Ngày tiếp theo, đôi ta bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, ta không muốn thức dậy, Lão Cửu lại càng không nguyện. Nhưng người ngoài cửa dường như lại đang muốn cùng chúng ta đối nghịch, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.
Cửa phòng này của chúng ta, kỳ thật đêm qua đã bị ta đạp hỏng rồi, ta chỉ có thể tạm thời lấy một cái ghế dài để chặn cửa thôi, cho nên không bao lâu sau, người kia đã sắp phá cửa mà vào.
“Úi chà, hai ngươi vẫn còn đang dính nhau nữa a.”
Ta vừa nghe giọng nói ở ngay bên lỗ tai, liền phản xạ mở bừng mắt. Lão Cửu tỉnh dậy nhanh hơn, ta còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra, thì đã bị nàng đẩy sang một bên.
Bát công chúa ở bên nhìn thấy một màn này liền cười ha hả, còn không ngừng trêu ghẹo nói: “Giờ còn thẹn thùng cái gì nữa, ngày xưa thấy ngươi khi dễ Hiếu Ân như vậy, còn tưởng rằng quan hệ hai ngươi không tốt chứ, thật sự là không ngờ...”
Ta vội vàng ngồi dậy, vô cùng xấu hổ. Mặt Lão Cửu có hồng hay không thì ta không biết, có điều lúc này ta cảm thấy mặt của mình có thể chiên trứng luôn đấy. Nhưng cũng may mắn là đêm qua Lão Cửu bảo ta lên giường ngủ, nếu không, để cho Bát công chúa nhìn thấy, sợ lại là lại thêm một trận phiền toái.
Xảy ra việc như vậy, cho dù hai chúng ta có buồn ngủ cỡ nào thì cũng phải tỉnh ngủ thôi. Bát công chúa vừa đi, không khí so với trong tưởng tượng của ta lại càng xấu hổ thêm, cả hai chúng ta không ai nói chuyện, nàng làm việc của nàng, ta làm việc của ta, bất quá trong chốc lát, đôi ta cũng đã thu thập xong hành lý, cùng nhóm người dưới lầu họp mặt.
Tất cả mọi người đang chờ hai người chúng ta, điều này làm cho ta hết sức ngượng ngùng, thậm chí có chút e ngại. Ngươi nghĩ đi, ở triều đại này mà ngươi lại dám để cho Hoàng Thượng chờ ngươi? Điên rồi phải không.
Cho nên cả một đường đi trong lòng ta có chút lo lắng, nhưng trái lại Lão Cửu lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Gặp Hoàng Thượng, hắn vừa thấy đôi mắt hai chúng ta như hai con gấu trúc thì cũng không có trách mắng gì, điều này làm cho ta an tâm không ít. Hoàng tử và các đại thần đi ra ngoài cửa dẫn ngựa, lúc này bồi bên cạnh Hoàng Thượng chỉ có vài công chúa và ma ốm ta đây.
Chúng ta vừa đi vừa tán gẫu, không biết tại sao Hoàng Thượng lại hỏi chuyện đêm qua Lão Cửu thét chói tai, Lão Cửu nhăn nhó không chịu nói, vì thế Hoàng Thượng liền đem ánh mắt chuyển hướng về phía ta. Việc này làm cho ta thật khó xử, có thể nói lúc này ta giống như cái nhân bánh mỳ bị kẹp ở giữa, nói hay không đều có chuyện phiền toái, nhưng hình phạt của Lão Cửu so với Hoàng Thượng thì nhẹ hơn, cho nên ta liền bẩm báo lại chi tiết.
Hoàng Thượng vừa nghe xong, lúc này liền cười ha ha lên, sau đó nói với ta: “Tiểu Cửu này a, từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, có lúc ngay cả ta đều dám ngỗ nghịch, nhưng đối mặt với mấy con chuột con gián thì một chút biện pháp cũng không có.”
Thật sự là đáng yêu.
Ta nghe cũng xong cũng không nhịn được mà nở nụ cười. Tất nhiên, hậu quả chính là bị Lão Cửu véo mấy phát.
Cười cũng cười rồi, nháo cũng nháo rồi, ngay sau đó là xuất phát.
