Dầu gì người ta cũng là người cho cho nàng cái ăn chỗ ở, dầu gì người ta đối với nàng cũng là một mảnh chân thành, dẫn nàng về đây, làm cho người ta hầu hạ nàng, y đến vươn tay cơm tới há mồm. Cuộc sống của nàng tốt như vậy có vẻ giống một gia đình?
"Thật xin lỗi, chưa cùng ngươi nói một tiếng đã ra cung, là ta không đúng." Lần đầu nàng ăn nói khép nép, lần đầu nàng cùng người khác nói xin lỗi.
Hiên Viên Vũ thở phì phò nhìn nàng, nhưng hắn đồng thời cũng hiểu, muốn cho nàng cúi đầu nhận lỗi nhanh như vậy đã là không dễ dàng, hắn tự nhiên cũng không thể không để ý không buông tha người ta.
"Được rồi được rồi, về ngươi sau muốn ra cung, nói cho ta biết một tiếng, ta cùng ngươi đi." Sắc mặt hắn hòa hoãn, giọng điệu cũng ôn hòa xuống. Thật ra thì hắn cũng chỉ là sợ nàng một đi không trở lại thôi, hắn sợ mất đi nàng. Chỉ là ý nghĩ như vậy, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thể làm cho nàng biết.
Tiêu Tương Phi trong lòng biết hắn không truy cứu nữa, trong bụng thở phào nhẹ nhõm, vốn chính là nàng có lỗi, không nên không thông báo với hắn liền chạy ra khỏi cung."Cám ơn ngươi." Nàng chân thành nói.
Hiên Viên Vũ bị câu cám ơn này của nàng làm cho sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía nàng phức tạp mà nóng rực. Nàng ở trong lòng của hắn, vĩnh viễn là đặc biệt nhất đặc biệt nhất, hắn không muốn mất đi nàng.
"Về sau, ngươi nếu như muốn xuất cung, nói với ta một tiếng, ta cùng ngươi đi." Hắn từ chủ vị đứng lên, dắt tay của nàng, dịu dàng nói, canh chừng nàng ánh mắt sáng như đuốc.
Đây là lần đầu tiên, nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt lớn mật nóng rực của hắn, ánh mắt kia bao hàm quá nhiều ý đồ, thâm tình, dục vọng, theo đuổi, nóng bỏng khiến cho nàng không dám nhìn thẳng, chỉ có thể vội vàng gật đầu đáp ứng."Được."
Hắn mừng rỡ như điên, biết muốn nàng khuất phục thật không dễ dàng, chớ nói chi là để cho nàng làm ra hứa hẹn, lâu như vậy mặc dù vẫn không có bao nhiêu cơ hội đơn độc sống chung một chỗ, nhưng là từ hôm nay lên, hắn thề hắn sẽ không sẽ đem nàng một người bỏ lại, hắn đi đâu đều muốn mang theo nàng, không để cho nàng rời đi tầm mắt của hắn.
"Ngươi đi ra ngoài một ngày, có đói bụng không. Những thứ gì đó bên ngoài cung không có được ngon như ở trong cung, nếm thử một chút mấy món ngon ta tự mình phân phó Ngự Thiện Phòng đặc biệt vì ngươi làm." Cầm lấy tay của nàng, dắt nàng đi tới bên cạnh bàn, mỉm cười đối với một bàn đầy bàn trân quý mỹ vị nói.
Nàng vừa nhìn, cũng biết hắn tốn rất nhiều tâm ý, cho dù hắn rất tức giận rất căm tức, nhưng vẫn vì nàng chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng thấy có gì đó không ổn.
"Hảo, chúng ta cùng nhau nếm thử một chút." Nàng khó được nghe lời thuận theo ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi ở bên cạnh hắn, đối với hắn khẽ mỉm cười.
Nụ cười này, đem lo lắng của hắn, tức giận của hắn, buồn bực của hắn, toàn bộ tan đi, hắn thật cao hứng. Nhìn nàng ngồi xuống, nhìn nàng vì mình chia thức ăn, đột nhiên có một loại xung động giống như thời thiếu niên.
Tối nay hắn nhất định muốn nàng.
Một bữa cơm trong Hướng Dương cung ai cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm , không khí cũng từ khẩn trương đến thư giãn, tiểu thư tính khí rốt cuộc mềm nhũn, Hoàng thượng lại càng làm cho mọi người giật mình, đường đường nhất quốc chi quân lại có thể nhân nhượng một nữ nhân, trong lòng mọi người vui buồn lẫn lộn.
Đêm khuya yên tĩnh, từ lúc cơm nước xong đến bây giờ, nàng cùng với hắn uống không ít trà, cười nhìn nghe hắn nói không ít chuyện lý thú về tuổi thơ hắn, cùng với sự cố gắng không ngừng trong thời gian mới vừa lên làm quân vương.
