Phép Màu

“Anh, chị ta mỗi ngày đều ôm con thú này ngủ, nhất định là chơi rất hay, nếu không thì sao chị ta lại thà chết không buông ra như vậy.” Cậu bé kia nghe xong liền cảm thấy có phần đạo lí, cúi người xuống muốn giật lấy con thú bông.

Giang Noãn Đông bị ngã rên đất bỗng dưng được một cánh tay kéo đứng lên, tránh được bàn tay của cậu em họ.

“Anh là ai?”

“Trẻ con không lo học hành, lại ở đây bắt nạt người khác.” Thẩm Tương Tường đem Giang Noãn Đông bảo vệ phía sau, đứng đối diện với cậu nhóc, vì Thẩm Tương Tường cao hơn cả một cái đầu nên làm cậu ta phụng phịu có vài phần kinh sợ.

“Là chị ta lấy đồ của tôi trước.” Cô em thấy anh bị dọa liền lập tức cãi lại.

“Cô nói bậy, con thú này là của tôi, là mẹ mua cho tôi, lúc Phán Xuân ra đời mẹ đã mua cho tôi, mẹ nói sau này mẹ phải chăm sóc em nên không có thời gian chơi với Noãn Đông, nên mua con thú bông này để cùng chơi cùng ngủ với Noãn đông.” Giang Noãn Đông trốn ở sau lưng Thẩm Tương Tường, nhờ khí thế của Thẩm Tương Tường mà lần đầu đầu tiên cô dám cãi lại đám người nhà ông chú này.

“Chị.... .....” Không nghĩ đến Giang Noãn Đông dám phản kích lại, cô em tức đến nỗi đỏ hết mặt mày.

Tiếng bà thím từ phía xa tìm đến, “Hai đứa kia, hôm qua bảo chúng mày thấy có gì đáng giá thì lấy hết đi, bây giờ còn ầm ĩ cái gì? Còn không mau mà lên xe cho hả.”

“Coi như chị tốt số, không thì tôi đã cho chị một trận.” Thằng em họ lớn tiếng quát, vừa nói vùa kéo theo đứa em gái đi về phía gara xe.

Lúc cả nhà chú của Giang Noãn Đông lái xe của bố cô đi qua, ông chú từ trong xe ngó đầu ra cửa sổ dặn, “Đợi lúc nữa người của cô nhi viện sẽ đến tiếp nhận hai đứa, cứ ngoan ngoãn ở chỗ này đợi.”

Chiếc ô tô nghênh ngang đi qua.

“Phán Xuân, Phán Xuân em không sao chứ ?” Giang Noãn Đông bất chấp vết đau trên người mình bận rộn chỉnh sửa lại quần áo, kiểm tra khắp người Giang Phán Xuân khi chắc chắn cậu bé không bị thương gì mới nhẹ nhõm thở ra.

“Chị, người xấu đi rồi chị đừng sợ.”

Giang Noãn Đông nắm tay Giang Phán Xuân xoay người nói cảm ơn với Thẩm Tương Tường, “Chuyện vừa rồi...cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn, chỉ là tiện tay mà giúp thôi.” Vừa rồi Thẩm Tương Tường rõ ràng nghe thấy hai từ cô nhi viện xem ra hai chị em này cũng giống như cậu, chỉ còn lại một mình.


Trời tối dần, Thẩm Tương Tường lo lắng cùng hai chị em họ đứng ở ven đường cho đến khi xe của cô nhi viện đến đón đi.

Giang Noãn Đông vụng trộm đặt một cái gì đó vào lòng bàn tay Thẩm Tương Tường, khuôn mặt non nớt nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Em tên là Giang Noãn Đông, cám ơn anh, anh phải sống vui vẻ đấy.”

Thân hình cô nho nhỏ đỡ em trai lên xe, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Tương Tường.

Bốn năm trước Thẩm Tương Tường học xong trở về nước liền vào công tác tại xí nghiệp của họ Bạch, trở thành trợ thủ đắc lực của Bạch Tín Hùng, bắt đầu xuất hiện trên các tạp chí tài chính và phương tiện truyền thông, Giang Noãn Đông chỉ cần nhìn là có thể nhận ra đây là người thiếu niên ngày đó đã giúp mình.

Rung động nho nhỏ liền nảy sinh trong lòng, nhưng cô không dám theo đuổi hạnh phúc cô vẫn còn một đứa em trai cần chăm sóc.

Cô nhi viện vốn không thể gánh vác được chi phí chữa bệnh khổng lồ của Giang Phán Xuân, huống hồ hai năm trước bệnh cũ của cậu bé lại tái phát, tất cả mọi gánh nặng đều đặt trên đôi vai nhỏ bé của Giang Nõan Đông.