Hôm nay là ngày đi Nam hạ thứ hai, nói thật, so với trong tưởng tượng của ta thì khác biệt quá lớn... Quá lớn. Nhóm người chúng ta, quả thực không khác gì chạy giặc di chuyển về hướng Nam, dọc theo đường đi ngoại trừ ăn cơm, đại tiểu tiện, cơ hồ chạy không ngừng nghỉ.
Bất quá loại tình trạng này có lẽ cũng sẽ không duy trì được bao lâu, dù sao hiện tại cách hoàng thành còn không quá xa, mọi người tất nhiên muốn tiết kiệm thời gian mau chóng đi đến phía Nam, đợi khi đến được phía Nam, có lẽ sẽ thả chậm tốc độ.
Cứ liều chết liều sống chạy đi như vậy, cũng đã được bảy ngày. Đã nhiều ngày như thế tinh thần cùng trạng thái của ta đều không thể tốt nổi. Thứ nhất là vì từ sau lần biểu diễn trù nghệ cho mọi người, thì cái người đáng lý là ngự trù thì lại thanh nhàn thảnh thơi, còn ta ngược lại kiêm luôn chức ngự trù đó, chỉ cần chúng ta không tìm được thị trấn thì đều là ta xuống bếp nấu cơm cho mọi người. Thứ hai là trong thời gian này, mâu thuẫn giữa Lão Cửu cùng Bát công chúa lại càng ngày càng thường xuyên.
Tất nhiên, cả hai nàng ngươi một câu ta một câu nhưng người chịu khổ nhất lại là ta. Cả một ngày đường, ba người chúng ta ngồi cùng một chiếc xe ngựa, trận lớn trận nhỏ cơ hồ là giống như giờ làm việc trong công sở, 8 tiếng/ ngày!
Mà dây dẫn nổ mỗi lần đều là ta.
Bát công chúa thì cả ngày lẫn đem đều bám lấy ta thân thiết gần gũi, ta lại không dám không để ý tới, tuy rằng những việc này rất bình thường không có gì lạ nhưng lại làm cho Lão Cửu hết sức nổi giận, chua phải chết. Nhưng mấy ngày nay ta cũng thấy rõ được, cảm thấy Bát công chúa hiện tại kỳ thật căn bản là không có thích ta như Lão Cửu đã nghĩ, có lẽ trước kia là thích, nhưng hiện tại nhất định là không phải.
Nàng chính là đơn thuần tức giận Lão Cửu, rõ ràng lúc trước người hướng Hoàng thượng cầu hôn trước là nàng, rõ ràng nàng lớn hơn Lão Cửu, cuộc hôn sự này vốn là không được trì hoãn, nhưng lại bị Lão Cửu chặn ngang một cước, đem ta đoạt đi.
Cho nên nói nữ nhân a.
Những ngày như vậy, ta tính rõ ràng cũng xấp xỉ nửa tháng. Vốn ta nghĩ đến người chịu không nổi trước tiên sẽ là ta, nhưng thật không ngờ Lão Cửu so với ta lại nhanh hơn một bước.
Một ngày nọ chúng ta đi đến chạng vạng, theo kế hoạch là đi đến thị trấn kế tiếp, vì thế mọi người tiến vào tửu lâu nghỉ ngơi, hết thảy đều vẫn như ngày thường, không có gì khác lạ, cùng nhau dùng cơm ở nhã gian*, sau đó về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc hành trình sáng mai.
(*phòng trà nơi vua và các chư hầu giao tình thâm sâu thưởng thức trà, đàm đạo.)
Ta cũng giống như mọi người.
Nhưng ngay khi ta đang chuẩn bị sắp ngủ, Lão Cửu lại trảo một cái xách cổ ta ngồi dậy.
Ta thấy giờ đã là mấy giờ đêm rồi mà nàng còn mặc như vậy, không khỏi nghi hoặc: “Ngươi làm gì vậy?”
Lão Cửu cũng không trả lời ta, trực tiếp lấy y phục ta treo trên y giá* ném lên trên giường: “Mặc vào.”
(*mắc áo, móc áo.)
“Mặc làm gì, giờ này đã là mấy giờ rồi? Nếu ngươi không ngủ, ngày mai sẽ chịu không nổi đâu.” Nói xong, ta liền nằm phịch xuống, muốn tiếp tục ngủ.
