nhằm về người. Phò mã, chạy mau thôi."
"Không thể nào, bọn họ tới vì ta sao? Ta đâu có. . . ." Chu Phú chưa kíp nói ra, chừng một trăm người đã bao bọc quanh hắn.
Người cầm đầu kia điên cuồng hét lên một tiếng:
"Chính là hắn, bắt hắn lại cho ta, mang về cho công chúa xử lý!"
"Dạ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...