Hai năm trước Thẩm Tương Tường kết hôn với con gái của Bạch Tín Hùng, Giang Noãn Đông dù đau lòng nhưng vẫn thành tâm chúc phúc.

Bệnh tình của Giang Phán Xuân không ngừng chuyển biến xấu, cô cũng đã không còn để ý đến vọng tưởng nho nhỏ của mình.

Đầu năm nay bệnh viện lại gửi thông báo, nếu không làm phẫu thuật, em trai cô chỉ có thể sống không quá ba ngày.... ...

Hiện tai cô vẫn còn nợ tiền của bệnh viện, thì làm gì còn tiền để làm phẫu thuật cho em trai, nếu em trai cô không thể qua khỏi thì cô cũng nên đi theo nó cho xong.

Ôm ý nghĩ muốn chết trong đầu, lúc Giang Noãn Đông bị Bạch Thủy Uương đâm trúng cũng cảm thấy rất thoải mái.

“Cô Thẩm, cô Thẩm cô tỉnh rồi sao?” Đập vào mắt Giang Noãn Đông là một mảng màu trắng, mùi thuốc tiêu độc tràn vào khoang mũi.

Bệnh viện.....Cô đã nhớ ra...tất cả đều đã nhớ ra.

“Gương, đưa gương cho tôi” Cô vội vã từ trên giường đứng dậy. Nhìn đông nhìn tây muốn tìm kiếm vật bất kì vật gì có thể phản quang để có thể nhìn dung mạo bản thân.


Y tá cũng bị cô dọa cho sợ, vội vàng lấy từ trong túi mình ra một chiếc gương đưa cho cô.

Trong gương vẫn là khuôn mặt còn xinh đẹp hơn Giang Noãn Đông rất nhiều lần, bởi vì khuôn mặt này mà cô chiếm được tình yêu của Thẩm Tương Tường, được vợ chông Bạch Tín Hùng yêu thương.

Cô căn bản không phải là Bạch Thủy Ương, cô là Giang Noãn Đông, là một kẻ trộm vô sỉ.

Cô cướp mất của Bạch THủy Ương cha mẹ, chồng, gia đình còn lấy luôn cả tình thương của họ đối với cô.

Nước mắt không thể khống chế theo khóe mắt tràn ra, cô ngồi khóc như một đứa trẻ.

“Cô Thẩm, xin bớt đau lòng, Giang Phán Xuân tuy rằng đã ra đi, nhưng đối với cậu bé cũng không phải là chuyện xấu, Phán Xuân ngoan như vậy, trên thiên đường nhất định sẽ có nhiều người yêu thích cậu bé.” Y tá bên cạnh cho rằng cô đau lòng cho Giang Phán Xuân liền lập tức an ủi.

Giang Noãn Đông liên tục lắc đầu, từ khi cha mẹ qua đời, vì chăm lo cho em trai mà cô ép buộc chính mình phải kiên cường, chưa từng chảy qua một giọt nước măt, bây giờ cô khóc giường như đêm tất cả những ấm ức ngày xưa cùng một lúc phát ra, như vậy cô mới có thể cảm thấy thoải mái.

Giang Noãn Đông rời khỏi bệnh viện.

Cô không đi tìm Thẩm Tương Tường cũng không đi tìm cha mẹ họ Bạch, cô không phải Bạch Thủy ương, cô không xứng đáng hưởng thụ tình yêu của họ.

Cô tin tưởng Bạch gia nhất định sẽ lo hậu sự cho Giang Phán Xuân chu toàn, cô có thể yên tâm rời đi, trở về cuộc sống của Giang Noãn Đông ngày xưa.

Giang Noãn Đông thuê một căn nhà trọ nhỏ, tìm một việc làm ở tiệm ăn nhanh, trong thời gian thử việc chịu nhiều khổ cực cô cũng không một câu oán hận, tổ trưởng nói cô biểu hiện rất tốt, tháng sau thì có trở thành nhân viên chính thức, như vậy tiền lương có thể nhiều gấp đôi.

Mội ngày cứ sáu giờ là rời giường, bảy giờ đến tiệm ăn chuẩn bị mở của buôn bán, nếu không quá đông khách mười giờ là có thể về nhà, vất vả nhưng Giang Noãn Đông thấy rất vui, tuy rằng đêm dài tĩnh mịch nhiều lúc lại thấy nhớ Thẩm Tương Tường cùng hai vợ chồng họ Bạch, cảm thấy có vài phần xót xa lại vài phần ngọt ngào, nhưng cô làm sao có thể tiếp tục mặt dày mà độc chiếm họ?.