Nàng biết rõ, hắn là một Hoàng thượng sáng suốt hiếm có. Hiên Viên vương triều phú cường thịnh vượng đều là công lao của hắn, càng rõ được kết quả dưới nền chính trị nhân từ của hắn.
Nhưng, hắn tại sao còn chưa đi à? Nàng đã mệt mỏi liên tiếp, nhiều lần đè xuống hết sức muốn đánh ngáp một cái, cố gắng duy trì lễ nghi của mình, chỉ là, cái mông của hắn tựa như mọc rễ, không có nửa điểm ý tứ muốn rời đi.
Hiên Viên Vũ đã sớm đã nhìn ra, nàng đã sớm mệt nhọc, đoán chừng hôm nay xuất cung chạy một vòng, đã sớm muốn nghỉ ngơi rồi, nhưng hắn không muốn đi, hắn nghĩ lưu lại.
Rốt cuộc."Ngươi không thấy mệt mỏi sao? Ta lại thấy mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi. Ngươi trở về đi." Nàng nhịn không được, càng không muốn làm khó mình, không chịu nổi liền mở miệng đuổi người.
"Hiện tại đã muộn, ta muốn ở lại nơi này nghỉ ngơi, ngươi cũng mệt mỏi, vậy cùng nhau nghỉ ngơi thôi." Hắn đứng lên, căn bản không cho nàng có cơ hội mở lời, nhanh chóng quay đầu phân phó đám người Hỉ Nhi nói: "Mang tiểu thư đi tắm."
Hắn muốn lưu lại qua đêm? Nàng lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng theo đám người Hỉ Nhi đi vào trong ao tắm.
Khí nóng tràn ngập mặt ao, hơi nước lan tràn, làm cho người ta không thấy rõ cảnh sắc của ao nước, thậm chí không thấy rõ ai với ai. Hỉ Nhi cởi cho nàng xiêm y phức tạp trên người, Hoàn Nhi đang xách theo giỏ hoa lan vẩy vào trong ao nước cho nàng, Giận Nhi đang vì nàng gấp gọn xiêm áo sạch sẽ, Thảo Nhi đang thử nhiệt độ của nước ao.
Lúc cởi hết đồ ra, trên người nàng không còn một mảnh vải, chân ngọc trần trụi chậm rãi hướng nước hồ ấm áp bước xuống, nước ấm bao lấy người nàng, bắp chân của nàng, đùi thon dài của nàng. . . . . . đến bên eo của nàng, ngực đầy đặn của nàng, cổ của nàng.
Nàng buông lỏng thân thể giãn ra trong nước một cái, hai mắt nhắm lại, thỏa mãn thở ra một hơi, cuối cùng mới đem đầu chống đỡ cạnh bờ ao, nhắm mắt dưỡng thần .
Hắn muốn lưu lại qua đêm, như vậy nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ, mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng tối nay tựa hồ có chút bất đồng, có chút không giống nhau, không khí có cảm giác khiến cho nàng cảm thấy bất an, cảm thấy. . . . . . Sợ.
Ấm áp ao nước, tràn đầy mùi hương cánh hoa, khiến nàng có loại cảm giác mệt mỏi rã rời uể oải, mới một khắc nàng tựa hồ đã ngủ say.
Đột nhiên, một loại nong nóng , tê tê, đau đau cảm giác đánh úp tới trước ngực nàng, trong thân thể tựa hồ có một cổ nhiệt lưu chảy qua. Tựa hồ, tựa hồ. . . . . . , có cái gì đó đang cắn cắn bầu ngực của nàng, như đang ăn hai núm vú của nàng.
Người nào? Nàng nhanh chóng mở mắt, đôi tay hướng trước ngực đẩy đi. Nhưng là, hai tay của nàng vừa mới động, liền bị hai bàn tay khác cho cầm giữ.
Mà bộ ngực bị mút mạnh hơn, không giống như lúc trước khẽ cắn, hơn nữa càng ngày càng tăng thêm lực đạo, không giống như lúc trước cẩn thận, ngược lại dùng lực lớn hơn nữa, càng sâu với mở ra miệng rộng, đem hai vú của nàng như nuốt xuống, như không đủ vào trong miệng của hắn.
"Người nào? !" Đầu nàng lộ ở trên mặt nước, mặc dù nội tâm kinh hoàng, mặc dù thân thể thoải mái nổi phản ứng, nhưng là trên mặt của nàng là bình tĩnh, chỉ là trong sương mù lan tràn trong hồ, ai cũng không thấy được trên mặt nàng đỏ ửng. Cố gắng ổn định tâm thần quát lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...