Ai ngờ Lão Cửu lại một cước đá vào mông của ta, một cước này của nàng mặc dù lực đạo không lớn, nhưng cũng đủ làm cho ta tức giận muốn chết, ngươi nói ta nằm ngủ thì liên quan gì đến nàng? Ta lập tức bật dậy xoay người, giận dữ trừng mắt liếc nàng một cái, nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Đi.”
Lão Cửu nhẹ nhàng một chữ ‘Đi’, lại làm cho trái tim nhỏ bé của ta run rẩy.
“Đi?” Ta hỏi nàng: “Đi đâu? Vì sao phải đi?” Kỳ thật ta cũng đã mơ hồ ý thức được nàng nói ‘đi’ này là có ý gì, nhưng ta không thể tin, quả thực không thể tin được nàng lại to gan như vậy, ta cũng không dám tưởng tượng, nếu như đôi ta thật sự rời đi, ngày mai Hoàng Thượng phát hiện đôi ta mất tích thì sẽ xảy ra chuyện gì.
“Sao mà ngươi có nhiều vấn đế thế?” Lão Cửu cũng có vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn giải thích cho ta. “Bát tỷ cả ngày cứ như vậy làm ta phiền muốn chết, cũng không biết nàng học từ ai cái tính bách chiết bất nạo* đó, ta lại không bịt được miệng của nàng, chi bằng mắt không thấy tâm không phiền.”
(*Ý chí kiên cường, lay không chuyển rung chẳng rời.)
“Vậy ngươi cũng không thể đi a.” Ta nói: “Chỗ phụ hoàng ngươi làm sao đây?”
“Ta có để lại một phong thư cho hắn. Yên tâm đi, phụ hoàng sẽ không vì ta mà chậm trễ hành trình đâu, nhiều lắm là phái người tìm hai ta thôi.”
Lão Cửu trái lại không để tâm, mà ý của ta cũng không phải việc này. Chuyện nàng nói là tất nhiên, Hoàng Thượng nhất định sẽ phái người tìm hai ta, ta sợ là chờ sau khi việc đi Nam hạ kết thúc, thì phải làm sao? Hoàng Thượng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua sao? Đến lúc đó ai dám cam đoan hai ta sẽ không bị trách phạt chứ?
Ta đem ý nghĩ này nói cho Lão Cửu.
Lão Cửu lắc đầu, nói: “Hắn có thể phạt cái gì chứ? Hắn hiểu rõ ta nhất, đến lúc đó ta xuống nước một chút, ở trong phủ đóng cửa suy nghĩ nửa tháng thì sẽ không có việc gì. Huống hồ...” Miệng nàng nhẹ kéo một chút, cười nói: “Đi theo phụ hoàng thì không thể chơi đùa được, ngươi nếu muốn du sơn ngoạn thủy, chỉ có thể đi.”
Ta cúi đầu.
Không thể không thừa nhận Lão Cửu đã nói đến điểm mấu chốt trong lòng ta, ngươi xem xem đã qua nhiều ngày như vậy, Hoàng Thượng làm sao có ý tứ muốn du ngoạn?
Lão Cửu thấy ta còn chưa có phản ứng, liền túm ta lên, cầm lấy ngoại sam mà bắt đầu giúp ta mặc vào, vừa mặc vừa nói: “Lúc trước người chết sống muốn đi Nam hạ là ngươi, nếu không nhìn ngươi muốn đi như vậy, ta sẽ phải chịu khổ như bây giờ sao? Lúc trước ta đã theo ý ngươi, hiện tại đến phiên ngươi phải nghe ta.”
Trong lòng ta run lên.
Tuy rằng ta đã sớm biết được sự thật là như thế, thế nhưng nghe thấy chính nàng nói ra, rốt cuộc vẫn là cảm động. Ta giữ tay nàng lại, nhìn nàng nói: “Bởi vì ta muốn đi, cho nên ngươi liền mỗi ngày đều đi cầu Hoàng Thượng, vì cái gì?”
Lần đầu tiên, ta cảm thấy không khí giữa hai ta không còn là giương cung bạt kiếm.
Lão Cửu liếc mắt nhìn ta một cái liền cúi đầu, không có trả lời. Ta cầm tay nàng, trong lòng không khỏi khẩn trương. Có lẽ nàng cảm thấy ta nhất định sẽ truy vấn đến cùng, nên lúc này mới nhẹ nhàng nói ra một câu “Không vì cái gì cả, đơn giản là ngươi muốn đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...