Có những lúc thật nhớ Thẩm Tương Tường thì cô cũng chỉ như trẻ con nằm khóc thút thít trong chăn, hôm sau lại vẫn đi làm bình thường.


Cô vẫn cố gắng dành dụm tiền, hy vọng có thể trả lại tiền cho vợ chồng họ Bạch vì đã lo cho em trai mình, mặc dù chính cô cũng không biết khi nào mới có thể hoàn thành.

Hôm nay trong tiệm ăn nhỏ lại xuất hiện một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông nhìn rất nghiêm túc, người phụ nữ ánh mắt quý phái, nếu những người thường xuyên theo dõi bản tin tài chính không chừng sẽ chấn động khi thấy họ.......

Giang Noãn Đông đang cúi đầu cảm giác thấy có người đến liền ngay lập tức ngẩng đầu lên tươi cười, “Hoan nghênh quý khách, xin hỏi qý khách dùng gì?”.

“Thủy Ương, con có khỏe không?” Bà Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dưới chiếc mũ lưỡi trai, hai hốc mắt liền đỏ lên, cằm cũng nhọn ra rồi, đứa nhỏ này tại sao lại không biết chăm sóc mình như vậy.

Thủy Ương......Thật lâu rồi không có ai kêu cô bằng cái tên này.

Giang Noãn Đông ngẩn người hồi lâu mới phục hồi tinh thần, gật gật đầu với hai vợ chồng họ sau đó xin chủ quán giải lao rồi dần hai vợ chồng Bạch Tín Hùng đến một quán cà phê.

“Thủy Ương con gầy đi thật nhiều.” Bà Bạch không ngừng vuốt má con gái thủ thỉ, ánh mắt trìu mến làm cho Giang Noãn Đông chột dạ không thôi.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi con không phải Bạch Thủy Ương, không phải là con gái hai bác.” Cô cúi đầu không ngừng nói lời xin lỗi, môi dưới run run, không biết giải thích thế nào, họ sẽ tin vào câu chuyện tráo đổi linh hồn vớ vẩn này sao?

“Đứa trẻ ngốc này, con không phải con gái chúng ta thì còn ai vào đây nữa?” Bà Bạch vuốt ve cái gáy gầy gò của Giang Noãn Đông, khẽ nhìn thoáng sang chồng rồi chậm rãi nói.

“Ba mẹ thật có phúc, tuy rằng đã không còn đứa con gái là Thủy Ương, nhưng lại có thể có đứa con gái hiếu thuận như con, con giúp mẹ cắm hoa nấu cơm, lại còn may áo cho ba con, ông ấy thật sự rất thích, thích đến nỗi mặc còn không nỡ cởi ra.” Bà Bạch vừa nói vừa liếc mắt trêu chọc chồng, khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Tín Hùng liền một mảng phiếm hồng.

Giang Noãn Đông không hiểu nhìn hai vợi chồng, dường như họ vừa nói gì cô cũng đều không nghe ra.

“Đứa bé ngốc, người làm mẹ luôn là người hiểu rõ nhất con gái của mình, chẳng lẽ con cho rằng mẹ không cảm thấy con gái mình thay đổi sao? Lúc đầu mẹ cũng không muốn tin, không muốn chấp nhận chuyện Thủy Ương cứ thế mà rời xa chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể nào mà không yêu thương con, đứa bé ngốc, bây giờ con có thể nói cho ba mẹ biết con tên gì không?”

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, từ lúc Giang Noãn Đông mất trí nhớ, bà đã bắt đầu hoài nghi, nhưng liệu đây có phải là bồi thường của trời xanh đối với họ? Liệu có phải Bạch Thủy Ương ở trên trời cố tình gửi xuống cho họ một đứa con gái đáng yêu.

“Mẹ...” Giang Noãn Đông ôm vai bà Bạch khóc thành tiếng, tâm trạng bất ổn liền có thể buông xuống.

“Đứa bé ngốc.” Bạch Tín Hùng cũng vỗ vỗ vào bả vài gầy gò ốm yếu của con gái, “Về nhà đi”.

Vậy là Giang Noãn Đông dùng thân phận Bạch THủy Ương về lại Bạch gia, bà Bạch sợ cô không thoải mái liền ra lệnh cho những người giúp việc trong nhà đều phải gọi cô là Noãn Đông tiểu thư.

Từ ngày cô bỏ đi đã mấy tháng, Thẩm Tương Tường cũng không tốt chút nào, liên tục ở công ty, chưa hề về qua nhà.


Giang Noãn Đông rất muốn hỏi chuyện về hắn, nhưng mẹ cô lại không chịu nói một lời, cô cũng không còn tự tin vào mình, trước kia cô cảm thấy mình chính là Bạch Thủy Ương, là vợ của hắn, có quyền nhận yêu thương của hắn, nhưng bây giờ cô đã biết mình là Giang Noãn Đông, thì có lý do gì để tiếp cận hắn?

Bà Bạch dường như chỉ cần liếc qua là có thể thấy được tâm sự của cô, “Tương Tường là người thông minh, tuyệt đối sẽ không bao giờ để mình vấp ngã hai lần ở cùng một nơi, lần đầu nó thích Thủy Ương là vì nhan sắc của con bé, kết hôn là vì báo đáp ân tình, nhưng Thủy Ương đã làm Tương Tường quá đau lòng rồi, lần thứ hai nó thích Thủy Ương chẳng lẽ lại vẫn có thể là vì bề ngoài sao?.....Là vì con, ngốc ạ.”

Lần thứ hai chính là vì Giang Noãn Đông trở thành Bạch Thủy Ương.

“Thủy Ương và con khác nhau như nước với lửa, Thủy Ương nhiệt tình, dùng mọi phương thức mãnh liệt theo đuổi tình yêu của mình, còn con lại như mặt nước ôn nhuận, Tương Tường từ nhỏ đã mất cha mẹ, đối với gia đình nó luôn có mong ước có thể tìm thấy một mẫu người hiền dịu như mẹ mình để chung sống, Thủy Ương không thể cho nó những thứ đó nhưng con lại làm được, như vậy còn không thể làm cho nó thích con sao?”

Giang Noãn Đông nghe mẹ mình nói thế liền đỏ mặt lên.

“Con đã muốn biết tình hình của nó như vậy chi bằng đến thẳng công ty gặp không phải tốt hơn sao?” Bà Bạch liền khiêu khích. “Nói không chừng hai đứa tiểu biệt thắng tân hôn, lại còn có thể cho mẹ được bế cháu sớm hơn một chút nữa ấy chứ!”.

Tuy ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng Giang Noãn Đông cuối cùng vẫn bị mẹ mình thuyết phục. Cô muốn đi gặp hắn.

Giang Noãn Đông trốn ở bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, hết nhìn đông lại nhìn tây, vốn đã nhận được lệnh của chủ tịch là không được cản trở Giang Noãn Đông đi lại trong công ty, nhưng thư kí nhìn thấy hành động quái dị của cô cũng không kiềm được lòng mà nhắc nhở nói: “Thẩm phu nhân, tổng giám đốc bây giờ đang có họp, không có ở văn phòng.”

“à, vậy sao?” Giang Noãn Đông ngượng ngùng cười, đem cái hộp giấu phía sau đưa cho cô thư kí, “Cái này.....cái này phiền cô giúp tôi đưa cho anh ấy.”

Anh ấy trong lời cô ngoài trừ Thẩm Tương Tường còn có thể là ai?

Vừa nói xong Giang Noãn Đông ngay lập tức co chân chạy đi, mà không chú ý đến một dáng người đi ra từ trong góc.

“Tổng giám đốc, tôi đã làm theo lời anh nói với cô Thẩm rồi.” Thư kí nhìn vẻ mặt bí hiểm của Thẩm Tương Tường, hai vợ chồng này rốt cuộc đang làm trò gì? Làm hại cô phải làm gián điệp hai mang, vừa phải nghe theo chủ tịch lại vừa phải tiếp tay cho tổng giám đốc.

“Đây là thứ cô Thẩm nhờ tôi giao cho anh.”

“Ừ”.

Cô ấy đã trở về, buổi tối đầu tiên Giang Noãn Đông trở về nhà họ Bạch, Thẩm Tương Tường cũng đã nhận được tin, mà tín hiệu tin tức phát ra đương nhiên cũng là từ người đã về hưu rảnh rỗi không có việc gì làm...... Bạch chủ tịch, vừa rồi hắn chỉ nhìn thấy một bên mặt của cô, cô gầy đi thật nhiều, cô gái chết tiệt này tại sao lại không biết tự chăm sóc mình chứ.?

Hắn biết cô không ở cùng với Lưu Thanh Chu, hắn biết cô đã đốt hết nhưng bức tranh của Lưu Thanh Chu, hắn cũng biết cô vẫn làm tình nguyện tai bệnh viện, nhưng hắn không biết cô có yêu hắn không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui